Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.2/10 từ 16 lượt Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Chủ thụ, Khế ước tình nhân, Nhẹ nhàng, 1v1, Mỹ thụ. GIỚI THIỆU Tống Thính Tuyết có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nâu nhạt tinh xảo như một chú mèo Ba Tư. Thế nhưng, tất cả những ai từng gặp cậu đều không khỏi thốt lên một tiếng “Tiếc thay”. Tiếc thay cậu là một người khiếm thính, tiếc thay cậu không lớn lên ở nhà họ Tống từ nhỏ. So với cậu, đứa con nuôi khác của nhà họ Tống là Tống Thời Nguyện lại may mắn hơn nhiều. Đôi khi Tống Thính Tuyết cảm thấy, lý do mà nhà họ Tống nhận lại cậu, không phải vì sai sót của y tá bệnh viện năm đó, cũng không phải vì cậu là con ruột thực sự của nhà họ Tống. Mà bởi vì họ coi cậu như một công cụ. Một công cụ vẫn còn giá trị lợi dụng đối với nhà họ Tống. Vì vậy, khi mẹ cậu đề nghị cậu thay Tống Thời Nguyện liên hôn với người nắm quyền của Phó gia là Phó Dạ Hi, Tống Thính Tuyết không hề bất ngờ. Phó Dạ Hi là kẻ lạnh lùng vô tình, máu mủ thân thích cũng chẳng thể lại gần. Nghe nói ngay khi vừa chào đời, hắn đã khắc chết mẹ ruột, sau này lại dùng thủ đoạn máu lạnh để leo lên vị trí người nắm quyền của nhà họ Phó, đổi lại là sự xa lánh và kiêng dè của tất cả những người thân xung quanh. Ở Ninh Thành, có một thầy tướng nổi tiếng từng khẳng định: Phó Dạ Hi mang mệnh Thất Sát, khắc vợ khắc con. Người như vậy, chẳng ai dám đến gần. — Người ngoài đều cho rằng vào nhà họ Phó rồi, sớm muộn gì Tống Thính Tuyết cũng sẽ bị Phó Dạ Hi ghét bỏ, dù sao hai người trông cũng chẳng hợp nhau chút nào. Nhưng không ai ngờ rằng vào một ngày tuyết rơi dày, chính Phó Dạ Hi đã tự mình đội tuyết lớn, ôm Tống Thính Tuyết chỉ hơi cảm mạo một chút đến bệnh viện khám bệnh, vẻ mặt căng thẳng, bước chân vội vã. Khi tờ báo lá cải đăng ảnh Phó Dạ Hi ôm Tống Thính Tuyết đến bệnh viện, giật ngay tiêu đề: — Nghi ngờ Phu nhân nhà họ Phó mắc bệnh nặng. Tin đồn lan rộng khắp nơi. Thế nhưng, bộ phận quan hệ công chúng của Phó thị lại phản ứng vô cùng nhanh nhạy, thậm chí chính Phó Dạ Hi cũng ra mặt đính chính: — “Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Người nhà tôi chỉ bị cảm mà thôi, quan tâm quá hóa loạn rồi.” Toàn bộ Ninh Thành chấn động. Đây còn là Phó Dạ Hi trước nay luôn kín tiếng, lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người kia sao? Một tháng, hai tháng,… điều mà người ngoài mong chờ vẫn không xảy ra. Ngược lại, họ tận mắt chứng kiến Phó Dạ Hi ngày càng chiều chuộng người nọ hơn. Thậm chí, toàn bộ Phó thị còn hủy bỏ văn hóa làm thêm giờ – lý do là ông chủ không cho phép, bởi vì hắn phải tan làm đúng giờ, ở nhà còn có người chờ. — Trong ngày tuyết rơi, Tống Thính Tuyết tháo ốc tai điện tử xuống, lặng lẽ nhìn ngắm thế giới trắng xóa trước mặt: “Thế giới yên tĩnh như vậy, anh nói gì, em lại chẳng nghe được.” Phó Dạ Hi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên dái tai cậu: “Không cần nói, anh có thể viết cho em xem.” Trên nền tuyết, hắn dùng cành cây nghiêm túc viết xuống ba chữ. Cả đời này, Phó Dạ Hi chưa từng sợ ai, vậy mà lại có một lần thật sự sợ hãi trước lời phán bậy bạ của ông thầy bói nói hắn khắc vợ kia. Nhưng cũng may, hắn chẳng tin vào số mệnh. Người của mình, đương nhiên phải do chính mình bảo vệ. 💙 Công lạnh lùng bên ngoài, cưng chiều vợ bên trong vs Tiểu mỹ nhân khiếm thính 💙 Lưu ý: 1. Một số kiến thức về y học và bệnh lý trong truyện là hư cấu, không hoàn toàn chính xác. 2. Công hơn thụ 8 tuổi. Thể loại: Hào môn thế gia | Tình yêu độc nhất | Hợp đồng hôn nhân | Ngọt sủng | Nhẹ nhàng | Cưới trước yêu sau Góc nhìn nhân vật chính: Tống Thính Tuyết, tương tác với Phó Dạ Hi. 🔹 Một câu tóm tắt: Nghe không được thì viết cho em xem. 🔹 Thông điệp: Chỉ khi ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi mới có thể bảo vệ những người bên cạnh. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 38

Chương 38

Khu nghỉ dưỡng mà Phó Dạ Hi chọn nằm ở thành phố bên cạnh Ninh Thành, là một khu sơn trang nghỉ mát gần hồ chứa nước lớn. Tuy chỉ là hồ chứa, nhưng cảnh sắc lại vô cùng nên thơ, núi non sông nước hòa quyện như một bức tranh thủy mặc, mang đậm khí chất tiên cảnh thoát tục.

 

Vài năm trước, nơi này vẫn còn hoang sơ chưa được khai thác. Chính quyền có ý định phát triển du lịch, Phó Dạ Hi cũng từng cân nhắc đầu tư đấu thầu, nhưng sau khi đánh giá kỹ lưỡng, hắn cảm thấy dự án này không phù hợp với định hướng phát triển tương lai của Phó thị nên đã quyết định từ bỏ.

 

Giờ đây, trong khu nghỉ dưỡng đã xây xong khách sạn năm sao cao cấp, còn có cả bể bơi suối nước nóng rất tiện nghi, là nơi lý tưởng cho những chuyến du lịch nghỉ dưỡng ít người biết đến.

 

Thực ra, lúc biết Phó Dạ Hi muốn đưa Tống Thính Tuyết đến khu sơn trang gần hồ này nghỉ dưỡng, Tiêu Dĩ Hằng còn cười nhạo hắn, bảo hắn "già rồi thì làm chuyện của người già", hỏi sao không đưa "trẻ con" đến chỗ nào vui vẻ hơn.

 

Nhưng Phó Dạ Hi lại cảm thấy, nghỉ ngơi thì phải chọn nơi yên tĩnh thư thả, chứ kiểu như đi máy bay đường dài mười mấy tiếng, vừa về đã phải lao đầu đi làm thì còn đâu là nghỉ ngơi nữa.

 

Chi bằng đến chỗ nào gần gần, tuỳ ý thả hồn ngẩn ngơ một chút.

 

Dù sao đó cũng chỉ là ý của riêng hắn, chứ cũng chẳng hỏi qua ý kiến của đứa nhỏ, không biết cậu có thích không.

 

Nhưng đứa nhỏ có vẻ rất vui, xem ra cũng rất mong đợi, suốt dọc đường cứ dán mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

 

"Thích quá đi mất! Trước giờ em chưa từng được đi chơi đâu!" – Tống Thính Tuyết bỗng nhỏ giọng thốt lên.

 

Phó Dạ Hi sửng sốt.

 

"Lúc còn ở thôn Tiểu Bạc, nơi xa nhất em từng đi chỉ là viện phúc lợi cách đó mười mấy cây số. Sau khi đến Ninh Thành, nơi xa nhất em từng đến là thôn Tiểu Bạc," Tống Thính Tuyết quay đầu, nghiêng đầu cười với hắn – "Tức là, em chỉ mới đi được có hai chỗ thôi."

 

Cậu nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, mềm mại.

 

"Ừ. Sau này em sẽ còn có cơ hội đi xa hơn nữa." – Phó Dạ Hi đáp.

 

Hắn bỗng cảm thấy quyết định vội vàng lần này có vẻ hơi thiếu suy nghĩ. Lẽ ra hắn nên hỏi qua ý kiến của cậu, biết đâu cậu lại muốn đến nơi nào xa hơn để chơi thì sao.

 

Khi xe đến khu nghỉ dưỡng thì trời đã về đêm. Trên đường đi hai người chỉ ăn tạm chút gì đó lót dạ. Vừa tới nơi, quản gia đã đưa họ đến phòng đã đặt trước.

 

Phòng mà Phó Dạ Hi chọn nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, có cửa sổ sát đất bao trọn tầm nhìn toàn khu nghỉ dưỡng. Trong phòng còn có cả suối nước nóng riêng, có thể vừa ngâm mình ngoài ban công vừa thưởng ngoạn cảnh đẹp xa xa.

 

Chỉ tiếc là hôm nay đã quá muộn. Tuy trong sơn trang có hệ thống đèn chiếu sáng ban đêm được thiết kế rất tinh tế, nhưng ra xa một chút thì chỉ còn một màu đen đặc, phải chờ đến sáng hôm sau mới có thể ngắm trọn cảnh núi non bao quanh hồ nước.

 

Phó Dạ Hi đã đặt trước bữa tối. Giờ này chắc cũng tính là ăn khuya rồi. Hai người mới vào phòng chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa, phục vụ khách sạn đẩy xe thức ăn bước vào.

 

"Chào quý khách, đây là bữa tối mà hai người đã đặt trước ạ."

 

Món đặc sản của sơn trang là cá. Do trời đã khuya, Phó Dạ Hi chỉ gọi hai tô mì cá đặc biệt cho mình và Tống Thính Tuyết. Nghe nói sợi mì được làm từ thịt cá, chắc đứa nhỏ chưa từng ăn bao giờ, có thể cho cậu nếm thử.

 

Nắp đậy của đĩa trên xe thức ăn vừa được mở ra, Tống Thính Tuyết liền mở đôi mắt mèo xinh đẹp đến gần. Từ góc nhìn của Phó Dạ Hi còn có thể thấy được chóp mũi nhỏ nhắn của cậu khẽ động đậy.

 

"Thơm quá!" Cậu mong đợi quay đầu lại, nhìn về phía Phó Dạ Hi.

 

"Ăn đi," Phó Dạ Hi nói, "Lần này mỗi người một tô, tôi không đút cho em ăn nữa đâu."

 

"Thì cũng có cần anh đút ăn đâu!" Tống Thính Tuyết ngồi xuống bên bàn ăn, "Em không đợi anh đâu nha, ăn trước đây!"

 

Trông cậu có vẻ như sắp ch** n**c miếng đến nơi.

 

Phó Dạ Hi cởi áo khoác, tiện tay sắp xếp hành lý mang theo, rồi cũng đến ngồi xuống đối diện Tống Thính Tuyết.

 

Đây là một căn phòng suite, bàn ăn đặt ở phòng khách bên ngoài phòng ngủ, sát cửa sổ, có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh đêm lung linh của sơn trang.

 

Đứa nhỏ vừa húp mì, vừa hỏi: "Anh Dạ Hi, trước đây anh có hay đi chơi không?"

 

Thực ra trong lòng cậu cũng đoán được, Phó Dạ Hi bận rộn như vậy, chắc cũng chẳng có thời gian đâu.

 

Hiếm khi có cơ hội nói chuyện phiếm với đứa nhỏ, Phó Dạ Hi nói: "Hồi còn đi học thì từng ra nước ngoài vài lần, sau này đi làm phần lớn là đi công tác, chủ yếu vì công việc, không tính là đi chơi được."

 

"Thật á?" – Tống Thính Tuyết hỏi – "Vậy anh từng đến những đâu rồi?"

 

Phó Dạ Hi đáp: "Châu Mỹ, châu Úc, châu Âu, cũng từng đến vòng Bắc Cực ngắm cực quang nữa."

 

"Wow!" Đứa nhỏ ngưỡng mộ nói, "Cực quang trông thế nào, có đẹp không?"

 

Trong đôi mắt cậu mang theo sự tò mò, tìm tòi, còn có những tia ngưỡng mộ.

 

Phó Dạ Hi chợt nhận ra, có lẽ suy đoán trước đó của hắn là đúng. Có thể khi đối diện với hắn, Tống Thính Tuyết thật sự có chút tự ti.

 

Phó Dạ Hi cố gắng dùng giọng điệu chân thành và bình thản nói: "Nhìn bằng mắt thường thì có màu xanh lục, có khi may mắn còn thấy được màu khác, nhưng tôi thì chưa từng thấy. Thật ra ấn tượng về cực quang lúc ấy cũng không còn rõ nữa, chỉ nhớ hôm đó mặc hơi ít, có hơi lạnh."

 

Tống Thính Tuyết lén cười.

 

Phó Dạ Hi lại nói: "Sau đó tôi còn gặp ông già Noel ở Bắc Cực."

 

"Wow——" Tống Thính Tuyết mở to miệng, "Ông già Noel trông như thế nào? Đến Giáng Sinh ông ấy sẽ chui từ ống khói xuống, tặng quà cho mọi người thật sao?"

 

"Giả," Phó Dạ Hi nói, "Chỉ là một ông lão bình thường, bụng to đến nỗi chui không lọt ống khói. Nếu mà thật sự chui vào, chắc bị kẹt luôn. Ổng cũng chẳng tặng quà cho ai cả, vì chụp ảnh chung phải mất 80 euro lận."

 

Tống Thính Tuyết há hốc mồm.

 

"Đã nói rồi mà," cậu cười khúc khích, "trên đời làm gì có ông già Noel thật."

 

Thậm chí cậu còn chưa trải qua cái tuổi sẽ tin rằng trên thế giới này có ông già Noel.

 

Ngay cả Phó Dạ Hi cũng thấy hơi bất ngờ.

 

"Biết đâu được đấy," hắn nói, "Em thử ước một điều vào đêm Giáng sinh xem, xem xem rốt cuộc là ai sẽ giúp em thực hiện."

 

"Thì chắc chắn là anh rồi! Ngoài anh ra còn ai nữa!" Đứa nhỏ lắc đầu, giọng đầy tự nhiên.

 

Câu "chắc chắn là anh" mà cậu thốt ra không chút do dự khiến Phó Dạ Hi cảm thấy vô cùng ấm áp.

 

Ăn xong mì cá, thời gian cũng không còn sớm nữa.

 

Mấy ngày nay Tống Thính Tuyết rất mệt, Phó Dạ Hi cũng vậy. Hắn còn lái xe mấy tiếng đến đây.

 

Sau khi gọi phục vụ đến dọn bàn, tắm rửa xong, hai người cùng lên giường đi ngủ.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Dạ Hi dậy sớm chạy bộ, hít thở một vòng không khí trong lành của núi non, rồi trở lại khu nghỉ dưỡng, tắm một lượt trong phòng tắm phía ngoài của phòng suite, bước ra với tinh thần sảng khoái. Khi hắn trở về phòng ngủ, phát hiện Tống Thính Tuyết vẫn còn trùm kín đầu trong chăn.

 

Phó Dạ Hi đi tới, kéo rèm cửa ra.

 

Ánh sáng sớm mai tràn vào.

 

Đứa nhỏ khẽ rên một tiếng, dường như cảm thấy ánh sáng quá chói, lại chui đầu sâu hơn vào trong chăn.

 

Phó Dạ Hi ngồi ở mép giường, vén chăn ra.

 

Tống Thính Tuyết vẫn nhắm mắt, lông mi khẽ run.

 

Phó Dạ Hi cúi người, tìm đến môi cậu hôn xuống.

 

"Ưm ưm…" Tống Thính Tuyết mở mắt, vỗ vỗ Phó Dạ Hi.

 

[Em tỉnh rồi, em tỉnh rồi!]

 

Cậu ra dấu tay.

 

Đáng tiếc Phó Dạ Hi hôn quá nhập tâm, không để ý.

 

Hắn đưa tay vào xoa bóp eo Tống Thính Tuyết, lòng bàn tay mát lạnh áp lên làn da mềm mại nơi hông, Tống Thính Tuyết lập tức thở gấp, vội vàng đẩy hắn ra.

 

[Em tỉnh rồi! Em tỉnh rồi!] Cậu nhanh chóng làm thủ ngữ, động tác vội vã đến mức tạo thành tàn ảnh trong không khí.

 

[Tỉnh rồi thì dậy rửa mặt ăn sáng.] Phó Dạ Hi đáp lại cậu.

 

Tống Thính Tuyết ngơ ngẩn ngồi dậy, mặt đỏ bừng, một chỗ không thể nói rõ cũng… thành thật mà trỗi dậy.

 

A a a! Sáng sớm!!!

 

Tống Thính Tuyết gãi gãi mái tóc mềm mại trên đầu, ngồi trên giường một hồi, chờ đến khi phản ứng qua đi, mới xuống giường đi rửa mặt.

 

Cậu bóp kem đánh răng mà khách sạn chuẩn bị sẵn ra bàn chải, đang định đánh răng thì đột nhiên cảm thấy khoé miệng hơi nhói.

 

Cậu vội vàng nhìn vào gương.

 

A a a a!

 

Biết ngay mà! Phó Dạ Hi lại cắn cậu rồi!

 

Chẳng lẽ cậu ngon đến mức ấy sao!

 

Bữa sáng không dùng trong phòng, Phó Dạ Hi đưa Tống Thính Tuyết đến nhà hàng của khách sạn, ăn chút đặc sản địa phương, sau đó dự định dẫn cậu đi dạo quanh núi gần đó.

 

Con đường dẫn tới hồ chứa nước khá bằng phẳng, chỉ hơi xa một chút, có thể ngồi xe điện do khách sạn cung cấp.

 

Cảnh vật trong núi quả thực rất đẹp, một dòng suối nhỏ róc rách men theo sườn núi, uốn lượn không biết chảy về đâu.

 

Tài xế xe điện thuận tiện giới thiệu cho họ vài địa điểm gần đó: "Có thể tới bến đò bên kia đi thuyền xuống hạ lưu, phong cảnh mặt hồ khá đẹp. Cũng có thể chọn đi lên thượng nguồn câu cá, chỗ đó có nhà dân làm du lịch, cá bắt lên có thể nhờ chủ nhà làm sạch rồi nấu luôn."

 

"Đặc sản ở đây là cá đầu to ở hồ chứa, thịt tươi ngọt, hai người có thể thử câu xem sao."

 

Phó Dạ Hi đang cân nhắc không biết hoạt động câu cá này có hơi… già dặn quá so với một đứa nhỏ như cậu hay không, thì nghe thấy Tống Thính Tuyết nói: "Em chưa từng câu cá bao giờ, anh Dạ Hi, anh biết câu không?"

 

Thật ra Phó Dạ Hi cũng chưa từng câu. Nhưng nếu cậu muốn, đương nhiên hắn sẽ chiều theo ý cậu.

 

Xe điện đưa hai người đến thượng nguồn hồ chứa và dừng lại.

 

Không ngờ khu vực thượng nguồn lại khá đông người, phần lớn là mấy chú trung niên mê câu cá, ai nấy đều có đầy đủ trang bị, bên cạnh đều đặt thùng nước đựng cá.

 

Phó Dạ Hi thoáng cảm thấy với độ tuổi của mình, có khi lại rất dễ hoà nhập vào đội ngũ, trong lòng chợt hơi mất hứng thú với hoạt động này.

 

Nhưng Tống Thính Tuyết thì lại cực kỳ hào hứng, nhìn quanh quất: "Anh Dạ Hi, câu ở đâu bây giờ? Mình không có cần câu cũng không có mồi, chẳng lẽ định tay không học theo Khương Tử Nha sao?"

 

Phó Dạ Hi chỉ về phía quầy bán đồ câu gần đó: "Qua đó hỏi thử."

 

Bước vào cửa hàng dụng cụ câu cá, Phó Dạ Hi mua hẳn một bộ đầy đủ. Ông chủ biết họ là người mới, khuyên không nên chọn loại đắt tiền nhất, loại trung bình tốt là đủ dùng rồi.

 

Mua xong, Phó Dạ Hi một tay xách cần câu, một tay xách cái thùng đựng cá kiểu y như mấy ông câu cá chuyên nghiệp, đi đến bờ hồ.

 

Tống Thính Tuyết thì xách theo cái ghế xếp nhỏ mà hai người sẽ ngồi, vừa đi vừa nhìn quanh: "Ở đâu cá nhiều nhất nhỉ?"

 

"Bạn nhỏ, đến câu cá à!" Một ông chú ngồi gần đó nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại chào.

 

"Vâng, xin lỗi, chúng tôi không hiểu lắm, ở đây nói chuyện có dọa cá chạy mất không?" Phó Dạ Hi tiến lên phía trước.

 

Người đó quay đầu lại nhìn thấy Phó Dạ Hi, cười nói: "Hai anh em các cậu ra ngoài chơi à? Nhìn là biết bình thường không câu cá đúng không? Lần đầu tới đây là tốt rồi, đảm bảo hôm nay hai đứa có thu hoạch lớn!"

 

"Yo, có lính mới kìa," Mấy người câu cá xung quanh nghe thấy cũng quay đầu lại, "phải ngồi xa chút thôi, không thôi cá bị tụi nó giành hết mất!"

 

Nói xong, đúng là có mấy ông chú câu cá thật sự xách ghế con dời vị trí.

 

Tống Thính Tuyết khó hiểu nhìn Phó Dạ Hi: "Anh Dạ Hi, có phải chúng ta đã làm phiền họ rồi không?"

 

"Không sao đâu, nghe nói người mới câu cá đều có thời gian bảo vệ, biết đâu lại thu hoạch đầy ắp, cứ thử xem."

 

Nói xong Phó Dạ Hi trực tiếp chọn vị trí này, bảo Tống Thính Tuyết đặt ghế con xuống.

 

"Chào chú, cháu có thể xem chú móc câu thế nào được không ạ?" Tống Thính Tuyết thấy Phó Dạ Hi nghiên cứu bộ dụng cụ một hồi lâu, cảm thấy mình cũng không thể ngồi không mãi. Thấy ông chú câu cá bên cạnh vừa thu cần, hình như đang định thêm mồi, cậu bèn bước tới, định học hỏi một chút.

 

"Được chứ! Cậu trai, chú chỉ cho, nhìn kỹ nha!" Ông chú câu cá rất thoải mái, vừa hướng dẫn Tống Thính Tuyết từng bước thả câu, vừa kiên nhẫn dạy cậu mấy mẹo nhỏ để nhận biết cá cắn câu.

 

"Cháu cảm ơn chú ạ!" Tống Thính Tuyết lễ phép cảm ơn, "Cháu học được rồi!"

 

Cậu đi về phía Phó Dạ Hi mấy bước, lại dừng lại, quay trở lại chỗ ông chú, nói: "Chú ơi, cháu với anh ấy không phải anh em đâu, bọn cháu mới cưới không lâu."

 

"Khụ… khụ…" Phó Dạ Hi đang ngồi móc mồi vào lưỡi câu, nghe thấy câu đó thì bỗng ho sặc dữ dội.

 

Cục mèo con ngọt đến không có biên giới thật đấy!

 

Phó Dạ Hy âm thầm nghĩ trong lòng.