Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.2/10 từ 16 lượt Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Chủ thụ, Khế ước tình nhân, Nhẹ nhàng, 1v1, Mỹ thụ. GIỚI THIỆU Tống Thính Tuyết có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nâu nhạt tinh xảo như một chú mèo Ba Tư. Thế nhưng, tất cả những ai từng gặp cậu đều không khỏi thốt lên một tiếng “Tiếc thay”. Tiếc thay cậu là một người khiếm thính, tiếc thay cậu không lớn lên ở nhà họ Tống từ nhỏ. So với cậu, đứa con nuôi khác của nhà họ Tống là Tống Thời Nguyện lại may mắn hơn nhiều. Đôi khi Tống Thính Tuyết cảm thấy, lý do mà nhà họ Tống nhận lại cậu, không phải vì sai sót của y tá bệnh viện năm đó, cũng không phải vì cậu là con ruột thực sự của nhà họ Tống. Mà bởi vì họ coi cậu như một công cụ. Một công cụ vẫn còn giá trị lợi dụng đối với nhà họ Tống. Vì vậy, khi mẹ cậu đề nghị cậu thay Tống Thời Nguyện liên hôn với người nắm quyền của Phó gia là Phó Dạ Hi, Tống Thính Tuyết không hề bất ngờ. Phó Dạ Hi là kẻ lạnh lùng vô tình, máu mủ thân thích cũng chẳng thể lại gần. Nghe nói ngay khi vừa chào đời, hắn đã khắc chết mẹ ruột, sau này lại dùng thủ đoạn máu lạnh để leo lên vị trí người nắm quyền của nhà họ Phó, đổi lại là sự xa lánh và kiêng dè của tất cả những người thân xung quanh. Ở Ninh Thành, có một thầy tướng nổi tiếng từng khẳng định: Phó Dạ Hi mang mệnh Thất Sát, khắc vợ khắc con. Người như vậy, chẳng ai dám đến gần. — Người ngoài đều cho rằng vào nhà họ Phó rồi, sớm muộn gì Tống Thính Tuyết cũng sẽ bị Phó Dạ Hi ghét bỏ, dù sao hai người trông cũng chẳng hợp nhau chút nào. Nhưng không ai ngờ rằng vào một ngày tuyết rơi dày, chính Phó Dạ Hi đã tự mình đội tuyết lớn, ôm Tống Thính Tuyết chỉ hơi cảm mạo một chút đến bệnh viện khám bệnh, vẻ mặt căng thẳng, bước chân vội vã. Khi tờ báo lá cải đăng ảnh Phó Dạ Hi ôm Tống Thính Tuyết đến bệnh viện, giật ngay tiêu đề: — Nghi ngờ Phu nhân nhà họ Phó mắc bệnh nặng. Tin đồn lan rộng khắp nơi. Thế nhưng, bộ phận quan hệ công chúng của Phó thị lại phản ứng vô cùng nhanh nhạy, thậm chí chính Phó Dạ Hi cũng ra mặt đính chính: — “Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Người nhà tôi chỉ bị cảm mà thôi, quan tâm quá hóa loạn rồi.” Toàn bộ Ninh Thành chấn động. Đây còn là Phó Dạ Hi trước nay luôn kín tiếng, lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người kia sao? Một tháng, hai tháng,… điều mà người ngoài mong chờ vẫn không xảy ra. Ngược lại, họ tận mắt chứng kiến Phó Dạ Hi ngày càng chiều chuộng người nọ hơn. Thậm chí, toàn bộ Phó thị còn hủy bỏ văn hóa làm thêm giờ – lý do là ông chủ không cho phép, bởi vì hắn phải tan làm đúng giờ, ở nhà còn có người chờ. — Trong ngày tuyết rơi, Tống Thính Tuyết tháo ốc tai điện tử xuống, lặng lẽ nhìn ngắm thế giới trắng xóa trước mặt: “Thế giới yên tĩnh như vậy, anh nói gì, em lại chẳng nghe được.” Phó Dạ Hi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên dái tai cậu: “Không cần nói, anh có thể viết cho em xem.” Trên nền tuyết, hắn dùng cành cây nghiêm túc viết xuống ba chữ. Cả đời này, Phó Dạ Hi chưa từng sợ ai, vậy mà lại có một lần thật sự sợ hãi trước lời phán bậy bạ của ông thầy bói nói hắn khắc vợ kia. Nhưng cũng may, hắn chẳng tin vào số mệnh. Người của mình, đương nhiên phải do chính mình bảo vệ. 💙 Công lạnh lùng bên ngoài, cưng chiều vợ bên trong vs Tiểu mỹ nhân khiếm thính 💙 Lưu ý: 1. Một số kiến thức về y học và bệnh lý trong truyện là hư cấu, không hoàn toàn chính xác. 2. Công hơn thụ 8 tuổi. Thể loại: Hào môn thế gia | Tình yêu độc nhất | Hợp đồng hôn nhân | Ngọt sủng | Nhẹ nhàng | Cưới trước yêu sau Góc nhìn nhân vật chính: Tống Thính Tuyết, tương tác với Phó Dạ Hi. 🔹 Một câu tóm tắt: Nghe không được thì viết cho em xem. 🔹 Thông điệp: Chỉ khi ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi mới có thể bảo vệ những người bên cạnh. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 14

Chương 14

Mãi đến khi Phó Dạ Hi đưa Tống Thính Tuyết lên xe xong, hắn mới sực nhớ ra mình còn một cuộc họp phải về công ty tham dự.

Hắn đứng ngoài xe, đóng cửa bên ghế phụ của Tống Thính Tuyết, rồi đứng đó gọi điện cho Lý Cẩn.

"Hủy bỏ cuộc họp." Giọng điệu hắn lạnh nhạt.

"Không phải chứ, Phó tổng…" Lý Cẩn giật mình, cứ tưởng có chuyện nghiêm trọng gì, chẳng lẽ công ty sắp phá sản rồi?

"Đã thông báo các phòng ban chuẩn bị tài liệu họp, tổng giám đốc Trần và tổng giám đốc Vương vừa mới đáp chuyến bay chiều nay, không phải nói sẽ bàn về dự án ở nước ngoài sao?"

"Sắp xếp cho họ đến khách sạn nghỉ ngơi nửa ngày đi," Giọng điệu của Phó Dạ Hi lạnh lùng, không cho phép người khác phản bác, "Cuộc họp dời sang sáng mai, nhớ thông báo xuống dưới. Cuộc họp định kỳ sáng mai vẫn tiến hành như thường lệ, sắp xếp hai cuộc họp vào cùng một khung giờ đi."

Lý Cẩn vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi, nghe đến câu sau của Phó Dạ Hi thì lại thấy tê cả da đầu.

Gộp hai cuộc họp lại với nhau, thời gian bị rút ngắn, đồng nghĩa với việc thời lượng báo cáo của từng phòng ban cũng sẽ bị rút ngắn theo.

Phó Dạ Hi là người cầu toàn đến cực đoan, mỗi lần họp định kỳ đều có phương án của phòng ban bị bác bỏ, bắt làm lại. Bầu không khí cuộc họp luôn vô cùng căng thẳng. Để đảm bảo phương án của phòng mình được thông qua ngay từ lần đầu, các bộ phận đều phải chuẩn bị kỹ càng, kiểm soát nghiêm ngặt thời gian trình bày, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào trong thời gian ngắn ngủi ấy.

Trong trường hợp này, thời gian họp không phải càng ngắn càng tốt.

Rút ngắn thời gian đồng nghĩa với việc nâng cao yêu cầu đối với nội dung trình bày.

Mỗi lần họp thường kỳ, phương án các phòng ban đưa ra đều tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức, bởi nó liên quan trực tiếp đến KPI hàng tháng, cũng như quyết định liệu những người tham gia lập phương án đó có thể tiếp tục trụ lại trong công ty Phó thị – nơi đầy rẫy những kẻ "cày cuốc" cực đoan – hay không.

Việc điều chỉnh thời gian cuộc họp lần này, đối với những người khác mà nói, tuyệt đối không chỉ đơn giản là sửa lại nội dung phương án.

Huống hồ, cuộc họp chiều nay còn liên quan đến một dự án trọng điểm ở nước ngoài, lại còn đặc biệt mời hai lãnh đạo cấp cao từ công ty chi nhánh bay sang, đâu phải loại họp linh tinh có thể dời là dời.

Thời gian thay đổi như thế, Lý Cẩn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng than khóc vang trời của các phòng ban rồi.

"Vâng, tôi đi thông báo ngay." Lý Cẩn nói.

Đối với Lý Cẩn mà nói, nhiệm vụ của cậu là nhận lệnh từ Phó tổng rồi thi hành, ngoài ra không cần nghĩ gì thêm, cũng chẳng cần hỏi nhiều.

Dù sao Phó tổng làm gì cũng có lý do của hắn.

Chỉ là…

Anh ta lại nghe thấy Phó Dạ Hi đột nhiên dừng lại, nói: "Bảo họ không cần sửa đổi phương án, nếu không kịp báo cáo thì cứ gửi phương án và bản trình chiếu PPT vào hòm thư của tôi là được. Hôm nay… tan làm như thường đi."

Hả?

Mặt trời mọc đằng tây rồi à?

Lý Cẩn không nhịn được nhìn lên bầu trời bên ngoài.

"…Vâng." Tuy trong lòng đầy khó hiểu, nhưng Lý Cẩn vẫn không hỏi gì thêm, đáp lời rồi cúp máy.

Trong giới ai cũng biết, Phó Dạ Hi là một ông chủ tàn nhẫn và lạnh lùng, từ khi hắn nắm quyền Phó thị, văn hóa doanh nghiệp của cả công ty chỉ còn gói gọn trong một chữ: "cày".

Hơn nữa là cày có hiệu suất, cày có phong cách.

Những năm gần đây, số liệu tài chính của Phó thị tăng vọt không ngừng, lương thưởng của nhân viên cũng tăng đều đặn qua từng năm, tất cả đều nhờ công không nhỏ của Phó Dạ Hi.

Hắn không chỉ yêu cầu nhân viên cày cuốc, bản thân còn phải cày gấp đôi. Dĩ nhiên, tiền tăng ca cũng chi trả hào phóng. Thưởng cuối năm ngoái của Phó thị, mỗi người đều được phát mấy trăm nghìn.

Với mức đãi ngộ thế này, hầu như không ai là không ao ước.

Những ông chủ máu lạnh thì nhiều vô kể, bây giờ chẳng có công ty nào là không cày, nhưng kiểu ông chủ máu lạnh như Phó Dạ Hi lại là kiểu vừa khiến nhân viên yêu vừa khiến họ hận, lại vừa khiến họ sợ.

Nhưng phải công nhận, Phó Dạ Hi thực sự có năng lực.

Phó thị từ một doanh nghiệp gia tộc truyền thống trải qua quá trình chuyển mình đầy gian khổ, mới đạt đến quy mô đứng đầu trong ngành như hiện nay, tất cả đều bắt đầu từ khi hắn nắm quyền điều hành Phó thị.

Những năm ấy hắn gian khổ gầy dựng, đắc tội không ít người, nhưng cũng cứu được không ít người.

Giờ đây, giai đoạn chuyển mình của Phó thị đã qua, trước mắt là một vùng biển rộng mênh mông, thực ra trong nội bộ công ty, không ít người từng bàn tán về đời tư của Phó tổng.

Lời của vị thầy tướng số năm xưa dĩ nhiên là mọi người đều biết, cũng có người đoán rằng Phó Dạ Hi sẽ chọn chấp nhận kết hôn theo sắp đặt, hay sẽ chọn một người hắn thực sự yêu.

Giờ thì đáp án đã rõ ràng.

Điều duy nhất còn lại, chỉ là: lời vị thầy tướng kia liệu có ứng nghiệm hay không.

Nhưng hiện tại xem ra, chuyện đó cũng không còn là điều mà mọi người quan tâm nhất nữa.

Lúc này, điều khiến các nhân viên Phó thị – những người vừa nhận được thông báo có thể tan làm sớm hôm nay – cảm thấy tò mò nhất chính là… Hôm nay rốt cuộc Phó tổng bị làm sao vậy?

Tại sao hắn lại là người dẫn đầu trốn họp buổi chiều?

Cuộc họp phát triển thị trường và kỹ thuật ở nước ngoài đâu rồi?

Cuộc họp định kỳ với yêu cầu báo cáo phương án không đạt thì phải làm lại từ đầu đâu rồi?

A a a! Đại ma vương lạnh lùng vô tình Phó Dạ Hi bỗng dưng mất hút vào chiều nay, thật khiến người ta thấy khó quen quá đi!

Dĩ nhiên, không chỉ riêng đám nhân viên đã quen với guồng quay cường độ cao ở Phó thị cảm thấy không quen, mà cả dì Chung cũng vậy.

Dì nhận được thông báo từ sớm, hôm nay Phó tiên sinh sẽ cùng cậu Tống về nhà dùng cơm. Nghĩ đến mấy món đã chuẩn bị sẵn ở nhà có lẽ không đủ phong phú, dì liền vội vàng ra siêu thị mua thêm ít đồ. Dì tính toán thời gian, đoán chắc lúc mình về thì Phó Dạ Hi còn chưa tan ca, vậy là vẫn còn dư thời gian để rửa rau, chuẩn bị nguyên liệu rồi thong thả nấu nướng. Nhưng không ngờ, dì vừa mở cửa bước vào, tay còn xách mấy túi lớn túi nhỏ mua từ siêu thị về, đã thấy Phó Dạ Hi và Tống Thính Tuyết ở nhà từ lúc nào.

Dì Chung có chút căng thẳng.

Trước đây dì từng làm việc ở nhà cũ của Phó gia, sau đó vì con dâu sinh em bé, dì phải tranh thủ thời gian về nhà trông cháu nên Phó Dạ Hi điều dì sang căn nhà này làm việc theo giờ.

Phó Dạ Hi trả lương rất hào phóng, nhưng công việc mỗi ngày của dì thực ra chẳng có bao nhiêu.

Vệ sinh trong nhà đều có người dọn dẹp định kỳ, việc duy nhất dì cần làm là nấu cơm cho Phó Dạ Hi.

Nhưng một tháng hắn cũng chẳng về nhà được mấy lần.

Thậm chí có một quãng thời gian gần cả nửa năm dì không nhận được thông báo nào từ phía hắn yêu cầu về nhà nấu cơm.

Sau đó, dì Chung phát hiện hình như dạ dày của Phó Dạ Hi không được tốt lắm.

Trước đây dì nhớ hắn chỉ không biết uống rượu, giờ thì đụng đến rượu là đau dạ dày. Mà có khi không cần uống rượu cũng đau, chỉ là hắn chưa từng nói ra. Tính cách của hắn là vậy, chẳng bao giờ kể mấy chuyện đó với ai.

Bởi vì đối với hắn mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm.

Nhưng dì Chung không cho rằng đây là chuyện nhỏ, dì bắt đầu để sẵn đủ loại thuốc thông dụng trong tủ thuốc ở bếp.

Những loại thuốc này, Phó Dạ Hi có lúc sẽ uống, có lúc thì không.

Mỗi lần dọn dẹp tủ thuốc, nhìn những lọ thuốc còn nguyên, dì lại khẽ thở dài.

Người như Phó tiên sinh, thật ra cũng có vài phần giống lão Phó tiên sinh khi xưa, cứng đầu chẳng khác gì một tảng đá.

Cũng không biết tương lai sẽ có một người như thế nào đến ở bên cạnh hắn.

Trong phòng khách rộng lớn, Tống Thính Tuyết đang ngồi bên cạnh ghế sô pha. Một chân cậu đã mang dép đi trong nhà, chân kia thì chiếc tất đã bị Phó Dạ Hi kéo đến phân nửa.

Phó Dạ Hi ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nâng bàn chân bị trật của cậu đặt lên đầu gối mình.

Sau đó, hắn lấy tuýp thuốc mới mua đặt trên bàn trà ra, đổ một ít thuốc mỡ vào lòng bàn tay, xoa nhẹ mấy lần để làm nóng bằng nhiệt độ tay mình, chuẩn bị thoa lên mắt cá chân của Tống Thính Tuyết.

Đây là cao làm mát có tác dụng giảm sưng tan máu bầm, vừa mở nắp đã tỏa ra mùi hăng hăng lạnh buốt, Tống Thính Tuyết lập tức có thể tưởng tượng ra được cảm giác khi lớp thuốc ấy bôi lên chân mình.

Cậu đang rất đau.

Không muốn đau hơn nữa.

Tống Thính Tuyết khẽ rụt chân lại.

"Em không bôi đâu." Cậu nói.

Trước đây cậu cũng từng bị trật chân, toàn để mặc đó vài hôm rồi tự khỏi, chưa bao giờ bôi thuốc.

Thuốc bôi ấy có mùi vừa nồng vừa khó ngửi, thật sự không phải là sản phẩm tà ác của nhân loại sao?

Từ nhỏ Tống Thính Tuyết đã quen tự lo cho mình, lớn lên với kiểu cách lôi thôi, cộc cằn như vậy, cậu vốn không phải người ẻo lả yếu đuối gì.

Đương nhiên, buổi chiều vì trẹo chân mà đau đến khóc, cũng thật sự là ngoài ý muốn.

Thuốc bôi vừa phiền phức, lại còn đau rát, cậu thật sự chẳng muốn bôi chút nào.

"Mai, cùng lắm là mốt là khỏi thôi. cũng không ảnh hưởng đến việc học hay làm thêm, dù sao thì vẫn đi được mà, chỉ hơi bất tiện chút xíu thôi, cẩn thận chút là được ấy mà!"

Tống Thính Tuyết nhíu chặt mày, cả khuôn mặt đều lộ rõ vẻ kháng cự, nhưng lời nói ra lại nghe như đang làm nũng.

"Cẩn thận chút là được?" Giọng Phó Dạ Hi lạnh như băng. "Nếu cẩn thận thật thì đang tâng bóng sao lại trật chân?"

Tống Thính Tuyết hơi chột dạ, quan trọng là cách Phó Dạ Hi nói chuyện lúc này nghe còn khá đáng sợ.

Cậu len lén liếc nhìn sắc mặt hắn, phát hiện khuôn mặt tuấn tú ấy đang phủ đầy sương lạnh, đuôi mày hơi nhướn, đôi mắt sâu đen thăm thẳm, cả người mang theo khí thế như đang răn dạy cấp dưới của mình.

Tống Thính Tuyết không dám nói chuyện nữa.

Khí lạnh từ người Phó Dạ Hi như lan tỏa khắp phòng khách, dường như khiến cả không khí cũng trở nên rét buốt hơn vài phần.

Cả căn nhà rơi vào một sự yên lặng kỳ lạ.

Mãi đến khi bàn tay vẫn còn lành lạnh của Phó Dạ Hi áp lên mắt cá chân của Tống Thính Tuyết.

Tống Thính Tuyết "a" một tiếng, chân lại vô thức muốn rụt về.

Nhưng nghĩ đến khí thế và vẻ mặt của hắn lúc này, cậu lại cố ép mình chịu đựng.

Phó Dạ Hi dùng lòng bàn tay xoa tròn trên chân Tống Thính Tuyết, nhẹ nhàng thoa đều thuốc mỡ. Sau khi bôi xong, hắn kéo ống quần đang xắn của Tống Thính Tuyết xuống.

"Chỉ là bôi thuốc mỡ thôi, đâu phải muốn mạng của em," Phó Dạ Hi nhàn nhạt nói, "Trong vòng tám tiếng sau khi trật chân phải bôi ít nhất hai lần, trước khi ngủ tối nay tôi sẽ bôi thêm lần nữa."

Tống Thính Tuyết khẽ "ồ" một tiếng, rồi rút chân lại.

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến bữa tối, Phó Dạ Hi lên thư phòng trên lầu xử lý chút công việc. Dù có trốn làm thì cũng không thể thật sự buông bỏ hết, đợi hắn làm xong xuống lại, dì Chung cũng vừa mới chuẩn bị cơm nước xong.

Tống Thính Tuyết không chú ý đến bên nhà ăn, dì Chung đã bưng bữa tối lên bàn ăn, đúng lúc ấy cậu lại lóe lên chút ý tưởng, bèn quay về phòng lấy giấy bút, nằm sấp trên bàn trà vẽ vời như đang phác thảo bản nháp.

Nói là không sao, nhưng thực tế chỉ cần lên lầu một chuyến cũng thấy hơi bất tiện, lo lát nữa ăn cơm dì Chung gọi mà không xuống kịp, nên cậu đành mang đồ ra ngồi ở phòng khách chờ luôn.

Cậu nghĩ lần sau về trường sẽ mang máy tính cá nhân sang đây, để khi có cảm hứng thì còn có công cụ vẽ bên cạnh.

Phó Dạ Hi vòng qua phòng khách đi đến phòng ăn, giúp dì Chung sắp xếp bát đũa. Hắn vừa làm vừa nghe dì Chung nhỏ giọng nói: "Phó tiên sinh, vừa rồi ngài nói chuyện với cậu Tống hình như có hơi nghiêm khắc, hơi dữ quá thì phải. Tôi nghe thư ký Lý kể là nhân viên công ty ngài ai cũng sợ ngài hết. Dù sao cậu Tống còn trẻ, vẫn chưa bước ra xã hội, hay là sau này ngài nói chuyện với cậu ấy nhẹ nhàng hơn chút nhé?"

Vừa rồi…..hắn hung dữ sao?

Phó Dạ Hi trầm ngâm.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tống Thính Tuyết đang chuyên tâm vẽ tranh trong phòng khách.

Có lẽ là muốn tập trung chú ý, đứa nhỏ đã đá văng dép lê, cả người nằm dài ra ghế sofa để vẽ.

Từ góc độ của Phó Dạ Hi, hắn có thể thấy rõ khuôn mặt nghiêng với làn da trắng mịn của Tống Thính Tuyết.

Hình như trong lúc vẽ cậu vừa thật sự hơi bĩu môi, vẻ mặt mang theo một chút không vui.

Là trạng thái và biểu cảm vô thức, không phải giả vờ.

Phó Dạ Hi bắt đầu tự kiểm điểm.

Xem ra ban nãy đúng là hơi dữ, dọa cho cậu nhóc buồn bực rồi.

Phải sửa lại mới được, không thể cứ thế này rồi dọa người ta chạy mất chứ.