Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.5/10 từ 13 lượt Giang Thiệu Hoa, một quận chúa sinh ra trong gia đình quyền quý, đã trải qua cuộc đời đầy bi kịch và đau thương. Sau khi bị chính con trai mình đưa rượu độc, nàng chết trong sự oán hận và tuyệt vọng. Thế nhưng, định mệnh đã cho nàng một cơ hội tái sinh trở lại thời điểm nàng mười tuổi, khi cuộc sống đầy đau khổ vẫn chưa bắt đầu. Quay về quá khứ, Giang Thiệu Hoa nhận ra đây là cơ hội để thay đổi số phận. Với những ký ức từ kiếp trước, nàng trở nên tỉnh táo và kiên cường hơn. Không còn là một cô gái yếu đuối bị cuốn vào các mưu đồ chính trị, nàng bắt đầu tìm cách bảo vệ bản thân và những người thân yêu khỏi sự phản bội và những âm mưu đen tối của hoàng tộc. Truyện xoay quanh quá trình trưởng thành của Giang Thiệu Hoa trong thế giới hoàng tộc đầy cạm bẫy và tranh đoạt quyền lực. Với những trải nghiệm đau thương từ kiếp trước, nàng từng bước thay đổi số phận của mình và những người xung quanh. Liệu Giang Thiệu Hoa có thể thay đổi được tương lai của mình và tìm lại hạnh phúc, hay số phận vẫn sẽ cuốn nàng vào vòng xoáy của quyền lực và tình yêu? Tác phẩm mang đến sự kết hợp giữa yếu tố cung đình, tái sinh, và hành trình tự cường, đưa người đọc vào một thế giới đầy mưu toan nhưng cũng không thiếu những giây phút lãng mạn và cảm động. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 667

Chương 667: Quyết Định (Hai)

Hai vị phiên vương, qua đó đã thấy rõ sự khác biệt.

Vũ An quận vương mang đầy oán hận, sắc mặt đầy phẫn nộ khi rời khỏi cung.

Trong khi đó, Hoài Dương Vương lại không chút oán trách, thậm chí xúc động đến rơi lệ, thành kính quỳ đợi được triệu kiến.

Trần Xá Nhân thầm nghĩ, hẳn Hoàng thượng đã đoán trước chuyện này nên mới đặc biệt bảo mình ra ngoài quan sát một phen.

“Xin đợi trong chốc lát, ta sẽ vào thông báo.”

Hoài Dương Vương ngoan ngoãn quỳ đợi.

Chỉ qua một tuần trà, Trần Xá Nhân đã quay lại, nói: “Mời Hoài Dương Vương theo ta vào gặp Hoàng thượng.”

Hoài Dương Vương lập tức đáp: “Từ hôm nay, ta không còn là phiên vương nữa.

Trần Xá Nhân cứ gọi thẳng tên ta, Giang Toàn là được.”

Trần Cẩm Ngọc thầm cảm thán.

Hoài Dương Vương, ở thế tuyệt vọng vẫn tìm được đường sống, quả thực không phải người tầm thường.

Dù mất đi tước vị, ông ta vẫn là thân thuộc của hoàng thất Giang thị, không thể để một thần tử gọi thẳng tên được.

Thêm phần kính trọng, Trần Cẩm Ngọc dẫn Hoài Dương Vương vào điện Chiêu Hòa.

Vừa vào điện, Hoài Dương Vương lập tức quỳ xuống dập đầu, cao giọng tạ ơn Hoàng thượng đã ban ân.

Giang Thiệu Hoa đặt tấu chương xuống, nhìn ông: “Đứng lên nói chuyện đi.”

Hoài Dương Vương vẫn không đứng dậy, cúi gằm mặt, thưa rằng: “Hoàng thượng, thần từ nhỏ sống tại phiên địa, suốt bốn mươi năm qua, số lần ở kinh thành chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Giờ đã bị giáng làm thứ dân, Hoài Dương quận và thần chẳng còn liên quan.

Thần không muốn quay lại Hoài Dương, mong được ở lại kinh thành cùng con cháu.

Xin Hoàng thượng ân chuẩn.”

Giang Thiệu Hoa nhếch nhẹ khóe môi, bình thản đáp: “Vũ An quận vương một lòng muốn trở về, ngươi lại muốn ở lại kinh thành.

Ngươi hãy nghĩ kỹ, sau này sống dưới tầm mắt trẫm, mọi hành động lời nói đều phải thận trọng, cũng không được phép nuôi thân binh nữa.”

Hoài Dương Vương lập tức đáp: “Thần đã mất tước vị, nay chỉ là một tông thân bình thường, sống giữa kinh thành với mười vạn tinh binh bảo vệ, an toàn không cần phải lo.

Nay thần đã kinh sợ trước hành động phản bội của Ngô Vi và Tư Ngũ, chỉ muốn giữ lại một vài thân binh trung thành làm gia nhân, còn lại sẽ cho giải tán hết.”

Nếu sau này lại xuất hiện vài “tâm phúc” như Ngô Vi và Tư Ngũ, ông ta không cần phải biện giải thêm, cứ treo cổ tự sát là xong.

Giang Thiệu Hoa liếc nhìn ông: “Nếu đã nghĩ thông suốt, trẫm sẽ nể mặt ngươi.

Phủ Hoài Dương Vương tại kinh thành sẽ giữ lại cho ngươi, chỉ cần đổi bảng hiệu, các quy chế bên trong vẫn như cũ.”

Như vậy là đã được lưu lại.

Đến lúc này, Hoài Dương Vương mới thật sự thấy tính mạng mình được bảo toàn.

Trong lòng nhẹ nhõm, ông dập đầu cảm tạ rồi đứng dậy, cúi đầu chắp tay cung kính tuyệt đối.

Giang Thiệu Hoa quay sang dặn dò: “Trần Xá Nhân, ngươi xuất cung, đưa vương thúc cùng gia quyến về phủ.

Truyền khẩu dụ của trẫm, không ai được phép bất kính với vương thúc và các huynh đệ của ông ấy.”

Trần Xá Nhân chắp tay nhận lệnh.

Hoài Dương Vương, có lẽ thật tâm, có lẽ cố ý, đôi mắt đã đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng khoan dung hậu đãi như vậy, thần thật lòng cảm kích không hết.”

Giang Thiệu Hoa cười nhạt: “Ngươi không còn là Hoài Dương Vương, nhưng vẫn là tông thân họ Giang.

Có trẫm ở đây, không ai dám lấn lướt ngươi.”

Đương nhiên, nếu Hoài Dương Vương không an phận, cứ đi lại lung tung để bị người ta khinh rẻ, thì đừng mong được Thiên tử bảo hộ.

Là người thông minh, Hoài Dương Vương nghe ra ngay ý cảnh cáo trong lời nói, lập tức đáp: “Thần từ nhỏ tập võ, học vấn hạn hẹp, sau này sẽ ở yên trong phủ đọc sách, dạy dỗ con cháu cũng chăm chỉ học hành.”

Binh lính đã giải tán, nào còn việc luyện võ nữa, cứ đóng cửa ở yên mà sống thôi.

Khi rảnh thì đọc sách vậy!

Nửa canh giờ sau, Trần Xá Nhân đưa sáu cha con Hoài Dương Vương về phủ.

Hoài Dương Vương tự mình tháo bảng hiệu, chân thành nhờ Trần Xá Nhân chuyển lời tới Hoàng thượng: “Xin Trần Xá Nhân bẩm báo lại, từ nay về sau, Giang Toàn sẽ không bước nửa bước ra khỏi vương phủ.

Cũng mong Hoàng thượng cho vài thị vệ đến canh giữ để tránh kẻ xấu lẻn vào trộm cắp.”

 

Trần Xá Nhân gật đầu rồi rời đi.

Lúc này, các con của Hoài Dương Vương mới không kiềm chế được, vội vàng tranh nhau hỏi: “Sao phụ vương lại xin Hoàng thượng phái người đến giám sát?”

“Một khi có người canh giữ, chẳng phải chúng ta sẽ bị giam lỏng?

Đến cả nói mơ cũng không dám nữa.”

“Đúng vậy!

Đây chẳng phải tự đeo gông vào cổ sao?

Phụ vương…”

Hoài Dương Vương cau mày, quắc mắt nhìn năm người con trai cao lớn.

Lập tức cả năm người câm như hến, không dám nói thêm lời nào.

“Trước hết, ta đã mất tước vị, không còn là Hoài Dương Vương nữa.

Các con cứ gọi ta là phụ thân, không cần gọi là phụ vương.”

“Thứ hai, là do ta chủ động xin Hoàng thượng cho lưu lại kinh thành, chứ không phải Hoàng thượng muốn giam lỏng ta.”

“Thêm nữa, những thị vệ kia cũng là do ta chủ động xin đến.

Tấm lòng của ta, các con hiện giờ chưa hiểu, sau này dần dần sẽ nhận ra.”

“Đừng nói lắm lời, ai về chỗ nấy rửa mặt chải đầu, thay quần áo cho đàng hoàng.

Chút nữa muội muội của các con về, ai nấy đều phải vui vẻ.

Giữ được mạng là tốt nhất, cấm ai mặt mày rầu rĩ!”

Con gái Hoài Dương Vương, Giang Nguyệt Hoa, đã xuất giá về nhà họ Trương, mắt đỏ hoe quay về nhà, định cùng phụ thân và các huynh đệ ôm nhau khóc một trận cho thỏa nỗi lòng.

Thế nhưng, điều nàng nhìn thấy lại là sáu cha con Hoài Dương Vương, người nào người nấy đều đã rửa mặt, mặc chỉnh tề, tinh thần cũng không tệ.

Hoài Dương Vương còn mỉm cười nói: “Sau này, phụ thân và mấy huynh trưởng của con sẽ định cư tại kinh thành.

Ít lâu nữa sẽ cho đón mẫu thân, chị dâu, cháu trai cháu gái của con lên đây.

Con cũng thường về thăm, cả nhà quây quần ấm áp.”

Giang Nguyệt Hoa: “…”

Vốn đầy lòng chua xót, ấm ức, giờ nghe vậy nàng nghẹn lời không khóc nổi, một lúc lâu sau mới khẽ hỏi: “Phụ vương thật sự không trở về Hoài Dương quận nữa ư?”

“Ôi chao!

Hoài Dương quận ấy à, đông lạnh lẽo đầy gió cát, hè thì nóng bức khô hạn.

Ta đã ở đó mấy chục năm, cũng chán ngán rồi.”

Hoài Dương Vương chẳng có vẻ gì là bất đắc dĩ, còn vui vẻ nói tiếp: “Sau này cứ sống tại kinh thành, chẳng cần đi đâu nữa.”

“Nhưng con nghe nói cha con Vũ An quận vương đã ra khỏi cổng thành, hối hả quay về phiên địa rồi.

Tuy mất tước vị, nhưng cũng là nơi núi cao hoàng đế xa, chắc cũng dễ thở hơn chút…”

Giang Nguyệt Hoa thì thầm.

Hoài Dương Vương nhếch miệng, trong mắt thoáng qua nét chế nhạo, ngắt lời con gái: “Người có chí riêng, họ muốn đi thì cứ đi.

Ta thì không đi.”

Nói đoạn, ông dặn dò thêm: “Chuyện triều đình không còn liên quan đến chúng ta.

Sau này con và con rể về thăm cũng không cần nhắc đến những chuyện đó.”

Giang Nguyệt Hoa gật đầu nhận lời, chợt nhớ ra một việc, hạ giọng nói: “Hôm qua con có ghé qua nhà họ Lý, thăm Hoàn Hoa đường tỷ.”

“Hoàn Hoa đường tỷ ngày nào cũng nước mắt ngắn dài, gầy đi nhiều lắm.

Nhưng cũng có một tin vui, mấy hôm trước tỷ ấy nôn thốc nôn tháo, đại phu đã chẩn ra là hỷ mạch.”

Đó là đứa con chưa chào đời của Lý Bá Nguyên.

Có đứa con này, có lẽ Hoàn Hoa sẽ có thêm nghị lực để vượt qua nỗi đau mất chồng mất cha và anh trai.