Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.5/10 từ 13 lượt Giang Thiệu Hoa, một quận chúa sinh ra trong gia đình quyền quý, đã trải qua cuộc đời đầy bi kịch và đau thương. Sau khi bị chính con trai mình đưa rượu độc, nàng chết trong sự oán hận và tuyệt vọng. Thế nhưng, định mệnh đã cho nàng một cơ hội tái sinh trở lại thời điểm nàng mười tuổi, khi cuộc sống đầy đau khổ vẫn chưa bắt đầu. Quay về quá khứ, Giang Thiệu Hoa nhận ra đây là cơ hội để thay đổi số phận. Với những ký ức từ kiếp trước, nàng trở nên tỉnh táo và kiên cường hơn. Không còn là một cô gái yếu đuối bị cuốn vào các mưu đồ chính trị, nàng bắt đầu tìm cách bảo vệ bản thân và những người thân yêu khỏi sự phản bội và những âm mưu đen tối của hoàng tộc. Truyện xoay quanh quá trình trưởng thành của Giang Thiệu Hoa trong thế giới hoàng tộc đầy cạm bẫy và tranh đoạt quyền lực. Với những trải nghiệm đau thương từ kiếp trước, nàng từng bước thay đổi số phận của mình và những người xung quanh. Liệu Giang Thiệu Hoa có thể thay đổi được tương lai của mình và tìm lại hạnh phúc, hay số phận vẫn sẽ cuốn nàng vào vòng xoáy của quyền lực và tình yêu? Tác phẩm mang đến sự kết hợp giữa yếu tố cung đình, tái sinh, và hành trình tự cường, đưa người đọc vào một thế giới đầy mưu toan nhưng cũng không thiếu những giây phút lãng mạn và cảm động. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 74

Chương 74: Đào Đại (Phần 2)

Ánh nắng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt đen nhẻm, không thể coi là anh tuấn của Đào Đại.

Đôi mắt to tròn như chuông đồng của hắn tràn ngập sự chân thành.

Tâm ý trong lòng, đã rõ ràng không cần nói.

Khổng Thanh Uyển cụp mắt xuống, không dám đối diện với ánh nhìn nóng bỏng ấy, nhẹ giọng nói: “Hắn không nói sai, những gì hắn nói đều là sự thật.

Ta đúng là nữ tử từng ở trong sơn trại thổ phỉ, đã không còn trong sạch.

Lẽ ra, ngay khi được cứu, ta nên tự vẫn để chứng minh thanh bạch…”

Vừa nghe thấy vậy, Đào Đại lập tức cuống lên, lao đến trước mặt nàng như một mũi tên: “Không được!

Cô không thể chết!”

May mà hắn nhớ ra mình sức mạnh hơn người, dễ làm cô gái yếu đuối này bị thương, nên không dám vươn tay kéo nàng.

Khổng Thanh Uyển lùi mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Quận chúa đã cho ta một con đường sống thứ hai.

Ta sẽ không tìm chết, sau này nhất định sống thật tốt, trung thành tận tụy vì quận chúa.”

“Huynh đối xử tốt với ta như vậy, ta vô cùng cảm kích.

Nhưng danh tiếng của nữ tử từng ở trong sơn trại rất xấu, huynh nên tránh xa ta, đừng để bản thân bị liên lụy, để người ta đàm tiếu không hay.”

Đào Đại ưỡn ngực, đầy khí thế: “Bọn họ ngày thường cũng đâu có ít lời đồn về ta.

Ta bẩm sinh đầu óc chậm chạp, mấy chuyện vòng vo ta đều nghe không hiểu.

Cho nên, họ nói gì ta cũng chẳng quan tâm.

Khổng cô nương không cần lo lắng, cô không làm liên lụy được ta đâu!”

Khổng Thanh Uyển: “…”

Quả thực không được lanh lợi cho lắm.

Nàng đã nói rõ ràng như vậy rồi, hắn vẫn không hiểu ý.

Khổng Thanh Uyển hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn nàng một cái đầu.

Đào Đại vì vóc dáng cao lớn cường tráng, nhìn qua trông như một nam nhân trưởng thành, nhưng thực ra hắn mới hai mươi hai tuổi.

Nhìn kỹ, đường nét khuôn mặt vẫn còn non trẻ.

Bị ánh mắt dịu dàng như nước của Khổng Thanh Uyển nhìn thẳng, Đào Đại đột nhiên cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, chỉ còn mỗi trái tim là đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Đào thân binh,” Khổng Thanh Uyển đổi sang cách xưng hô xa cách hơn, giọng điềm tĩnh: “Hoàn cảnh của ta như vậy, có thể sống đã là may mắn.

Một nữ nhân như ta, sẽ không và cũng không thể tái giá.

Huynh trời sinh thần lực, võ nghệ cao cường, nên tìm một cô nương trong sạch để cưới làm vợ, đừng lãng phí thời gian với ta nữa.”

Nói xong, nàng xoay người bước vào quân trướng.

Đào Đại đứng ngây ra tại chỗ, không biết hắn hiểu được bao nhiêu lời của nàng.

Khổng Thanh Uyển lại không hề để tâm, bình tĩnh trở lại trướng, chia màn thầu cho đám nữ phỉ.

Mấy nữ phỉ đói đến mức ruột gan quặn thắt, vừa nhận được màn thầu liền vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Sau khi ăn no, từng người tiếp tục kể lại thân thế của mình.

Tên thân binh khi nãy lỡ miệng bị Đào Đại đấm một cú, chẳng hiểu sao bỗng thấy có chút chột dạ, vội quay mặt đi chỗ khác.

Một canh giờ sau, chuyện xảy ra trong quân trướng đã truyền đến tai Giang Thiệu Hoa.

Nàng khẽ nhướng mày, nhưng không nói gì.

Ngồi trong trướng nghị sự, Tần Chiến nghe xong liền nhíu chặt mày, bàn tay siết thành quyền.

Khi nghị sự kết thúc, hắn lập tức mặt đen như đít nồi, đi thẳng đến quân trướng của Đào Đại.

Đào Đại trời sinh thần lực, dũng mãnh vô song, là người được công nhận là võ tướng trẻ tuổi xuất sắc nhất trong thân binh doanh.

Chuyến đi diệt phỉ lần này, hắn lập được vô số chiến công.

Chờ sau khi trở về, chắc chắn hắn sẽ được luận công ban thưởng, ít nhất cũng được thăng làm đội chính, quản lý một đội trăm người.

Mấy thân binh trong trướng đang cười đùa trêu chọc hắn, nhưng Đào Đại chỉ ngồi yên, lặng lẽ không lên tiếng, mặc kệ bọn họ nói gì cũng không phản ứng.

Tần Chiến mặt lạnh băng xông vào, đám thân binh lập tức im bặt, lén lút chuồn ra ngoài, vừa chạy vừa nói nhỏ:

“Chạy mau!

Tần thống lĩnh lại sắp đánh Đào Đại rồi!”

“Đừng có đứng gần, kẻo bị vạ lây!

Chạy xa một chút!”

Quả nhiên, vừa mới đi được mấy bước, từ trong quân trướng liền vang lên tiếng nắm đấm rít gió.

Mấy thân binh nghĩ đến nắm đấm như thiết chùy của Tần thống lĩnh, lập tức rùng mình, chạy còn nhanh hơn thỏ.

“Bốp!

Bốp!

Bốp!”

 

Đào Đại vẫn đứng yên không nhúc nhích, ba cú đấm nặng như núi giáng xuống người hắn.

Từ nhỏ hắn đã quen bị Tần Chiến”dạy dỗ”, da dày thịt béo, mấy cú đấm này căn bản không xi nhê gì.

Nói thật, nếu hắn dám đánh trả, chưa biết ai thắng ai thua.

Nhưng Tần Chiến là thống lĩnh của thân binh doanh, cũng là người đã chiếu cố hắn từ nhỏ đến lớn.

Dù Đào Đại có ngốc đến đâu cũng không dám ra tay phản kháng, chỉ có thể đứng thẳng mà chịu trận.

“Ngươi biết sai chưa?” Tần Chiến quát lớn.

Đào Đại theo phản xạ đáp ngay: “Ta biết sai rồi.”

“Ngươi sai ở đâu?” Tần Chiến dừng tay, khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn hắn.

Đào Đại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Ta không nên tùy tiện đánh người.”

Tần Chiến: “…”

Thằng nhãi này!

Rốt cuộc là đang nhận lỗi hay cố ý chọc tức hắn đây?!

Thôi bỏ đi, đôi co với một tên ngốc làm gì.

Tần Chiến hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận, giọng nói chậm lại: “Chuyện giam giữ nữ phỉ, ta đã bố trí bốn người canh giữ, không hề dặn dò ngươi.

Vậy ngươi tự tiện chạy qua đó làm gì?

Hôm đó ta đã nói rất rõ ràng rồi.

Ngươi muốn cưới vợ, đợi sau khi trở về, bảo mẹ ngươi tìm cho một cô nương gia thế trong sạch, đàng hoàng hạ sính lễ rước về làm thê tử.”

“Khổng cô nương là một nữ tử đáng thương, ta cũng rất thông cảm với cảnh ngộ của nàng ấy.

Nhưng đồng cảm là một chuyện, lấy vợ lại là chuyện khác.

Ngươi đừng có suy nghĩ viển vông nữa.

Mẹ ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý, cho dù bà ấy đồng ý, ta cũng không cho phép!”

Đào Đại vốn bướng bỉnh, nay lại càng cố chấp hơn: “Ta lấy vợ, không cần thống lĩnh đồng ý.

Ta thích là được.”

Tần Chiến giận đến bốc hỏa, lập tức vung tay đấm thêm mấy cú: “Thằng nhãi thối!

Giờ còn dám nói chuyện với ta kiểu này hả!

Cánh cứng cáp rồi đúng không!

Nói cho ngươi biết, chỉ cần ta không đồng ý, đừng mong cưới nàng ta về làm vợ!”

Nói đến bướng bỉnh, Đào Đại quả thực là số một.

Nếu đổi lại là Tần Hổ hay Mạnh Tam Bảo, bị đánh một cú là đã né tránh hoặc chuồn đi ngay.

Nhưng Đào Đại lại không trốn, cũng không tránh, cứ đứng đó chịu đòn.

Tần Chiến đấm đến đau cả tay, mà nhìn lại Đào Đại vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng đầu, hắn càng giận hơn.

Nhưng cũng không thể đánh mãi, lỡ xảy ra chuyện gì, hắn còn biết ăn nói thế nào với mẹ của Đào Đại đây?

Tần Chiến đành nén giận, cảnh cáo một trận rồi mặt nặng mày nhẹ rời đi.

Nhìn dáng vẻ của hắn, ai không biết lại tưởng chính hắn mới là người bị đánh.

“Đào Đại lại bị đánh sao?”

Giang Thiệu Hoa vừa lật xem tờ giấy ghi chép thân thế của đám nữ phỉ do Khổng Thanh Uyển viết, vừa thản nhiên hỏi.

Ngân Chu ra ngoài dạo một vòng, moi được tin tức từ chỗ Mạnh Tam Bảo, liền cười khẽ, hạ giọng bẩm báo: “Đúng vậy.

Nhưng mà, Tần thống lĩnh trước vừa đi, Đào Đại sau liền đi ăn cơm, nhìn không có gì khác thường.

Ngược lại, Tần thống lĩnh tức giận đến nỗi cơm trưa cũng chỉ ăn được mấy miếng.”

Giang Thiệu Hoa cười nhạt, sau đó lại khẽ thở dài.

Cha ruột của Đào Đại mất sớm, Tần Chiến sớm đã coi hắn như nửa đứa con trai mà chăm sóc.

Nói thật, ngay cả đối với Tần Hổ, hắn cũng không lo lắng nhiều đến thế.

Mà Đào Đại lại vô cùng bướng bỉnh, đã nhận định chuyện gì thì sống chết cũng không thay đổi.

Chỉ sợ Tần Chiến có nói thế nào cũng vô dụng, cho nên hắn mới tức giận đến mức nuốt không trôi bữa cơm.

Kể từ khi trọng sinh, Giang Thiệu Hoa rất ít khi nhớ lại những chuyện trong quá khứ.

Nhưng giây phút này, ký ức về đứa con trai nàng nuôi từng chăm sóc suốt mười mấy năm lại bất giác hiện lên…

Nàng đã dốc hết lòng hết dạ đối xử tốt với hắn, rốt cuộc nhận lại được gì?

Là oán hận bất mãn, là thù ghét xa cách, là cú đâm chí mạng từ phía sau…

Cảm giác bi thương, bất lực và uất hận như thủy triều dâng lên, nhất thời nhấn chìm nàng…