Chương 9:
Ánh nắng ban mai chiếu vào căn hộ sạch sẽ, một sự bình thường giả tạo đến hoàn hảo. Tôi nhấp một ngụm cà phê đen, vị đắng của nó không thể sánh được với vị ngọt ngào của sự tự do. Cuộc gọi của ông Trung vừa kết thúc, và thông tin ông ấy cung cấp giống như một món quà được dâng lên tận miệng.
Hùng 'Sẹo'. Một tên côn đồ. Một kẻ bị xã hội ruồng bỏ. Một linh hồn vẩn đục, mạnh mẽ.
"Một bữa ăn thịnh soạn," thực thể bên trong tôi thì thầm, giọng nói của nó không còn tách biệt mà đã hòa làm một với suy nghĩ của tôi. "Ngôi nhà đang đói. Nó cần được nuôi dưỡng."
Giết hắn bên ngoài thành phố sẽ rất đơn giản, nhưng đó là một sự lãng phí. Giống như ăn một món cao lương mỹ vị ngay trên nền đất bẩn. Linh hồn của hắn phải được "thu hoạch" và "lưu trữ" đúng cách. Hắn phải chết bên trong Căn nhà số 13.
Nhiệm vụ của tôi đã thay đổi. Tôi không phải thợ săn. Tôi là người chăn dắt. Và tôi cần lùa con cừu lạc này về đúng lò mổ.
Vở kịch bắt đầu.
Bước đầu tiên, nghiên cứu con mồi. Kỹ năng thám tử của Hoàng Oanh trở thành công cụ đắc lực. Tôi không cần phải ra khỏi nhà. Qua vài giờ đồng hồ với những mối liên hệ trong thế giới ngầm và những diễn đàn ẩn trên mạng, tôi đã vẽ nên một bức chân dung hoàn chỉnh về Hùng 'Sẹo'. Hắn không chỉ là một tên côn đồ vặt. Hắn còn là một kẻ nghiện cờ bạc, luôn nợ nần chồng chất và có một lòng tham vô đáy.
Lòng tham. Đó chính là sợi dây để dắt mũi hắn.
Bước thứ hai, tạo ra mồi câu. Tôi soạn một email nặc danh, gửi đến một tay chuyên tung tin đồn trong giới giang hồ mà tôi biết Hùng hay qua lại. Nội dung rất đơn giản: Một tay trùm ma túy vừa bị bắt tuần trước đã không kịp phi tang một lượng hàng lớn và tiền mặt. Nghe nói hắn đã giấu tất cả trong một căn nhà hoang nổi tiếng ma ám ở đường Nguyễn Du để không ai dám bén mảng tới. "Căn nhà số 13."
Để tăng thêm độ tin cậy, tôi còn tạo thêm vài tài khoản ảo, vào các nhóm khám phá nhà hoang trên mạng xã hội và "vô tình" nhắc đến việc gần đây thấy có kẻ khả nghi lảng vảng quanh ngôi nhà vào ban đêm.
Tin đồn là một loại virus. Nó lây lan nhanh chóng trong bóng tối. Tôi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi nó tìm đến đúng vật chủ.
Hai ngày trôi qua. Tôi sống như một người bình thường. Ông Trung có gọi lại vài lần để hỏi thăm, và tôi vẫn đóng vai nạn nhân một cách hoàn hảo. Nhưng tâm trí tôi, hay đúng hơn là chúng tôi, luôn hướng về con mồi. Qua những mối liên hệ của mình, tôi biết được Hùng 'Sẹo' đã nghe được tin đồn. Hắn đang bán tín bán nghi, nhưng lòng tham và sự túng quẫn đang bào mòn lý trí của hắn.
Tối ngày thứ ba, tôi nhận được tin hắn đang tụ tập uống rượu với đám đàn em và khoác lác về việc sẽ "đột nhập kho báu" trong căn nhà ma.
Mồi đã cắn câu.
Tôi đứng dậy, mặc một bộ đồ đen gọn gàng. Tôi không mang theo vũ khí. Vũ khí lợi hại nhất chính là ngôi nhà. Tôi chỉ là người đến để mở cửa và chào đón vị khách sắp tới.
Khi tôi lái xe đến gần con hẻm dẫn vào Căn nhà số 13, tôi cảm nhận được nó. Một sự háo hức lạnh lẽo tỏa ra từ ngôi nhà, như một con thú săn mồi ngửi thấy mùi con mồi đang đến gần. Nó đang chờ đợi. Nó đang đói.
Tôi lách vào trong bóng tối của ngôi nhà, sự im lặng và mùi hương quen thuộc chào đón tôi như một người thân. Tôi không bật đèn. Mắt tôi đã quen với bóng tối này.
Tôi chỉ cần ngồi xuống chiếc ghế bành cũ kỹ trong phòng khách, chìm vào bóng tối, và chờ đợi.
Chờ đợi bữa ăn tự tìm đến.
