Đang tải bìa…
Căn Nhà Số 13

Căn Nhà Số 13

📚 9 chương 🕒 1 Tháng 9, 2025 3:37 chiều 👁️ 10 Đang ra
0 lượt thích 0 đề cử
Căn Nhà Số 13Chương 2
Giới thiệu truyện
Đang ra
📚 9 chương
Chương mới nhất (#9) →

Bước vào thế giới rùng rợn của “Căn Nhà Số 13”, một tác phẩm Linh Dị đầy ám ảnh, nơi những bí mật kinh hoàng bị chôn vùi. Theo chân nữ thám tử dũng cảm khi cô đặt chân đến căn nhà số 13, nơi cảnh sát đã bỏ qua những sự kiện kỳ lạ. Liệu cô có đủ can đảm để đối mặt với những thế lực siêu nhiên đang ẩn náu bên trong? Hãy chuẩn bị tinh thần cho một cuộc phiêu lưu nghẹt thở, nơi ranh giới giữa thực và ảo trở nên mong manh hơn bao giờ hết. “Căn Nhà Số 13” hứa hẹn sẽ mang đến những giây phút giải trí đáng nhớ cho những ai yêu thích thể loại Linh Dị và những câu chuyện trinh thám đầy bất ngờ.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 2

Đang ra
📚 9 chương
Chương mới nhất (#9) →

Chương 2:

Cú sốc từ tấm gương ném tôi ngã sõng soài trên sàn nhà. Tôi co người lại, hai tay ôm lấy đầu, cố gắng đẩy hình ảnh man rợ đó ra khỏi tâm trí. Khuôn mặt của kẻ sát nhân. Khuôn mặt của tôi. Không. Không thể nào. Đó là ảo giác. Căn nhà này đang chơi đùa với tôi.

"Nó không chơi đùa," một giọng nói vang lên từ sâu thẳm trong lồng ngực. Giọng nói của chính tôi, nhưng lạnh lẽo và tàn độc. "Nó đang giúp ngươi nhớ lại. Ngươi đã ngủ quên quá lâu rồi."

"Câm đi!" tôi gào lên trong câm lặng, nước mắt và mồ hôi hòa vào nhau.

"Thật yếu đuối," giọng nói chế nhạo. "Để ta cho ngươi thấy sức mạnh thật sự. Hãy xem một tác phẩm khác của chúng ta."

Trước khi tôi kịp chống cự, một luồng sức mạnh vô hình đã túm lấy tâm trí tôi và nhấn chìm nó vào bóng tối. Cảm giác như bị dìm xuống đáy hồ nước lạnh cóng, không khí bị rút cạn, và rồi… một thực tại khác mở ra.

Tôi không còn ở trong phòng ngủ. Tôi đang đứng trong một phòng khách rộng lớn, tối tăm. Không khí đặc quánh mùi ẩm mốc, mùi gỗ mục và một mùi hôi ngọt khác… mùi của sự phân hủy sắp bắt đầu. Tôi đang ở trong cơ thể của một người đàn ông già nua, tôi có thể cảm nhận được cơn run rẩy vì sợ hãi của ông ta, trái tim già cỗi đang đập loạn xạ trong lồng ngực.

Ông ta, hay chính là tôi, đang nhìn chằm chằm vào bóng tối.

Một bàn tay lạnh lẽo đột ngột chạm vào vai ông. Ông lão giật nảy mình, quay phắt lại.

Nhưng lần này, tôi không chỉ cảm nhận nỗi sợ của nạn nhân. Qua đôi mắt của ông lão, tôi nhìn thấy kẻ đứng sau lưng ông, nhưng hình ảnh đó mờ ảo, không rõ ràng. Tuy nhiên, tôi lại cảm nhận được một thứ khác. Một cảm giác lạnh lẽo, thích thú đến rợn người đang trào dâng từ chính con người tôi. Tôi cảm nhận được chính bàn tay của mình đang đặt trên vai ông ta.

Tiếng cười khàn khàn, lạnh lẽo vang vọng khắp căn phòng. Đó là giọng của tôi.

"Ông tìm gì trong bóng tối thế?" giọng nói của tôi vang lên, trêu đùa con mồi.

Nỗi kinh hoàng của ông lão dâng lên tột độ. Ông ta cố gắng bỏ chạy nhưng đôi chân đã bị nỗi sợ đóng đinh tại chỗ. Tôi cảm thấy có thứ gì đó trơn tuột, ướt át đang trườn lên người ông… đó là cảm giác khi những ngón tay của tôi, lạnh như băng, từ từ lướt trên làn da nhăn nheo của ông ta.

"Hãy nhớ cảm giác này," giọng nói bên trong tôi thì thầm một cách say mê. "Cảm giác nắm giữ sinh mạng của kẻ khác. Cảm giác của quyền lực tuyệt đối."

Tôi bị buộc phải chứng kiến tất cả. Không phải dưới dạng những hình ảnh vụn vỡ, mà là một trải nghiệm trọn vẹn. Tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng của ông lão và cùng lúc đó, tôi cảm nhận được niềm vui sướng bệnh hoạn của chính mình khi bóp nghẹt sự sống của ông.

Rồi một tiếng thét cuối cùng. Và im lặng.

Ký ức tan biến. Tôi bị ném trả lại căn phòng ngủ bụi bặm, toàn thân co giật và nôn khan trên sàn nhà. Mùi máu vương vấn trong không khí giờ đây không còn xa lạ nữa. Nó… quen thuộc một cách đáng sợ.

"Ngươi thấy chưa?" giọng nói vang lên, lần này gần hơn, như thể nó đang thì thầm ngay bên tai tôi. "Nỗi đau của chúng… chính là niềm vui của ngươi."

Tôi run rẩy chống tay ngồi dậy, cố gắng bám víu vào thực tại. Chỉ là ảo giác. Tất cả chỉ là ảo giác. Nhưng khi ánh mắt tôi liếc xuống bàn tay đang nắm chặt của mình, tôi thấy có thứ gì đó lấp lánh.

Tôi từ từ, run rẩy mở bàn tay ra.

Nằm gọn trong lòng bàn tay tôi là một chiếc kẹp cà vạt bằng bạc, cũ kỹ, với chữ "T" được khắc tinh xảo trên đó. Món đồ mà người đàn ông già trong ký ức đã đeo.

Nó không phải ảo giác. Tôi đã thực sự ở đó.

Và tôi đã mang một phần của ký ức trở về.