Đang tải bìa…
Căn Nhà Số 13

Căn Nhà Số 13

📚 9 chương 🕒 1 Tháng 9, 2025 3:37 chiều 👁️ 10 Đang ra
0 lượt thích 0 đề cử
Căn Nhà Số 13Chương 3
Giới thiệu truyện
Đang ra
📚 9 chương
Chương mới nhất (#9) →

Bước vào thế giới rùng rợn của “Căn Nhà Số 13”, một tác phẩm Linh Dị đầy ám ảnh, nơi những bí mật kinh hoàng bị chôn vùi. Theo chân nữ thám tử dũng cảm khi cô đặt chân đến căn nhà số 13, nơi cảnh sát đã bỏ qua những sự kiện kỳ lạ. Liệu cô có đủ can đảm để đối mặt với những thế lực siêu nhiên đang ẩn náu bên trong? Hãy chuẩn bị tinh thần cho một cuộc phiêu lưu nghẹt thở, nơi ranh giới giữa thực và ảo trở nên mong manh hơn bao giờ hết. “Căn Nhà Số 13” hứa hẹn sẽ mang đến những giây phút giải trí đáng nhớ cho những ai yêu thích thể loại Linh Dị và những câu chuyện trinh thám đầy bất ngờ.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 3

Đang ra
📚 9 chương
Chương mới nhất (#9) →

Chương 3:

Chiếc kẹp cà vạt bằng bạc lạnh lẽo trong lòng bàn tay tôi, một bằng chứng vật chất cho một tội ác mà tôi không hề nhớ mình đã gây ra. Nỗi kinh hoàng và sự ghê tởm cuộn lên trong lồng ngực. Tôi đã làm điều đó. Tôi đã giết người đàn ông đó.

"Đó không phải lần đầu tiên," giọng nói bên trong tôi vang lên, không còn chế nhạo mà mang một vẻ trầm ngâm gần như hoài niệm. "Mỗi chiến tích đều có một câu chuyện. Nhưng ngươi có nhớ… câu chuyện đầu tiên không?"

Tôi không muốn nhớ. Tôi muốn vứt cái kẹp cà vạt này đi, muốn chạy khỏi căn nhà này, muốn tin rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

"Ngươi không có lựa chọn," giọng nói quả quyết. "Để hiểu được ta, ngươi phải trở về nơi mọi thứ bắt đầu. Nơi ngươi chết, và ta được sinh ra."

Thế giới xung quanh tôi tan rã. Sàn nhà gỗ mục của căn nhà số 13 biến thành nền đất ẩm ướt, lạnh lẽo. Mùi máu cũ được thay thế bằng mùi hôi thối của rác rưởi và nước cống tù đọng. Tôi không còn là một phụ nữ trưởng thành đang run rẩy nữa.

Tôi là một đứa trẻ.

Một cô bé gầy gò, tầm bảy, tám tuổi, đang co ro trong góc tối của một con hẻm bẩn thỉu. Quần áo tôi rách nát, và cơ thể nhỏ bé của tôi chi chít những vết bầm tím, cả cũ lẫn mới. Đây là ký ức của tôi. Một ký ức tôi đã chôn sâu đến mức tưởng chừng nó chưa bao giờ tồn tại.

Tiếng bước chân nặng nề, loạng choạng vang lên ở đầu hẻm. Tôi nín thở, trái tim non nớt đập dồn dập trong sợ hãi. Gã bước vào, bóng đen khổng lồ của gã nuốt chửng chút ánh sáng le lói cuối cùng.

Đó là bố tôi. Nhưng đôi mắt ông ta đỏ ngầu, khuôn mặt phù nề vì rượu, và nụ cười của ông ta méo mó, để lộ hàm răng ố vàng. Mùi hôi thối của rượu và sự tàn ác tỏa ra từ người ông ta.

"Mày trốn ở đây à, con đĩ?" ông ta gầm gừ.

Ông ta túm lấy tóc tôi, lôi tôi xềnh xệch trên nền đất. Tôi không khóc, không van xin. Nước mắt đã cạn từ lâu rồi. Ông ta lôi tôi vào căn nhà ổ chuột của chúng tôi, nơi những gã đàn ông xa lạ, say xỉn đang chờ đợi. Nơi tôi là món đồ chơi của họ, là công cụ kiếm tiền của ông ta.

Nhưng đêm nay, có gì đó khác đi.

Sau khi những gã kia rời đi, ông ta lại đánh tôi, như thường lệ. Nhưng lần này, cú đấm của ông ta mạnh hơn. Tôi ngã xuống, đầu đập vào cạnh bàn. Máu chảy xuống thái dương, nóng hổi. Cơn đau dữ dội đánh thức một thứ gì đó bên trong tôi. Một thứ lạnh lẽo, im lìm và cổ xưa.

Khi ông ta lao tới để tóm lấy tôi một lần nữa, tôi không còn sợ hãi. Cô bé Hoàng Oanh yếu đuối đã chết vào khoảnh khắc đó.

Thứ trỗi dậy là một thực thể khác.

Bàn tay nhỏ bé của tôi vớ lấy một mảnh chai vỡ dưới sàn. Nhanh như một cái chớp mắt, tôi đâm thẳng vào chân ông ta. Gã rú lên một tiếng kinh ngạc và đau đớn. Gã không ngờ con mồi của mình lại dám phản kháng.

Sự ngạc nhiên của gã cho tôi thêm thời gian. Tôi vùng dậy, chạy vào bếp, vớ lấy con dao phay dính đầy dầu mỡ.

Khi gã cà nhắc đuổi theo, gã không còn thấy con gái mình nữa. Gã thấy một đôi mắt đen láy, trống rỗng và vô hồn đang nhìn chằm chằm vào gã.

"Ta đã cho gã thấy nỗi sợ thật sự," giọng nói trong đầu tôi thì thầm, đầy tự hào.

Ký ức mờ đi trong một vũng máu đỏ thẫm. Hình ảnh cuối cùng là tôi, một đứa trẻ, đang đứng trước tấm gương vỡ trong nhà tắm. Khuôn mặt tôi đầy vết thương và máu của ông ta. Nhưng đôi mắt tôi không còn là của một đứa trẻ. Chúng lạnh lẽo, sắc bén và tàn nhẫn. Tôi không phải là nạn nhân nữa.

Tôi là kẻ sống sót.

Thực tại quay trở lại. Tôi vẫn đang ngồi trong căn nhà số 13, nhưng cơn run rẩy đã ngừng lại. Mọi mảnh ghép đã vào đúng vị trí. Con quỷ bên trong tôi không phải một lời nguyền. Nó được sinh ra từ nỗi đau, một người bảo vệ tàn bạo đã trỗi dậy để cứu tôi khỏi địa ngục.

Tôi nhìn xuống chiếc kẹp cà vạt trong lòng bàn tay. Nỗi ghê tởm đã biến mất, chỉ còn lại một sự trống rỗng lạnh lẽo.

Tôi từ từ đứng dậy, không còn loạng choạng. Tôi bình thản cất chiếc kẹp cà vạt vào túi áo khoác, bên cạnh những vật chứng khác mà tôi đã "thu thập" trong vô thức.

Tôi không còn tìm kiếm lối thoát khỏi căn nhà này nữa.

Tôi nhận ra, mình đã luôn ở nhà rồi.