Chương 6:
Sự im lặng sau cuộc đi săn là một thứ im lặng trọn vẹn. Không còn tiếng la hét, không còn tiếng van xin. Chỉ còn lại nhịp đập bình ổn của trái tim tôi và mùi máu tanh nồng đang dần tan trong không khí. Tôi nhìn hai cái xác nằm trên sàn nhà, không phải với nỗi kinh hoàng, mà với con mắt của một nghệ sĩ vừa hoàn thành tác phẩm của mình. Một chút bừa bộn, nhưng không có gì là không thể giải quyết.
"Việc dọn dẹp," giọng nói bên trong tôi vang lên, thực tế và lạnh lùng. "Không được để lại dấu vết. Sự hoàn hảo nằm ở những chi tiết nhỏ nhất."
Tôi gật đầu đồng tình.
Tôi bắt đầu công việc một cách máy móc và hiệu quả. Tiếng "cào cấu" khô khốc vang lên khi tôi kéo lê cái xác đầu tiên qua sàn nhà, hướng về phía tầng hầm. Cơ thể hắn nặng nề, nhưng không phải là không thể kiểm soát. Mỗi một hành động đều có mục đích. Mỗi một quyết định đều dứt khoát.
Khi tôi dùng giẻ lau đi vệt máu trên sàn gỗ, mùi thuốc tẩy hăng nồng hòa quyện với mùi sắt gỉ. Mùi hương đó bất chợt kéo về một ký ức xa xăm. Không phải ký ức về một nạn nhân, mà là ký ức của chính tôi.
Một đôi tay nhỏ bé, dính đầy thứ chất lỏng màu đỏ sẫm, đang kỳ cọ sàn bếp một cách điên cuồng. Mùi thuốc tẩy nồng nặc xộc vào mũi, cố gắng át đi mùi hương khác, mùi của tội lỗi và sự giải thoát. Cô bé đó không khóc. Cô chỉ làm việc, tỉ mỉ, cho đến khi mọi dấu vết của con quỷ mang tên "bố" đã biến mất.
Ký ức tan đi. Tôi nhìn xuống đôi tay mình. Tôi đã làm việc này trước đây rồi. Kỹ năng này được rèn giũa từ trong máu và nước mắt.
"Chúng ta không phải những kẻ giết người man rợ," giọng nói thì thầm, như thể đọc được suy nghĩ của tôi. "Chúng ta là những người thực thi công lý. Ngôi nhà này là phòng xét xử, và chúng ta là thẩm phán. Những kẻ ngu ngốc, tò mò, và độc ác tự tìm đến đây để nhận bản án của chúng. Chúng ta chỉ đơn giản là… trao cho chúng thứ chúng xứng đáng được nhận."
Công lý. Một từ thật lạ lẫm. Với tư cách là thám tử Hoàng Oanh, tôi đi tìm công lý trong những tập hồ sơ và bằng chứng. Nhưng với tư cách là thực thể này, tôi tự tạo ra nó.
Khi vệt máu cuối cùng đã biến mất, tôi cảm thấy một sự hài lòng sâu sắc. Ngôi nhà lại trở nên sạch sẽ. Thánh địa của tôi lại một lần nữa được thanh tẩy.
Ngay lúc đó, một âm thanh từ thế giới bên ngoài đã xâm phạm vào sự bình yên của tôi.
Lúc đầu nó rất nhỏ, một tiếng hú xa xôi, lạc lõng trong đêm. Nhưng nó lớn dần, đều đặn và không thể nhầm lẫn. Tiếng còi xe cảnh sát.
Tôi dừng lại, ngẩng đầu lên. Tôi bước đến bên cửa sổ, hé một kẽ hở trên tấm rèm mục nát và nhìn ra ngoài. Ở cuối con đường, những ánh đèn xanh đỏ đang nhấp nháy, ngày một gần hơn.
Thế giới bên ngoài đã tìm đến tôi.
Một cảm giác mà tôi đã không còn cảm thấy từ lâu chợt dâng lên: một tia hoảng loạn. Đó là phản xạ của thám tử Hoàng Oanh, của một công dân tuân thủ pháp luật.
Nhưng rồi giọng nói kia vang lên, bình tĩnh và có phần thích thú.
"Xem kìa. Trò chơi đã thu hút thêm người chơi mới."
Sự hoảng loạn của tôi lập tức bị dập tắt, thay thế bằng một cảm giác hoàn toàn khác. Một sự phấn khích lạnh lẽo. Tôi không còn là con mồi để họ săn đuổi. Cảnh sát, pháp luật, thế giới của họ… tất cả chỉ là những quy tắc của một trò chơi mà tôi chưa từng thắng.
Nhưng đây là trò chơi của tôi. Và ngôi nhà này là bàn cờ của tôi.
Tôi lùi lại khỏi cửa sổ, một nụ cười chậm rãi nở trên môi. Ánh đèn xanh đỏ hắt lên khuôn mặt tôi, khiến đôi mắt tôi sáng lên trong bóng tối.
Vậy là… vòng tiếp theo đã bắt đầu.
