Chương 7:
Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy ngoài cửa sổ, im lặng nhưng dữ dội, như những nhịp đập của một trái tim nhân tạo. Chúng quét qua những bức tường mục nát, nhuộm bóng tối bằng những vệt màu ma quái. Hai viên cảnh sát. Một người già, sắp về hưu. Một người trẻ, còn non nớt. Tôi có thể đọc vị họ qua từng cử chỉ.
Hoảng loạn là bản năng của con mồi. Tôi không còn là con mồi nữa.
"Chúng đến vì lũ trẻ con ồn ào kia," giọng nói bên trong tôi vang lên, lạnh lùng và sắc bén như một lưỡi dao mổ. "Bọn chúng sẽ vào trong. Và chúng sẽ không tìm thấy gì cả. Ngươi biết phải làm gì."
Tôi biết. Phần ký ức của thám tử Hoàng Oanh, thứ từng là gánh nặng, giờ đây trở thành vũ khí lợi hại nhất. Tôi biết họ sẽ tìm kiếm gì: dấu vết vật lộn, máu, vũ khí. Và tôi biết cách để che giấu tất cả.
Tầng hầm.
Tôi hành động với một sự chính xác đến tàn nhẫn. Không một động tác thừa. Tôi không còn thấy hai cái xác là con người nữa. Chúng chỉ là những món đồ vật cần được cất giữ, những bằng chứng cần được phi tang. Sự nặng nề của chúng không làm tôi chậm lại. Sức mạnh của tôi, thứ được sinh ra từ cơn thịnh nộ bị dồn nén suốt bao năm, giờ đây thật phi thường.
Cánh cửa hầm được khóa lại ngay khi những tiếng gõ cửa đầu tiên vang lên.
"Cảnh sát đây! Có ai ở trong không?"
Tôi đứng trong bóng tối của phòng khách, hít một hơi thật sâu. Bây giờ, màn trình diễn bắt đầu.
Tôi không trả lời. Tôi để họ chờ. Để sự im lặng và danh tiếng của ngôi nhà này làm tăng thêm sự căng thẳng của họ. Tiếng gõ cửa trở nên dồn dập hơn, rồi sau đó là tiếng phá khóa.
Cánh cửa bật mở. Hai bóng người cầm đèn pin thận trọng bước vào.
"Sở cảnh sát thành phố! Đưa tay lên!"
Họ không thấy ai cả. Ngôi nhà trống rỗng và sạch sẽ một cách kỳ lạ. Mùi thuốc tẩy thoang thoảng trong không khí.
"Kiểm tra trên lầu," viên cảnh sát già ra lệnh.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của họ trên cầu thang. Tôi chờ đợi. Thời điểm phải thật hoàn hảo.
Khi họ lên đến phòng ngủ chính, nơi tôi đã "thanh tẩy" hai kẻ xâm phạm, tôi bắt đầu tạo ra âm thanh. Một tiếng rên rỉ yếu ớt, đầy đau đớn, phát ra từ bên trong tủ quần áo.
Họ lập tức cảnh giác. "Ai đó?" viên cảnh sát trẻ hỏi, giọng run run.
Họ tiến lại gần. Cánh cửa tủ từ từ được kéo ra.
Và họ tìm thấy tôi.
Không phải con quái vật đã xé xác hai gã thanh niên. Họ thấy thám tử tư Nguyễn Hoàng Oanh, trong bộ dạng thảm hại nhất. Quần áo tôi rách bươm, tóc tai rối bời, khuôn mặt tái nhợt và ướt đẫm nước mắt mà tôi đã cố ép ra. Tôi ngước lên nhìn họ, đôi mắt mở to, chứa đầy sự kinh hoàng và tuyệt vọng được dàn dựng một cách hoàn hảo.
"Cứu… cứu tôi…" tôi thều thào.
Sự cảnh giác của họ tan biến, thay vào đó là sự bối rối và thương cảm. Viên cảnh sát già vội quỳ xuống. "Cô Oanh? Là cô sao? Chuyện gì đã xảy ra?"
Tôi bắt đầu kể câu chuyện của mình. Một câu chuyện được dệt nên từ sự thật và dối trá. Tôi đến đây để điều tra, rồi bị một kẻ lạ mặt tấn công từ phía sau. Gã cao lớn, đeo mặt nạ. Gã đã nhốt tôi trong tủ. Tôi vừa mới tỉnh lại. Hắn… hắn đi đâu rồi, tôi không biết.
Lời nói của tôi đứt quãng, run rẩy, đầy thuyết phục. Tôi là một thám tử, tôi biết cách tạo ra một lời khai đáng tin.
Họ tin tôi. Họ tin hoàn toàn.
Viên cảnh sát trẻ tuổi khoác chiếc áo khoác của anh ta quanh người tôi. "Cô an toàn rồi," anh ta nói, giọng đầy trấn an.
Họ dìu tôi ra khỏi phòng ngủ, đi qua hành lang, xuống cầu thang. Mỗi bước chân rời khỏi nơi này đều là một phần trong kế hoạch.
Khi chúng tôi bước qua ngưỡng cửa chính, ra khỏi bóng tối của ngôi nhà và đối mặt với ánh đèn xanh đỏ bên ngoài, tôi cảm thấy một luồng sức mạnh mới. Tôi không bị bắt. Tôi đang được "giải cứu". Con quỷ không bị giam cầm. Nó đang được thả ra ngoài thế giới.
Viên cảnh sát già nói: "Chúng tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng nơi này, đừng lo."
Tôi gật đầu, nép mình vào chiếc áo khoác, giả vờ run rẩy. Nhưng bên trong, giọng nói kia đang thì thầm, vang lên với một niềm vui sướng bệnh hoạn.
"Màn kịch… mới chỉ bắt đầu thôi."
