Chương 8:
Chiếc xe cảnh sát lao đi trong đêm, ánh đèn xanh đỏ của nó xé toạc bóng tối nhưng không thể chạm tới được sự tĩnh lặng lạnh lẽo bên trong tôi. Tấm chăn len ai đó khoác cho tôi rất ấm, nhưng nó không thể sánh được với cảm giác an toàn giả tạo mà tôi đang tự dệt nên. Bên cạnh tôi, viên cảnh sát trẻ tuổi liên tục hỏi han, giọng đầy lo lắng. Tôi chỉ gật đầu và trả lời lí nhí, giữ cho vai diễn người bị hại được trọn vẹn.
"Thật yếu đuối," giọng nói bên trong tôi thì thầm, đầy vẻ khinh bỉ. "Nhìn cách chúng tin vào những giọt nước mắt của ngươi kìa. Lòng tốt của chúng chính là vũ khí của chúng ta."
Sở cảnh sát là một không gian ồn ào và sáng choang, hoàn toàn trái ngược với thánh địa của tôi. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi với sự thương hại. Họ thấy một đồng nghiệp cũ, một thám tử tư gặp nạn. Họ không hề thấy con quái vật đang ẩn mình sau đôi mắt ngấn lệ đó.
Tôi được đưa vào một phòng thẩm vấn nhỏ. Một lát sau, viên cảnh sát già, ông Trung, bước vào với hai cốc cà phê nóng. Ông đặt một cốc trước mặt tôi, ánh mắt hiền hậu và đầy thông cảm.
"Cứ từ từ thôi, Oanh," ông nói. "Khi nào sẵn sàng thì kể cho chú nghe."
Và tôi bắt đầu kể.
Màn kịch của tôi thật hoàn hảo. Tôi sử dụng mọi kiến thức của một thám tử để dựng nên một câu chuyện không một kẽ hở. Tôi miêu tả kẻ tấn công là một gã đàn ông cao lớn, mặc đồ đen, đeo mặt nạ, giọng nói khàn đặc. Tôi kể lại việc mình đã chống cự quyết liệt ra sao trước khi bị đánh ngất và nhốt vào tủ. Tôi thêm vào những chi tiết nhỏ, những tiếng động tôi "nghe lỏm" được để hướng cuộc điều tra của họ vào một con đường cụt.
Trong khi miệng tôi kể lể về nỗi sợ hãi, thì bên trong, đầu óc tôi hoạt động một cách lạnh lùng. Giọng nói kia đóng vai trò là người cố vấn, một đạo diễn tàn nhẫn.
"Thêm một chút run rẩy trong giọng nói đi. Nhớ lại cảm giác khi cha ngươi sắp ra tay. Đúng rồi, như thế."
Khi tôi bật khóc, đó là giọt nước mắt của một diễn viên bậc thầy. Ông Trung vỗ vai tôi an ủi. "Thật kinh khủng. Cô đã rất dũng cảm."
Sau gần hai tiếng đồng hồ, họ đã có được một bản tường trình hoàn chỉnh về một vụ án không hề tồn tại. Họ hứa sẽ tăng cường tuần tra quanh khu nhà đó và sẽ sớm truy bắt được hung thủ.
Cuối cùng, chính ông Trung lái xe đưa tôi về căn hộ của mình. Đó là một nơi sạch sẽ, ngăn nắp, hoàn toàn trái ngược với con người thật của tôi.
"Nghỉ ngơi đi nhé," ông nói khi tôi bước ra khỏi xe. "Nếu cần gì, cứ gọi cho chú."
Tôi gật đầu cảm ơn, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt.
Cánh cửa căn hộ đóng lại. Tôi đứng trong bóng tối, lắng nghe tiếng xe cảnh sát xa dần.
Sự im lặng bao trùm.
Mặt nạ của nạn nhân rơi xuống. Sự run rẩy biến mất. Đôi mắt ngấn lệ trở nên khô khốc và sắc bén. Tôi từ từ bước tới tấm gương trong phòng khách.
Người phụ nữ trong gương không còn vẻ hoảng loạn, sợ hãi. Cô ta đứng thẳng, tự tin. Một nụ cười chậm rãi, tự mãn nở trên môi cô ta. Đôi mắt cô ta sáng lên một tia nhìn săn mồi đầy thích thú.
Tôi đã thoát ra. Không phải với tư cách một kẻ trốn chạy, mà là một kẻ chiến thắng. Cả sở cảnh sát giờ đây đang bảo vệ tôi, trong khi đồng thời, họ đang săn lùng một bóng ma do chính tôi tạo ra.
Giọng nói bên trong tôi vang lên, không còn là tiếng thì thầm mà là một tuyên bố rõ ràng, đầy quyền lực.
"Màn kịch thật xuất sắc. Giờ thì… chúng ta nên làm gì với sự tự do này đây, Hoàng Oanh?"
