Chương 5:
Sự im lặng bao trùm sau tiếng động ngắn gọn, ẩm ướt đó. Gã thanh niên thứ nhất đã gục xuống, sự tồn tại của hắn bị xóa sổ khỏi thế giới này. Tôi kéo hắn vào sâu trong bóng tối, cơ thể hắn nhẹ bẫng một cách đáng ngạc nhiên. Không có cảm giác tội lỗi. Không có sự ghê tởm. Chỉ có sự tĩnh lặng của một công việc đã được hoàn thành.
Tôi đứng bất động giữa hành lang, lắng nghe.
Gã còn lại vẫn ở đây. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập, đứt quãng của hắn từ đâu đó trên lầu. Tôi có thể ngửi thấy mùi của hắn. Mùi mồ hôi, mùi sợ hãi chua loét, và… một mùi khác, một mùi ngọt lịm như kẹo bơ cứng.
"Nó đang sợ," giọng nói bên trong tôi thì thầm, không phải với sự phấn khích, mà với sự phân tích lạnh lùng của một chuyên gia. "Sợ đến mức phải ăn kẹo để trấn an. Thật non nớt."
Mùi hương đó sẽ là sợi dây dẫn đường cho tôi.
Tôi bắt đầu di chuyển lên cầu thang. Không một tiếng cọt kẹt. Cơ thể tôi, ngôi nhà này, chúng tôi là một. Tôi biết tấm ván nào cần tránh, biết góc tường nào là nơi bóng tối dày đặc nhất. Tôi không còn là kẻ khám phá ngôi nhà này nữa. Tôi là kẻ cai trị nó.
Tiếng thở của gã thanh niên trở nên rõ hơn. Hắn đang ở trong phòng ngủ chính. Căn phòng của tôi. Nơi tôi tái sinh.
Tôi dừng lại bên ngoài cánh cửa. Tôi có thể xông vào và kết thúc mọi chuyện ngay lập tức. Nhưng đó không phải là cách trò chơi vận hành. Niềm vui không nằm ở việc giết chóc. Nó nằm ở cuộc đi săn. Nằm ở việc thưởng thức nỗi sợ hãi của con mồi.
Tôi khẽ cào nhẹ móng tay lên cánh cửa gỗ. Một âm thanh sắc, khô khốc vang lên trong sự im lặng.
Bên trong, tiếng thở của gã đột ngột ngừng bặt.
Tôi mỉm cười trong bóng tối.
"Gã đã nghe thấy," giọng nói vang lên, đầy thỏa mãn. "Trái tim gã đang đập như một con thỏ bị dồn vào góc."
Tôi bắt đầu ngân nga. Một giai điệu ru con cũ kỹ mà mẹ tôi từng hát. Giai điệu ngây thơ, trong trẻo, nhưng trong ngôi nhà này, nó biến thành một lời báo tử. Tôi đi vòng quanh căn phòng, tiếng hát của tôi lúc xa lúc gần, gieo rắc sự hoang mang cho kẻ đang trốn bên trong.
"Ra chơi đi nào," tôi thì thầm, áp môi vào khe cửa. "Trốn tìm mãi cũng chán mà."
Một tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên từ trong tủ quần áo cũ.
Tìm thấy rồi.
Tôi từ từ mở cửa. Gã thanh niên ngồi co quắp bên trong, chiếc điện thoại đã rơi xuống đất, khuôn mặt hắn ướt đẫm nước mắt và nước mũi. Hắn nhìn tôi, nhưng tôi biết hắn không thấy một người phụ nữ. Hắn thấy một thứ gì đó bước ra từ cơn ác mộng tồi tệ nhất.
Đôi mắt hắn van xin. Hắn lắp bắp: "Làm ơn… đừng…"
Trong một thoáng, hình ảnh của chính tôi hiện về. Một đứa trẻ cũng đang co ro trong góc tối, cũng van xin một con quỷ tha mạng. Sự quen thuộc đó làm dấy lên một cảm xúc mà tôi không nhận ra.
"Thương hại?" giọng nói trong tôi gầm gừ. "Thương hại là một điểm yếu. Chúng ta không có điểm yếu. Gã không phải ngươi. Gã là một trong số chúng. Một kẻ xâm phạm. Một kẻ ngu ngốc."
Giọng nói đó đã đúng.
Tôi bước tới, khuôn mặt không chút cảm xúc. Nỗi sợ của hắn dường như tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Ký ức về việc là một con mồi đã phai nhạt, chỉ còn lại bản năng mãnh liệt của kẻ săn mồi.
"Đây không phải là trò giải trí," tôi nói, giọng nói của tôi lạnh như băng. "Đây là nhà của tao."
Tôi giơ tay lên. Trò chơi kết thúc.
Sau đó, sự im lặng trở lại, sâu hơn và trọn vẹn hơn trước. Ngôi nhà lại một lần nữa thuộc về riêng tôi. Tôi đứng giữa phòng, hít một hơi thật sâu. Không khí không còn mùi sợ hãi hay mùi kẹo ngọt nữa. Chỉ còn mùi quen thuộc của máu và bóng tối.
Mọi thứ đã trở về đúng vị trí của nó. Ngôi nhà này đã lại được thanh tẩy. Và tôi, người cai quản nó, cảm thấy một sự bình yên đến rợn người.
