Đang tải bìa…
Căn Nhà Số 13

Căn Nhà Số 13

📚 9 chương 🕒 1 Tháng 9, 2025 3:37 chiều 👁️ 10 Đang ra
0 lượt thích 0 đề cử
Căn Nhà Số 13Chương 4
Giới thiệu truyện
Đang ra
📚 9 chương
Chương mới nhất (#9) →

Bước vào thế giới rùng rợn của “Căn Nhà Số 13”, một tác phẩm Linh Dị đầy ám ảnh, nơi những bí mật kinh hoàng bị chôn vùi. Theo chân nữ thám tử dũng cảm khi cô đặt chân đến căn nhà số 13, nơi cảnh sát đã bỏ qua những sự kiện kỳ lạ. Liệu cô có đủ can đảm để đối mặt với những thế lực siêu nhiên đang ẩn náu bên trong? Hãy chuẩn bị tinh thần cho một cuộc phiêu lưu nghẹt thở, nơi ranh giới giữa thực và ảo trở nên mong manh hơn bao giờ hết. “Căn Nhà Số 13” hứa hẹn sẽ mang đến những giây phút giải trí đáng nhớ cho những ai yêu thích thể loại Linh Dị và những câu chuyện trinh thám đầy bất ngờ.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 4

Đang ra
📚 9 chương
Chương mới nhất (#9) →

Chương 4:

Tôi đứng giữa phòng khách lạnh lẽo, nhưng cái lạnh không còn thấm vào xương tủy nữa. Nó dường như đã trở thành một phần của tôi. Bàn tay tôi siết chặt chiếc kẹp cà vạt trong túi áo. Một chiến tích. Bằng chứng cho một cuộc đi săn thành công.

Sự thật không làm tôi gục ngã. Trái lại, nó mang đến một sự thanh thản kỳ lạ. Nỗi sợ hãi kéo dài hàng năm trời, cảm giác bị theo dõi, những cơn ác mộng… tất cả đều đã có lời giải đáp. Kẻ săn mồi không ở đâu xa. Nó ở ngay đây.

"Ngôi nhà này là thánh địa của chúng ta," giọng nói bên trong tôi vang lên, giờ đây âm sắc của nó không còn là sự chế nhạo mà là sự đồng điệu. "Nơi ta được sinh ra. Nơi ta cất giữ những kỷ niệm. Nhưng nó chỉ là nơi nghỉ ngơi."

Tôi im lặng lắng nghe.

"Thế giới bên ngoài kia," nó tiếp tục, giọng nói trở nên khát khao, "vẫn còn đầy rẫy những kẻ giống như cha ngươi. Những kẻ săn mồi đội lốt con người, những kẻ reo rắc nỗi đau lên những kẻ yếu đuối. Chúng không đáng được sống."

Một âm thanh đột ngột cắt ngang sự tĩnh lặng. Tiếng sỏi lạo xạo ngoài sân, theo sau là tiếng cửa một chiếc xe hơi đóng sầm lại. Có kẻ đang đến.

Phản xạ đầu tiên của Hoàng Oanh – người thám tử – là tìm chỗ ẩn nấp. Nhưng cơ thể tôi không di chuyển. Một luồng sức mạnh lạnh lẽo, đầy tự tin đã giữ tôi đứng yên tại chỗ.

"Định mệnh đã mang chúng đến," giọng nói thì thầm, đầy phấn khích. "Một con mồi tự tìm đến thợ săn. Một cơ hội để ngươi nhớ lại cảm giác đó tuyệt vời đến mức nào."

Qua khe cửa sổ bám đầy bụi, tôi thấy hai gã thanh niên đang tiến về phía ngôi nhà. Một gã cầm điện thoại, có lẽ đang livestream, cười nói ồn ào. "Chào mọi người, hôm nay chúng tôi sẽ khám phá căn nhà ma ám nổi tiếng nhất thành phố!"

Những kẻ ngu ngốc. Chúng coi nỗi đau của nơi này là một trò giải trí.

"Hãy cho chúng thấy nỗi kinh hoàng thật sự," giọng nói trong tôi ra lệnh.

Và tôi tuân theo.

Tôi không còn di chuyển như một con người đang sợ hãi. Tôi lướt đi trong bóng tối, nhẹ nhàng như một bóng ma. Mỗi bước chân đều im lặng, mỗi chuyển động đều được tính toán. Những ký ức về các cuộc đi săn trước đây không còn là những đoạn phim kinh dị nữa; chúng trở thành bản năng. Tôi biết cách hòa mình vào bóng tối. Tôi biết cách nín thở để trở nên vô hình. Tôi biết góc khuất nào là hoàn hảo để phục kích.

Hai gã thanh niên đẩy cánh cửa ọp ẹp bước vào, ánh đèn pin từ điện thoại của chúng quét loạn xạ trong bóng tối.

"Có ai ở đây không?" một gã cười cợt hỏi.

Sự im lặng của ngôi nhà là câu trả lời.

Tôi đứng sau một cánh cửa, tim không đập nhanh vì sợ hãi, mà đập một cách bình tĩnh, chắc nịch, như nhịp trống của một cuộc đi săn. Mùi của chúng – mùi mồ hôi, mùi nước hoa rẻ tiền, và mùi của sự tự mãn ngu ngốc – lấp đầy không khí.

Gã cầm điện thoại tiến sâu hơn vào phòng khách, lia đèn pin khắp nơi. "Chẳng có gì cả, toàn tin đồn nhảm."

Gã còn lại đứng gần cửa ra vào, có vẻ lo lắng hơn. "Thôi nào, về đi. Nơi này lạnh lẽo quá."

"Kẻ yếu đuối trước," giọng nói ra lệnh. "Luôn luôn là như vậy."

Tôi lách ra khỏi chỗ nấp. Gã thanh niên gần cửa cảm nhận được một luồng gió lạnh sau gáy. Hắn quay lại.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, thứ hắn nhìn thấy không phải là một người phụ nữ. Hắn thấy một đôi mắt đen láy, trống rỗng, phản chiếu lại nỗi kinh hoàng tột độ của chính hắn.

Tiếng thét của hắn bị bóp nghẹt trước khi nó kịp vang lên.

Ở phía bên kia căn phòng, gã còn lại nghe thấy tiếng động, hắn quay lại và gọi tên bạn mình. Ánh đèn pin của hắn lia về phía cửa ra vào.

Không có ai ở đó. Cánh cửa đã khép lại tự lúc nào.

Hắn chỉ còn lại một mình trong bóng tối, với một thứ gì đó vừa mới được đánh thức.

Trong đầu tôi, giọng nói vang lên, thỏa mãn.

"Trò chơi… lại bắt đầu rồi."