Chương 1:
Tôi nhìn thấy nó trước khi tôi cảm nhận nó. Một vệt đen nhoè, như mực đổ trên bức tường trắng tinh, lan rộng từ góc phòng. Rồi mùi… mùi đó xộc vào mũi, một mùi ngọt nồng, tanh tưởi, pha lẫn với thứ gì đó ẩm mốc và mục nát, như mùi máu lâu ngày trộn với đất bùn. Tôi nín thở, cố gắng không để mùi vị kinh tởm đó xâm chiếm khoang miệng. Tim tôi đập như trống trận, mỗi nhịp như một cú búa bổ xuống ngực.
Đây là căn nhà số 13 đường Nguyễn Du. Nơi những giấc mơ biến thành ác mộng, và quá khứ trở thành một cái bẫy chết người. Tôi, Nguyễn Hoàng Oanh, thám tử tư, đã quay trở lại địa ngục trần gian này. Những lần trước, tôi chỉ là kẻ quan sát bị động, bị nhấn chìm bởi những mảnh ký ức kinh hoàng của các nạn nhân. Nhưng lần này sẽ khác. Cảnh sát đã bỏ sót nó, nhưng tôi thì không. Chiếc mề đay của cô gái đầu tiên, vật chứng cuối cùng, chắc chắn vẫn còn ở đâu đó trong phòng ngủ chính. Lần này, tôi sẽ tìm ra sự thật. Tôi sẽ thoát ra.
Tôi bước chậm rãi, mỗi bước chân như giẫm lên những chiếc gai vô hình. Cái lạnh lẽo thấm vào da thịt, một loại lạnh lẽo từ tận sâu thẳm xương tủy. Tôi cảm thấy như có hàng trăm con mắt đang dõi theo từng cử động của mình từ trong bóng tối.
Cánh cửa phòng ngủ chính khẽ cọt kẹt mở ra. Căn phòng trống trải, chỉ còn lại một chiếc giường sắt hoen gỉ và một bàn trang điểm cũ kỹ phủ đầy bụi. Tấm gương trên bàn đã ố vàng, loang lổ những vệt đen như chính bức tường ngoài kia. Tôi tiến lại gần, linh cảm mách bảo tôi rằng thứ tôi cần tìm đang ở đây.
Khi những ngón tay tôi chạm vào mặt bàn phủ bụi, không gian đột ngột vặn vẹo.
Sàn nhà dưới chân tôi không còn là gỗ mục mà biến thành tấm thảm Ba Tư mềm mại. Mùi ẩm mốc biến mất, thay vào đó là mùi nước hoa nhài dịu nhẹ. Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương, nhưng người nhìn lại tôi không phải là Hoàng Oanh. Đó là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp trong chiếc váy ngủ bằng lụa, đôi mắt to tròn hoảng sợ.
Tôi không còn là tôi nữa. Tôi đã trở thành cô ấy.
Tôi cảm nhận được chiếc váy lụa mỏng dính vào da thịt vì mồ hôi. Tôi nghe thấy tiếng nhạc jazz rè rè phát ra từ chiếc radio cổ đặt trên bàn. Và tôi nghe thấy tiếng bước chân của gã đang tiến lại từ phía sau.
Tim cô gái, cũng là tim tôi, đập loạn xạ. Tôi muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng cơ thể này không tuân theo lệnh của tôi. Nó chỉ đứng đó, run rẩy, dán chặt mắt vào tấm gương. Một đôi bàn tay đặt lên vai tôi, lạnh ngắt.
"Em đẹp lắm," một giọng nói thì thầm bên tai, ngọt ngào đến ghê rợn.
Rồi đôi bàn tay đó siết chặt lấy cổ tôi. Không khí bị rút cạn khỏi buồng phổi. Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, cào cấu vào cánh tay của kẻ tấn công, mắt vẫn trợn trừng nhìn vào gương. Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi ánh sáng trong mắt tôi lịm dần, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của kẻ sát nhân phản chiếu phía sau mình.
Khuôn mặt đó đang cười, một nụ cười man dại, đắc thắng.
Là khuôn mặt của chính tôi, Nguyễn Hoàng Oanh.
Cơn ảo ảnh vỡ tan. Tôi ngã quỵ xuống sàn nhà gỗ mục nát, ho sặc sụa, hai tay vô thức ôm lấy cổ. Cổ họng tôi đau rát như vừa bị siết thật. Sự thật khủng khiếp hơn cả cái chết đang từ từ len lỏi vào tâm trí. Đây không phải ký ức của nạn nhân. Đây là ký ức của kẻ săn mồi. Tôi không đến đây để tìm kiếm linh hồn họ. Tôi đến đây để thăm lại chiến tích của mình.
Và rồi, một giọng nói vang lên từ sâu thẳm trong lồng ngực. Đó là giọng của tôi, nhưng xa lạ và tàn độc đến rùng mình.
"Chào mừng ta… đã trở về nhà."
