Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.9/10 từ 29 lượt Nhân vật chính: Trầm ổn, ít nói, thợ săn công (Bùi Tranh) x Lạc quan rộng rãi, mặt dày, tiểu đầu bếp thụ (Bạch Đào) ————- Văn án: Bạch Đào bị “ác bá” trong thôn rượt đuổi đến tận bờ sông, vừa bị xô vừa bị đẩy, cuối cùng bị rơi xuống nước. Ngay khoảnh khắc tưởng như sắp bị sặc nước mà chết, cậu lại kỳ lạ rơi tõm vào một suối nước nóng. Trong lúc hoảng loạn, cậu vội vã túm lấy vật gì đó như cọng rơm cứu mạng. Không ngờ cảm giác lại… quá đỗi dễ chịu. Cánh tay săn chắc với cơ bắp cân đối, đường nét rõ ràng khiến người ta không thể không ngưỡng mộ. Bạch Đào không nhịn được cảm thán: “Đúng là cánh tay đẹp thật.” Bùi Tranh vừa mới liều mạng đánh nhau với một con lợn rừng xong, đang ngâm mình trong suối nước nóng để rửa sạch máu me, thì bỗng nhiên một “Vật thể khổng lồ” từ trên trời rơi xuống, làm nước bắn tung toé. Y có lòng tốt đưa tay kéo người một cái, nào ngờ lại bị sờ soạng khắp người. Không chỉ vậy, thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào phần bụng và eo của y với ánh mắt thèm thuồng kia, lại còn lẩm bẩm linh tinh nói mấy câu không đầu không đuôi. Sắc mặt Bùi Tranh lập tức tối sầm, vội vàng kéo lại áo trong, bước ra khỏi suối nước nóng, lạnh mặt quăng cho thiếu niên còn đang níu lấy cổ chân y mấy chữ: “Không biết xấu hổ!” Thấy người ta sắp đi mất, Bạch Đào chỉ lo cuống quýt hỏi đây là đâu: “?”. Cậu làm gì mà không biết xấu hổ? Sau này, vào một buổi ban ngày rực rỡ, khi bị Bạch Đào lén hôn, Bùi Tranh mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới thốt được một câu: “Bạch Đào, ngươi… ngươi đúng là không biết xấu hổ…” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 183

Chương 183: Náo nhiệt

Bạch Đào vùng vẫy tay không thoát, nét mặt không tin chút nào: "Cái bộ dạng chột dạ kia của huynh khiến lời nói mất hết sức thuyết phục."

Trương Lộ Sinh và An ca nhi cũng đồng loạt quay sang nhìn Bùi Tranh, chỉ là ánh mắt đầy vẻ xem kịch.

Cả hai đều biết quan hệ giữa Bùi Tranh và Bạch Đào, chỉ là Bạch Đào làm như họ không hay, nên thường ngày còn giữ chút chừng mực. Tuy cái gọi là "Chừng mực" kia trong mắt hai người thì sơ hở trăm bề, nhưng cũng không ai nói toạc ra.

Đúng lúc này, chiếc xe bò đang đi từ xa lại gần đã giúp Bùi Tranh thoát thế bí, y vội nắm lấy luôn tay còn lại của Bạch Đào, vốn định đưa ra lấy sách.

"Em xem mấy chiếc xe kia đều chất đầy cây, chắc là của chúng ta rồi."

Quả nhiên Bạch Đào bị phân tán sự chú ý: "Hình như thế, ta còn trông thấy liễu rồi kia."

Đợi đến khi mấy xe bò tiến lại gần, mấy người làm vườn cũng trông thấy nhóm Bạch Đào đang đứng ven đường, liền vội giơ tay chào hỏi.

An ca nhi thấy thế liền chạy về gọi cha nương sang giúp một tay, thuận tiện giải thoát luôn cha mình khỏi 'nước sôi lửa bỏng'.

Ngoài nhà Lan thẩm, Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An cũng đến phụ, cộng thêm mấy người mà hoa nông mang theo, thế là đội ngũ đông đảo hẳn lên, tốc độ làm việc cũng nhanh không tưởng.

Hoa nông vừa làm vừa tỉ mỉ giảng giải cho họ cách chăm cây: khi nào tỉa cành, khi nào bón phân, tỷ lệ nước và phân ra sao.

Cây liễu lớn bọn họ chỉ mua hai cây, hoa nông chọn loại đã được tỉa trụi tương đối, chỉ để lại mấy nhánh lớn, nói làm vậy sẽ giảm tiêu hao dinh dưỡng, dễ bén rễ sinh trưởng hơn.
Hắn còn trấn an: chỉ cần chăm tốt, sang năm là có thể cành lá sum suê.

Các loại cây ăn trái cũng được trồng rải rác quanh viện theo kinh nghiệm sắp đặt của hoa nông, đối phương còn chu đáo dẫn người làm cỏ quanh vườn giúp luôn.

Ban đầu Bạch Đào chỉ định mua một gốc mai già, nhưng vì số lượng cây mua khá nhiều, hoa nông hào phóng tặng thêm một gốc mai già và mấy loài hoa khác.

Hắn còn nói, nếu có gì không hiểu hoặc cây nào gặp bệnh, cứ việc tới tìm hắn.

Dù những loại hoa tặng thêm không quý hiếm gì, nhưng tấm lòng tận tụy của đối phương khiến người ta cảm động. Quả thật là người buôn bán có tâm.

Bạch Đào vì thế cũng dứt khoát thanh toán nốt số tiền còn lại, còn nói sau này chắc chắn sẽ ghé lại.

Bạch Đào vỗ vỗ vào tờ giấy đầy những ghi chú về các điểm cần lưu ý trong việc trồng hoa viết bằng than, cười nói: "Hôm nay làm phiền mọi người rồi, tối nay đừng ai về cả, đến nhà ta ăn cơm. Lan thẩm, Trương thúc cũng vậy, không thì cháu phải trả công đấy."

Lan thẩm vừa rửa tay vừa cười: "Được thôi, có thể ăn cơm miễn phí do Bạch đại trù nấu, ta còn cần gì công với chả cán."

Tự cho rằng mình vẫn chưa để lộ quan hệ, lúc này Bạch Đào hoàn toàn không nghi ngờ vì sao mấy người như Lan thẩm lại không tò mò gì chuyện trồng cây giúp Bùi Tranh, mà chủ động mời mọc như thể là chủ nhà chính mình.

Cậu còn hăng hái bàn về bữa tối: "Hôm nay Đại Ngưu với An ca bắt được không ít cá, đều thả trong bể nhà cháu rồi, tối nay chúng ta ăn lẩu cá nhé. Trong nhà còn ít thịt ba chỉ, có thể dùng để xào phần nguyên liệu nền. Một lát nữa còn phải phiền mọi người cắt cá giúp, dù sao cũng là nhà mình ăn, dày mỏng không quan trọng. Làm sớm thì ăn sớm, giờ trời cũng sắp tối rồi."

Vừa đi Bạch Đào vừa phân công đâu ra đấy: "Phiền An ca nhi đi gọi huynh đệ nhà Lâm Tầm sang, Đại Ngưu thì về nhà một chuyến, mang cái bếp nhỏ sang đây, người đông thì có thêm bếp mới không phải giành nhau."

Bùi Tranh nhớ lại lần đầu tiên ăn lẩu, tuy lúc ấy cũng có hai nồi, vậy mà Khâu Đại Ngưu với Tống Dĩ An vẫn vì một miếng cá mà suýt đánh nhau, liền hỏi Bạch Đào: "Ta có cần về nhà mang thêm một cái bếp xuống không?"

"Không cần đâu, hai cái là đủ rồi. Dù người đông nhưng cá cắt mỏng, chín rất nhanh."

Trương Lộ Sinh chớp mắt ra hiệu trêu chọc Bùi Tranh: "Bạch Đào càng lúc càng ra dáng chủ nhân trong nhà rồi, sau này xem ra huynh phải sợ phu lang lắm đây."

Bùi Tranh lười để ý hắn: "Đi gọi tức phụ ngươi ra ăn cùng đi."

Trương Lộ Sinh hừ một tiếng: "Tất nhiên là phải gọi rồi, sao ta có thể để tức phụ một mình ở nhà? Có cái ngon là phải nhớ đến nàng trước."

Bạch Đào về tới nhà, việc đầu tiên là mang mấy quả ớt đã đỏ mọng ra băm nhuyễn, rửa sạch rồi để sang một bên chuẩn bị làm nước chấm.

Bùi Tranh thì mang thịt ba chỉ, gừng, tỏi đã rửa sạch vào nhà bếp giao cho Bạch Đào, xác nhận không còn việc gì cần giúp mới quay sang làm thịt cá.

Do điều kiện và khẩu vị có hạn, món lẩu cá của Bạch Đào là vị dưa chua, nhưng cậu lại rất thích. Hơn nữa cũng đã hỏi ý mọi người trước rồi.

Chợt nhớ chưa có món ăn kèm, Bạch Đào lại ngâm thêm ít miến, lát nữa luộc trong nồi lẩu cũng ngon chẳng kém.

Trong bếp, Bạch Đào thoăn thoắt thái lát gừng, tỏi; ngoài sân đã ồn ào như chợ vỡ.

"Đại Ngưu, cái này của ngươi là lát cá hay khúc cá đấy?"

"Đương nhiên là lát cá rồi! Chẳng qua hơi dày chút thôi!"

"Ối chao, dày thế này thì không thấm vị đâu nha!"

"Nhưng mà ta cắt không mỏng được!"

"Vậy ngươi ở bên này chặt xương cá đi, đừng có băm nát hết thịt là được!"

Bạch Đào bưng thịt heo và gia vị đã thái ra ngoài chuẩn bị xào nồi lẩu, thấy mọi người náo nhiệt như vậy, không nhịn được bật cười: "Cái đầu cá băm ra rồi thì rửa sạch mang lại đây, ta bắt đầu nấu nước lẩu."

Mọi người im lặng đưa đầu cá cho Bùi Tranh, chuyện rửa rửa dọn dẹp, tất nhiên là giao cho y rồi, ai bảo y là người sạch sẽ nhất.