Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.9/10 từ 29 lượt Nhân vật chính: Trầm ổn, ít nói, thợ săn công (Bùi Tranh) x Lạc quan rộng rãi, mặt dày, tiểu đầu bếp thụ (Bạch Đào) ————- Văn án: Bạch Đào bị “ác bá” trong thôn rượt đuổi đến tận bờ sông, vừa bị xô vừa bị đẩy, cuối cùng bị rơi xuống nước. Ngay khoảnh khắc tưởng như sắp bị sặc nước mà chết, cậu lại kỳ lạ rơi tõm vào một suối nước nóng. Trong lúc hoảng loạn, cậu vội vã túm lấy vật gì đó như cọng rơm cứu mạng. Không ngờ cảm giác lại… quá đỗi dễ chịu. Cánh tay săn chắc với cơ bắp cân đối, đường nét rõ ràng khiến người ta không thể không ngưỡng mộ. Bạch Đào không nhịn được cảm thán: “Đúng là cánh tay đẹp thật.” Bùi Tranh vừa mới liều mạng đánh nhau với một con lợn rừng xong, đang ngâm mình trong suối nước nóng để rửa sạch máu me, thì bỗng nhiên một “Vật thể khổng lồ” từ trên trời rơi xuống, làm nước bắn tung toé. Y có lòng tốt đưa tay kéo người một cái, nào ngờ lại bị sờ soạng khắp người. Không chỉ vậy, thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào phần bụng và eo của y với ánh mắt thèm thuồng kia, lại còn lẩm bẩm linh tinh nói mấy câu không đầu không đuôi. Sắc mặt Bùi Tranh lập tức tối sầm, vội vàng kéo lại áo trong, bước ra khỏi suối nước nóng, lạnh mặt quăng cho thiếu niên còn đang níu lấy cổ chân y mấy chữ: “Không biết xấu hổ!” Thấy người ta sắp đi mất, Bạch Đào chỉ lo cuống quýt hỏi đây là đâu: “?”. Cậu làm gì mà không biết xấu hổ? Sau này, vào một buổi ban ngày rực rỡ, khi bị Bạch Đào lén hôn, Bùi Tranh mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới thốt được một câu: “Bạch Đào, ngươi… ngươi đúng là không biết xấu hổ…” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 122

Chương 122: Đưa Bạch Đào về nhà

Bạch Đào chỉ dùng một phần bánh trong số mấy hộp, chia ra rồi gói lại, đặt vào giỏ, phía trên còn đậy thêm một tấm vải để che.

Đồ đạc cũng không nặng lắm, ban đầu Bạch Đào định tự mình xách, nhưng Bùi Tranh cứ khăng khăng nói muốn giúp cậu.

Thế là, Bạch Đào ngoan ngoãn giao giỏ cho y, hai người nắm tay nhau, thân mật đi đến tận bên cầu mới chịu buông tay.

Theo thứ tự gần xa, họ quyết định đến nhà Lan thẩm trước. Gần đây đang mùa xuân cày cấy bận rộn, trời đã sẩm tối mà Trương thúc vẫn chưa về từ ngoài ruộng. Lúc này trong nhà chỉ có Lan thẩm và tức phụ của Trương Lộ Sinh đang bận rộn nấu ăn. Mùa nông nhọc nhằn, Trương Lộ Sinh cũng tranh thủ về phụ giúp, tiện thể dẫn tức phụ về nhà cha nương ăn chực luôn.

Nghe thấy tiếng động, Lan thẩm từ bếp đi ra, cười nói: "Tiểu Đào và A Tranh à, mau vào đi, đúng lúc sắp ăn cơm rồi, ở lại ăn luôn nhé."

Bạch Đào không ngờ lại đụng trúng giờ ăn cơm, vội từ chối: "Không đâu Lan thẩm, bọn cháu tới có chút chuyện, lát nữa còn phải đi nhà khác nữa."

Lan thẩm liền bảo con dâu hâm thêm mấy cái bánh bao, còn mình thì lấy thêm hai quả trứng để chuẩn bị làm thêm một món, miệng vẫn cười híp mắt nói: "Giờ này nhà nào cũng đang ăn cơm. Là sao? Không muốn ăn cơm nhà Lan thẩm, định đi ăn nhà người khác à?"

Bạch Đào nghĩ lại cũng đúng, giờ này đi đâu cũng bất tiện, chi bằng cứ ở lại ăn luôn.

Cậu quay sang hỏi Bùi Tranh: "Chúng ta tối nay ăn ké một bữa nhé?"

"Được."

Thấy Bùi Tranh đồng ý, Bạch Đào vui vẻ đặt giỏ lên tủ trong nhà chính, rồi chạy vào bếp chào hỏi: "Cháu lâu lắm rồi chưa được ăn đồ Lan thẩm nấu, làm sao nỡ đi ăn nhà khác. Hơn nữa Lan thẩm nấu ăn ngon như vậy, cháu thèm lâu rồi."

"Chỉ được cái miệng dẻo, mau ra ngoài đi, cái bếp nhỏ xíu bị hai đứa chiếm hết rồi."

Lan thẩm cười mắng, rồi cũng không khách sáo mà đuổi hai đứa ra ngoài, lại dặn thêm: "Đi gọi Lộ Sinh với mọi người về ăn cơm đi, bọn họ chắc ở gần Vịnh Trâu Nước bên kia."

"Vâng ạ!"

Trên đường đi gọi người, Bạch Đào tò mò hỏi Bùi Tranh: "Ta thấy đa số thanh niên trong thôn dù cưới tức phụ cũng vẫn ở với cha nương, sao Lộ Sinh lại ra riêng vậy?"

Bùi Tranh đáp: "Nương của Trương thúc có tính tình không dễ chịu lắm. Hôm Lộ Sinh cưới, Lan thẩm nói bản thân mình cũng từng làm dâu, nên nếu hai đứa nhỏ muốn thì cứ dọn ra ngoài ở riêng."

Chuyện này hồi đó đúng lúc Bùi Tranh có mặt, nên y nghe được.

Bạch Đào nghĩ bụng, Lan thẩm thật là người rộng lượng, bản thân từng bị mưa dầm, nhưng không vì thế mà xé rách dù của người khác. Lan thẩm là người muốn cầm ô che cho người ta.

"Lan thẩm thật sự rất tốt, Lộ Sinh có nương như vậy đúng là có phúc. À đúng rồi, Lộ Sinh đặt tên như vậy là vì sinh ra trên đường sao?"

Nhắc đến chuyện này, Bùi Tranh cũng bật cười, ánh mắt cong cong: "Ừ, mà lại đúng vào đời chữ 'Lộ' nữa."

Bạch Đào không ngờ lại có sự trùng hợp thế, bật cười ha hả: "Hahahaha, vậy An ca nhi nhà họ chắc tên là Trương Lộ An nhỉ?"

"Ừ."

Nhắc tới An ca nhi, Bạch Đào lại nhớ tới Chu Văn Kiệt, liền nói: "Không biết hôn sự của An ca nhi với Chu Văn Kiệt đã định chưa, để chúng ta còn chuẩn bị lễ sớm."

Hai người vừa tán gẫu vừa đi tới Vịnh Trâu Nước, gọi người về ăn cơm.

Trên đường, Bùi Tranh cũng nói, đợi qua đợt bận rộn này, y muốn nhờ Trương thúc và Trương Lộ Sinh giúp mở rộng căn nhà. Hai người đều đồng ý, nói lúc nào cần cứ gọi.

Lúc ăn cơm, Bạch Đào không tiện hỏi chuyện của An ca nhi trước mặt nhiều người.

Chờ cơm nước xong xuôi, cậu mới tìm được cơ hội, len lén hỏi An ca nhi: "Ngươi với Chu Văn Kiệt thế nào rồi?"

An ca nhi rất thản nhiên đáp: "Đã chọn ngày rồi, cha nương ta chọn ngày đầu xuân sang năm, nói muốn ta trưởng thành hơn chút rồi mới gả đi."

An ca nhi cũng biết là cha nương không nỡ rời xa mình, đúng lúc cậu ấy cũng quyến luyến cha nương, nên liền đồng ý với ngày này.

"Vậy cũng tốt, còn một năm nữa thôi. Nhưng mà Chu Văn Kiệt chịu à?"

An ca nhi có chút đắc ý: "Đương nhiên, Văn Kiệt ca đối với ta tốt lắm!"

Bị nhét một đống cẩu lương vào mặt, Bạch Đào chỉ có thể cười gượng: "Được rồi, Văn Kiệt ca của ngươi đúng là tốt với ngươi."

Hừ, A Tranh của ta đối với ta mới thật sự tốt ấy!

Bạch Đào đem phần bánh chuẩn bị cho  Lan thẩm và Trương Lộ Sinh nhét vào tay An ca nhi: "Đây là cho cha nương và ca ca ngươi, ngươi không được thay bọn họ từ chối đấy."

Nói xong cũng chẳng cần chạy, cứ ung dung ra khỏi nhà Lan thẩm.

An ca nhi cầm hai gói bánh dầu giấy, vẻ mặt đau khổ mà chạy vào nhà: "Nương! Đào ca lại bày trò mới rồi! Người mau nghĩ cách đi!"

Sau đó, Bùi Tranh lại dẫn Bạch Đào đến nhà Nhị Trụ, Xuyên Tử và mấy người bạn của bọn họ, nhờ người lớn trong nhà giúp đỡ.

Vừa thấy Bùi Tranh tới cửa, mấy nhà đều giật nảy mình, phản ứng đầu tiên là sợ con mình lại gây ra chuyện gì.

Nhưng mấy người koa vừa thấy Bùi Tranh và Bạch Đào thì hai mắt liền sáng bừng, nghe nói là nhờ cha mình đi giúp xây nhà, còn bao luôn bữa trưa, bọn họ càng phấn khích hơn.

Nhất là khi nghe nói người nấu cơm là Bạch Đào, bọn họ còn xung phong muốn đi phụ giúp miễn phí, chỉ cần có cơm ăn là được!

Bạch Đào không lập tức đồng ý, mà nói bọn họ phải về hỏi ý cha nương, nếu người lớn đồng ý thì mới được.

Đám người lớn bọn họ thật sự muốn ăn cơm Bạch Đào nấu, do dự một hồi, cuối cùng cũng đồng ý.

Chờ Bùi Tranh và Bạch Đào rời đi, người lớn trong nhà cầm hộp bánh trong tay, vẫn còn chút ngơ ngác: "Không ngờ Bùi Tranh lại đích thân tới nhà nhờ người ta giúp."

Xuyên Tử lớn tiếng: "Đã bảo với mọi người rồi, Bùi đại ca là người tốt lắm, Đào ca cũng vậy! Lần này giúp xong, con nhất định phải được ăn lại mì cắt sốt tương!"

Nương của Xuyên Tử nhịn không được muốn đánh: "Được rồi, nghe con lải nhải cái món mì ấy cả nửa ngày rồi, ai không biết còn tưởng nhà không cho co ăn cơm ấy!"

Hai người xách giỏ trống, nhân lúc trời tối, liền thản nhiên nắm tay dắt nhau về nhà.

Về tới nơi, Bạch Đào mắt sáng long lanh hỏi Bùi Tranh: "Hôm nay nhà huynh có xa không? Dù sao ta thấy cũng xa đấy."

Bùi Tranh cũng luyến tiếc, nhưng vẫn đáp: "Hôm nay coi như gần rồi. Dạo này Đại Hắc toàn chạy sang nhà Đại Ngưu ăn chực, ta cũng nên đón nó về."

Lúc trước Bùi Tranh lên trấn làm việc, đã giao Đại Hắc cho Khâu Đại Ngưu trông nom giùm.

Bạch Đào lập tức kéo tay Bùi Tranh: "Ta đi với huynh! Ta cũng muốn gặp Đại Hắc, lát nữa ta tự về."

Đi cùng Bùi Tranh đón Đại Hắc về nhà, hai người lại ôm nhau uống trà chuyện trò.

Đợi khi canh ba vừa điểm, Bạch Đào mới lưu luyến không rời mà nói muốn về.

Bùi Tranh tiễn cậu ra đến tận cổng sân, nhìn theo bóng dáng Bạch Đào cô đơn lặng lẽ xuống núi, cuối cùng vẫn không nhịn được đuổi theo: "Ta đưa em về nhà."

Bạch Đào lập tức bật cười: "Rồi lát nữa ta lại đưa huynh về?"

Bùi Tranh lấy cây đuốc trong tay Bạch Đào: "Không cần, em nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai ta tới tìm em, chúng ta cùng ăn sáng."

Bạch Đào nắm lấy tay Bùi Tranh: "Được, ta trong mơ cũng sẽ nhớ huynh. Còn huynh thì sao?"

Bùi Tranh nắm chặt bàn tay nhỏ hơn mình một vòng: "Ta cũng sẽ nhớ em."

Bạch Đào biết rõ, Bùi Tranh chọn tạm thời sống riêng trước khi thành thân, là vì lo người trong làng dị nghị.

Tuy nơi họ ở vốn cũng khá vắng vẻ, nhưng chẳng ai đảm bảo sẽ không bị phát hiện.

Hai người bọn họ đều là hán tử, cho dù đã làm đủ lễ nghi, thành thân danh chính, nhưng vẫn tránh không nổi lời ra tiếng vào.

Thế nên chỉ có thể chờ, tới ngày mùng 6 tháng 6, chính thức thành thân xong, mới có thể quang minh chính đại mà sống cùng nhau.

Aizz, còn lâu lắm mới đến tháng 6, biết phải làm sao bây giờ đây…