Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.9/10 từ 29 lượt Nhân vật chính: Trầm ổn, ít nói, thợ săn công (Bùi Tranh) x Lạc quan rộng rãi, mặt dày, tiểu đầu bếp thụ (Bạch Đào) ————- Văn án: Bạch Đào bị “ác bá” trong thôn rượt đuổi đến tận bờ sông, vừa bị xô vừa bị đẩy, cuối cùng bị rơi xuống nước. Ngay khoảnh khắc tưởng như sắp bị sặc nước mà chết, cậu lại kỳ lạ rơi tõm vào một suối nước nóng. Trong lúc hoảng loạn, cậu vội vã túm lấy vật gì đó như cọng rơm cứu mạng. Không ngờ cảm giác lại… quá đỗi dễ chịu. Cánh tay săn chắc với cơ bắp cân đối, đường nét rõ ràng khiến người ta không thể không ngưỡng mộ. Bạch Đào không nhịn được cảm thán: “Đúng là cánh tay đẹp thật.” Bùi Tranh vừa mới liều mạng đánh nhau với một con lợn rừng xong, đang ngâm mình trong suối nước nóng để rửa sạch máu me, thì bỗng nhiên một “Vật thể khổng lồ” từ trên trời rơi xuống, làm nước bắn tung toé. Y có lòng tốt đưa tay kéo người một cái, nào ngờ lại bị sờ soạng khắp người. Không chỉ vậy, thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào phần bụng và eo của y với ánh mắt thèm thuồng kia, lại còn lẩm bẩm linh tinh nói mấy câu không đầu không đuôi. Sắc mặt Bùi Tranh lập tức tối sầm, vội vàng kéo lại áo trong, bước ra khỏi suối nước nóng, lạnh mặt quăng cho thiếu niên còn đang níu lấy cổ chân y mấy chữ: “Không biết xấu hổ!” Thấy người ta sắp đi mất, Bạch Đào chỉ lo cuống quýt hỏi đây là đâu: “?”. Cậu làm gì mà không biết xấu hổ? Sau này, vào một buổi ban ngày rực rỡ, khi bị Bạch Đào lén hôn, Bùi Tranh mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới thốt được một câu: “Bạch Đào, ngươi… ngươi đúng là không biết xấu hổ…” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 119

Chương 119: Bùi Tranh thay đổi

Hai người vừa nói vừa cười đi tới đầu thôn, thấy trên xe bò đã có mấy người ngồi sẵn.

Những người trên xe vừa thấy Bùi Tranh cũng leo lên, lập tức hạ thấp giọng trò chuyện.

Bên cạnh xe bò, có một hán tử ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cái sọt bên cạnh Bùi Tranh.

Hắn đã mấy lần ngồi cùng xe bò gặp lúc Bạch Đào đem đồ ăn lên trấn bán.

Gần đây phu lang nhà hắn đang mang thai, nên hắn muốn mua chút đồ ngon bồi bổ.

Hôm trước ngày họp chợ hắn đã chờ nhưng không gặp được Bạch Đào.

Hôm nay may mắn gặp được, kết quả lại thấy Bùi Tranh cũng có mặt, rõ ràng nhìn ra đối phương đang canh chừng sọt đồ.

Dù ấn tượng với Bùi Tranh đã thay đổi nhiều, nhưng vẫn không dám tùy tiện mở miệng, đành lo lắng nhìn chằm chằm hộp thức ăn trên sọt.

Xe bò sắp đầy người rồi, nếu còn không nói thì hôm nay e rằng lại mua hụt!

Bạch Đào vẫn đang thì thầm trò chuyện cùng Bùi Tranh, hoàn toàn không phát hiện.

Ngược lại Bùi Tranh đã thấy, bàn tay đặt trên sọt hơi siết chặt, cuối cùng nhàn nhạt lên tiếng với hán tử kia: "Ngươi muốn mua bánh mì?"

Mọi người trên xe nghe Bùi Tranh mở lời, lập tức ánh mắt đồng loạt dời tới cái sọt, ngay cả Bạch Đào cũng quay lại nhìn hán tử nọ.

Hán tử kia hoàn toàn không ngờ Bùi Tranh sẽ chủ động hỏi mình, vội vã gật đầu bước tới: "Ừ, ta muốn mua ít bánh."

Bạch Đào biết Bùi Tranh không thích giao thiệp với người trong thôn, định mở miệng thay y, ai ngờ Bùi Tranh đã nói tiếp: "2 văn một cái, 5 văn ba cái."

Hán tử nghe vậy lập tức móc ra 5 văn tiền: "Ta lấy ba cái là được."

Chỉ là lúc đưa tiền, hắn có phần do dự, không biết nên đưa cho Bùi Tranh hay Bạch Đào.

Bùi Tranh lúc này đã mở hộp, lấy giấy dầu gói bánh, thản nhiên nói: "Đưa cho cậu ấy."

Đã được dặn, hán tử ngoan ngoãn đưa tiền cho Bạch Đào, sau đó nhận lấy gói bánh Bùi Tranh đưa, có chút ngây ngẩn mà rời đi.

Bạch Đào cũng ngẩn ra, ngốc nghếch nhìn Bùi Tranh đang cẩn thận buộc lại hộp thức ăn lên sọt.

Ừm, Bùi Tranh lúc nghiêm túc bán đồ trông cũng đẹp trai thật đấy.

Mà nguyên nhân Bùi Tranh chủ động mở lời, là vì y bây giờ đã ở bên Bạch Đào, sau này cũng sẽ mãi mãi ở bên cậu.

Bạch Đào là người nhiệt tình, có thể dễ dàng trò chuyện với bất kỳ ai.

Bùi Tranh không muốn vì mọi người biết cậu ở bên mình mà vì sợ hãi lại xa lánh cậu.

Cho nên y muốn thay đổi một chút, cố gắng tiếp xúc nhiều hơn với người trong thôn, cũng để mọi người thay đổi cái nhìn về mình.

Trước kia thì y chẳng để tâm, vì không có ai quan trọng.

Bùi Tranh liếc nhìn Bạch Đào đang cười tươi với mình, trong lòng thầm nghĩ, giờ thì đã khác rồi.

Sau khi mở hộp ra, mùi bánh thơm ngọt còn nồng đậm hơn lúc trước, khiến những người cùng ngồi xe bò không nhịn được nuốt nước bọt, lòng cũng ngứa ngáy.

Cuối cùng, một ca nhi trung niên không chịu nổi nữa, lên tiếng trước: "Ta cũng muốn mua 5 văn."

Bùi Tranh vừa buộc xong dây, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn người kia.

Người kia bị ánh mắt lạnh nhạt ấy dọa cho giật mình: "Cái, cái đó… không tiện thì… thôi vậy…"

"Tiện." Bùi Tranh thản nhiên đáp, rồi bắt đầu tháo dây buộc.

Bạch Đào cười hỏi những người khác: "Mọi người cũng muốn mua không? Bánh hôm nay ta thêm sữa bò, thử một cái xem nào?"

Những người còn lại nghe vậy lập tức động lòng, vội vàng móc tiền ra.

Xe bò hôm nay ngoài Bạch Đào và Bùi Tranh thì còn sáu người nữa, ai ai cũng mua, người thì mua một cái, người thì ba cái, Bạch Đào đều vui vẻ chào đón.

Ngay cả Nhị Cẩu đang đánh xe cũng nhịn không nổi, len lén nuốt nước bọt, sau cùng cũng rút tiền mua mấy cái bánh.

Lúc Từ Thượng hấp tấp chạy tới, vừa vặn thấy cảnh tượng Bạch Đào và Bùi Tranh cùng nhau bận rộn gói bánh cho người ta.

Hắn bật cười ngồi xuống chỗ trống cuối cùng: "Cho ta 10 văn tiền bánh."

Bạch Đào nhìn thấy Từ Thượng đã lâu không gặp, cười mở tầng thứ hai của hộp thức ăn: "Hôm nay thêm sữa bò rồi đó, ca nhi nhà huynh chắc chắn sẽ thích. Sao không đưa nó theo cùng?"

Từ Thượng lấy tiền ra từ trong túi: "Nó còn chưa ngủ dậy, ta cũng không gọi nó. Lần tới ngươi làm bánh mì lúc nào? Ta sẽ đến mua lúc vừa ra lò, tiện thể mang cho nương ta ít bánh."

Bạch Đào đáp: "Chắc trước khi vào mùa hè, ta đều sẽ làm bánh vào chiều hôm trước ngày họp chợ."

Dù sao thời tiết còn mát, bánh để lâu cũng không sao.

Từ Thượng nhận lấy bánh mì: "Được, vậy ta sẽ tới vào chiều hôm kia."

Trước khi dọn hàng như thường lệ, Bạch Đào chào hỏi hai sạp bên cạnh, đối phương cũng mỉm cười thân thiện đáp lại.

Bạch Đào xếp chiếc khay đã trống xuống dưới cùng, cười nói: "Chúng ta còn chưa kịp bắt đầu bán đã hết sạch một hộp rồi."

Bùi Tranh đáp: "Em làm ngon mà."

"Hì hì, ta cũng thấy vậy." Bạch Đào dựa nắp hộp có dán bảng giá vào cái giỏ sau lưng, nói, "Giờ buôn bán cũng ổn định rồi, chi bằng làm hẳn một cái bảng giá riêng đi, lấy tấm gỗ khắc chữ, sau đó quét thêm lớp mực cho rõ."

Bùi Tranh tất nhiên nghe theo lời Bạch Đào: "Được, hôm nay về ta làm."

Có lẽ vì lần trước họp chợ y không tới, nên hôm nay buôn bán khá tốt, chỉ một lúc đã gần hết hàng.

Bạch Đào rất cẩn thận, mỗi lần có người mua đều nhắc: trong bánh có thêm sữa bò, nếu ai uống sữa dễ đau bụng hay khó chịu thì tốt nhất đừng mua.

Đến khi chỉ còn khoảng hơn 10 cái, Bạch Đào mới sực nhớ ra hôm qua đã hứa để phần cho hai đứa nhỏ, vội vàng giữ lại mười cái.

Còn dư lại bốn cái, ba cái bán được 3 văn tiền, cái cuối cùng thì Bạch Đào và Bùi Tranh chia nhau ăn.

Dọn hàng xong vẫn còn chưa tới giờ Ngọ, Bạch Đào tiện đường ghé qua tiệm ngọc, lúc ra thì có chút phân vân: không biết có nên đi tìm Lục Hằng luôn hay không.

May sao chưa kịp do dự lâu, Hổ Tử đã dẫn Ngọc ca nhi tới.

Nhìn hai đứa nhỏ vẫn dính lấy nhau như hình với bóng, Bạch Đào thậm chí còn nghi ngờ không biết hai đứa có phải đang ở chung hay không.

"Đào thúc! Cha cháu bảo cháu tới xem ngài bán xong chưa, nếu chưa thì bảo cháu phụ ngài bán cùng!"

Bạch Đào gõ gõ vào chiếc hộp trống trơn: "Đã bán hết rồi, hôm nay không cần ngươi giúp nữa."

Hổ Tử nhón chân lên, thò đầu nhìn vào, phát hiện quả nhiên đã bán hết, chỉ còn chiếc hộp trống mà mùi thơm vẫn phảng phất.

Nó nuốt nước miếng cái ực, nói: "Vậy đi thôi, cháu dẫn ngài về nhà cháu."

Nhìn bộ dạng thèm thuồng như mèo nhỏ của nó, Bạch Đào bật cười, lấy hai phần bánh mì đã gói sẵn đưa cho hai đứa: "Đây, mỗi đứa một phần, hôm qua thúc đã hứa với các ngươi rồi."

Ngọc ca nhi ngoan ngoãn nhận lấy, lễ phép nói: "Cảm ơn Đào thúc, chúc người phát tài."

Hổ Tử vừa mới mở giấy dầu ra định ăn, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên: "Chúc người, chúc người——" Nhưng mãi không nói ra được lời.

Ngọc ca nhi nhỏ giọng nhắc: "Buôn may bán đắt."

Mắt Hổ Tử sáng lên: "Chúc Đào thúc buôn may bán đắt!"

Nói xong, nó quay sang nhìn Ngọc ca đầy kích động: "Ngươi sao biết ta muốn nói cái này?"

Ngọc ca nhi chớp mắt: "Ta đoán thôi."

Bạch Đào nghe cuộc đối thoại non nớt giữa hai đứa nhỏ, bật cười, nghiêng người tựa vào Bùi Tranh: "Hổ Tử đúng là thú vị thật, Ngọc ca nhi cũng ngoan ngoãn dễ thương."

Khi Hổ Tử dẫn Bạch Đào đến trước cửa nhà mình, Ngọc ca nhi nhìn thấy nương mình đang đứng đợi ở nhà bên cạnh, liền nói với Hổ Tử là lát nữa sẽ qua chơi, rồi dưới ánh mắt tiếc nuối của Hổ Tử, quay người về nhà.

Bạch Đào cũng hiểu ra, thì ra là hàng xóm, bảo sao hai đứa suốt ngày quấn lấy nhau.

Nhà Hổ Tử là kiểu nhà ba gian rộng rãi, sân vườn thoáng đãng, xây dựng cũng rất trang nhã, giống hệt phong cách mà Lục Hằng đem lại cho người khác.

Đi vào trong sân, Lục Hằng đang bày biện bàn hương dưới tán đào, bên cạnh còn để một con gà trống bị trói lại.

Hổ Tử từng bị gà trống mổ vào mông, vừa nhìn thấy đã co chân chạy thẳng vào hành lang, vừa chạy vừa gào lên: "Cha! Đào thúc tới rồi!"

Lục Hằng đứng dưới cây đào đã phủ đầy lá xanh, vẫy tay gọi: "Đào đệ mau tới đây, ta chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn chờ ngươi thôi."