Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.9/10 từ 29 lượt Nhân vật chính: Trầm ổn, ít nói, thợ săn công (Bùi Tranh) x Lạc quan rộng rãi, mặt dày, tiểu đầu bếp thụ (Bạch Đào) ————- Văn án: Bạch Đào bị “ác bá” trong thôn rượt đuổi đến tận bờ sông, vừa bị xô vừa bị đẩy, cuối cùng bị rơi xuống nước. Ngay khoảnh khắc tưởng như sắp bị sặc nước mà chết, cậu lại kỳ lạ rơi tõm vào một suối nước nóng. Trong lúc hoảng loạn, cậu vội vã túm lấy vật gì đó như cọng rơm cứu mạng. Không ngờ cảm giác lại… quá đỗi dễ chịu. Cánh tay săn chắc với cơ bắp cân đối, đường nét rõ ràng khiến người ta không thể không ngưỡng mộ. Bạch Đào không nhịn được cảm thán: “Đúng là cánh tay đẹp thật.” Bùi Tranh vừa mới liều mạng đánh nhau với một con lợn rừng xong, đang ngâm mình trong suối nước nóng để rửa sạch máu me, thì bỗng nhiên một “Vật thể khổng lồ” từ trên trời rơi xuống, làm nước bắn tung toé. Y có lòng tốt đưa tay kéo người một cái, nào ngờ lại bị sờ soạng khắp người. Không chỉ vậy, thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào phần bụng và eo của y với ánh mắt thèm thuồng kia, lại còn lẩm bẩm linh tinh nói mấy câu không đầu không đuôi. Sắc mặt Bùi Tranh lập tức tối sầm, vội vàng kéo lại áo trong, bước ra khỏi suối nước nóng, lạnh mặt quăng cho thiếu niên còn đang níu lấy cổ chân y mấy chữ: “Không biết xấu hổ!” Thấy người ta sắp đi mất, Bạch Đào chỉ lo cuống quýt hỏi đây là đâu: “?”. Cậu làm gì mà không biết xấu hổ? Sau này, vào một buổi ban ngày rực rỡ, khi bị Bạch Đào lén hôn, Bùi Tranh mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới thốt được một câu: “Bạch Đào, ngươi… ngươi đúng là không biết xấu hổ…” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 132

Chương 132: Dùng diêm tiêu làm băng

Lục Hằng đưa Bạch Đào và Bùi Tranh về nhà, nói: "Sáng nay một bằng hữu của ta mang tới ít hải sản, vừa hay hôm nay hai người các ngươi tới, ta đã dặn nhà bếp chuẩn bị thêm một chút."

Bạch Đào không rành về thế giới này, hiếu kỳ hỏi: "Chỗ chúng ta gần biển sao?"

Lục Hằng đáp: "Phải cách hơn hai trăm dặm, nói xa thì cũng không hẳn, nói gần thì cũng không."

Bạch Đào lại hỏi: "Vậy thường ăn những món hải sản gì?"

Lục Hằng dẫn hai người vào phòng khách, vừa đi vừa đáp: "Nói tới thì chủng loại cũng nhiều, cá, tôm, cua đều có, sò ốc cũng ăn. Có điều trong trấn hiếm ai bán, ta trước kia lên huyện thành hay quận phủ mới thấy nhiều. Nếu ngươi thích, lát nữa ta gói cho chút ít mang về. Bằng hữu của ta mang không ít tới, vừa bốc hàng từ thuyền xuống đã lập tức ướp băng vận tới đây, nên vẫn còn tươi mới."

Bạch Đào quay sang hỏi Bùi Tranh từng ăn hải sản chưa, thấy y khẽ lắc đầu.

Cậu bèn không khách sáo với Lục Hằng: "Được, vậy ta lấy ít về làm cho bằng hữu ta nếm thử."

Trong lòng cậu nghĩ, Bùi Tranh còn chưa ăn qua, vậy đám người Khâu Đại Ngưu chắc cũng chưa từng, hai đứa nhỏ Lâm Tầm, Lâm Chân tám phần cũng chưa được nếm bao giờ.

Nhắc tới băng, Bạch Đào thuận miệng hỏi: "Chúng ta ở đây, băng đều là tích trữ từ mùa đông sao?"

Nghe vậy, Lục Hằng và Bùi Tranh đồng loạt nhìn Bạch Đào với ánh mắt kinh ngạc.

Bùi Tranh nghi hoặc: "Nhà em trước kia không dùng băng à?"

Nhận ra mình lỡ lời, Bạch Đào ngượng ngùng cười đáp: "Quê ta khí hậu mát mẻ, không cần dùng tới băng."

Lục Hằng gật gù: "Thì ra là vậy, khó trách ngươi không biết. Chuyện dùng băng tích trữ từ mùa đông, cũng đã là chuyện 60 năm trước rồi. Nghe nói khi ấy có một vị đại phu phương Nam, vào mùa mưa dầm đem diêm tiêu ra phơi. Ai ngờ đang trưa nằm ngủ, ngoài trời bỗng nổi gió to, mưa lớn, làm cho diêm tiêu cùng chiếu trúc đều bị gió thổi lật tung xuống đất…"

Nơi diêm tiêu rơi xuống lại đúng vào chỗ trũng trong viện, nước đọng thành vũng khá nhiều.

Đợi đến khi vị đại phu nhớ ra đám diêm tiêu trong sân, chạy ra xem, thì trông thấy trong vũng nước có không ít bông băng nở ra. Ban đầu còn tưởng là mưa đá, cũng không quá để tâm.

Mãi đến khi nước trong vũng ấy đông cứng thành băng, ông mới nhận ra khả năng là do diêm tiêu gây nên.

Thế là ôm tâm tư thử nghiệm, ông đổ diêm tiêu vào thùng nước, quả nhiên nước từ từ hạ nhiệt. Sau nhiều lần thử lại, ông phát hiện chỉ cần lượng diêm tiêu đủ nhiều, là có thể khiến nước đóng băng.

Nơi đó khí hậu mùa hè nóng nực, giá băng lại cực kỳ đắt đỏ, còn diêm tiêu thì rất rẻ. Đại phu lòng dạ nhân hậu, bèn đem cách này nói cho mọi người đến hiệu thuốc bốc thuốc giải nhiệt.

Về sau, ông cảm thấy miệng truyền miệng như vậy quá chậm, liền bỏ tiền mời mấy vị kể chuyện trong trà quán loan truyền rộng rãi.

Đợi đến khi đám thương nhân quyền quý ngửi ra mùi lợi nhuận, muốn độc chiếm bí quyết kiếm lời, thì tin tức đã lan khắp nơi, người người đều biết.

Vị đại phu ấy tên gọi là Vu Kha, thời đó là một đại phu nổi tiếng ở Ba Quận.
Người dân địa phương thân thiết gọi cách làm băng này là "Vu Kha chế băng".

Nghe nói khi ấy mấy đại gia tộc buôn băng lớn trong vùng đều hận Vu Kha thấu xương, từng sai người ám sát ông.

Nhưng Vu Kha được lòng dân, người báo tin cho ông cũng nhiều, sau đó lại có không ít hào kiệt tự nguyện đi theo bảo vệ.

Nhiều văn nhân mặc khách cũng ca tụng ông, tranh nhau đề thơ xưng tụng, còn thỉnh cầu quận thủ lúc bấy giờ đích thân bảo vệ Vu Kha.

Vu Kha để tạ ơn mọi người đã che chở, cùng phu lang của mình lập nên một học đường y học, chỉ thu chút ít lệ phí duy trì vận hành, đem toàn bộ y thuật cả đời truyền dạy cho học trò đến học.

Mãi đến 30 năm trước mới an nhiên qua đời, lưu lại cơ nghiệp, chính là Hồi Xuân Đường nay đã trải khắp phương Nam."

Bạch Đào chăm chú nhìn Lục Hằng nhã nhặn nhấp trà, nghe tới đây vẫn chưa thỏa mãn, bèn hỏi: "Rồi sau đó thì sao?"

Lục Hằng suýt nữa bị nước trà sặc, bật cười: "Người ta đã quy tiên rồi, còn mong có gì sau nữa? Nếu thật muốn nói tiếp, thì sau khi Vu Kha qua đời, người dân Ba Quận đã xây cho ông một từ đường, còn tạc tượng thờ phụng."

Bạch Đào nghe xong, trong lòng dâng lên không ít cảm khái: "Họ Vu làm đại phu đều tốt như vậy sao? Vu đại phu ở thôn ta cũng rất tốt, mấy thôn quanh vùng đều thích kéo nhau tới tìm ông ấy."

Lục Hằng buông chén trà, cười đáp: "Vị Vu đại phu ở thôn ngươi, ta cũng từng nghe danh. Nghe nói không ít y quán bỏ giá cao mời đi, ông ấy đều không chịu, chỉ muốn ở lại thôn Thanh Hà."

"Vậy chứng tỏ thôn Thanh Hà nhà ta là đất lành."

Thấy giờ cơm trưa sắp tới, Lục Hằng ho nhẹ một tiếng, hơi xấu hổ mà dẫn vào chính sự: "Đào đệ à, hôm nay ta cố ý giữ hai người lại, ngươi cũng biết lý do rồi. Con trai ta, nó một lòng muốn bái Bùi Tranh làm sư phụ. Vậy nên ta muốn hỏi thử ý của Tranh huynh đệ thế nào?"

Bùi Tranh quay sang nhìn Bạch Đào.

Bạch Đào cong mắt cười, dịu dàng nói: "Huynh tự mình quyết định là được. Huynh làm gì ta cũng ủng hộ."

Lòng Bùi Tranh khẽ động, lặng lẽ nắm lấy tay Bạch Đào, quay đầu nhìn Lục Hằng: "Ta vốn không có ý thu đồ đệ, cũng không có bản lĩnh dạy dỗ người khác."

Lục Hằng vội vã tìm cơ hội tranh thủ cho con mình: "Giống như con ta từng nói, Tranh huynh đệ nhìn đã có khí thế bất phàm. Lần trước chúng ta cũng từng chiêu qua vài chiêu, ta lúc ấy cảm nhận được sát khí, bản năng liền sợ hãi. Vậy nên Tranh huynh đệ chắc chắn có chân tài thực học."

Cũng bởi vậy, lúc ấy hắn mới vội vàng chắn người nhà ra sau mình.

"Cho nên, không bằng ngươi cân nhắc thử thu Hổ Tử làm đồ đệ đi? Hổ Tử nhà ta cũng có chút thiên tư về luyện võ, thân thể lại khỏe mạnh. Nếu sau này không nghe lời, ngươi cứ việc đánh."

Bùi Tranh nhíu mày, cảm thấy mình không dạy nổi trẻ con: "Ta quyền cước bình thường, chỉ hơi biết bắn tên, dạy không nổi Hổ Tử."

Vừa hay Hổ Tử chạy tới cửa nghe được, mặt mày vốn còn buồn rầu lập tức sáng bừng: "Tranh thúc! Người còn bắn tên giỏi hơn quyền cước sao?"

Đứa nhỏ vui mừng phấn khích, nhưng không thấy Bùi Tranh trả lời, bèn quay sang nhìn Bạch Đào.

Bạch Đào mỉm cười gật đầu: "Tranh thúc ngươi lúc săn thú bắn tên oai phong lắm. Ta may mắn được chứng kiến một lần, mê mẩn tới mức quên cả trời đất."

Lúc nãy Bùi Tranh còn lạnh nhạt, vừa nghe Bạch Đào nói vậy, vành tai lập tức đỏ ửng, tay nắm tay Bạch Đào càng chặt.

Hổ Tử lập tức quỳ xuống trước mặt Bùi Tranh, cao giọng hô: "Tranh thúc! Người chính là sư phụ trời ban của ta!"

Bùi Tranh ngẩng đầu, thấy Lục Hằng cũng nhìn mình, chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai: "Quên chưa nói, so với quyền cước, Hổ Tử thích bắn tên hơn. Chỉ là võ quán trong trấn ít người giỏi cung thuật."

Bạch Đào cười khẽ, cúi đầu trêu chọc: "Huynh vừa khéo nói trúng lòng thằng bé rồi."

Bùi Tranh nhìn đứa nhỏ đang quỳ dưới đất, đối diện với đôi mắt vừa trong sáng vừa kiên định kia.

Y thu ánh mắt lại, nắm tay Bạch Đào, thẳng bước về phía sân luyện võ mà Hổ Tử thường dùng, nói với đứa nhỏ đang bám theo: "Ngươi xem trước đã, rồi hãy quyết định có muốn bái sư hay không."