Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.9/10 từ 29 lượt Nhân vật chính: Trầm ổn, ít nói, thợ săn công (Bùi Tranh) x Lạc quan rộng rãi, mặt dày, tiểu đầu bếp thụ (Bạch Đào) ————- Văn án: Bạch Đào bị “ác bá” trong thôn rượt đuổi đến tận bờ sông, vừa bị xô vừa bị đẩy, cuối cùng bị rơi xuống nước. Ngay khoảnh khắc tưởng như sắp bị sặc nước mà chết, cậu lại kỳ lạ rơi tõm vào một suối nước nóng. Trong lúc hoảng loạn, cậu vội vã túm lấy vật gì đó như cọng rơm cứu mạng. Không ngờ cảm giác lại… quá đỗi dễ chịu. Cánh tay săn chắc với cơ bắp cân đối, đường nét rõ ràng khiến người ta không thể không ngưỡng mộ. Bạch Đào không nhịn được cảm thán: “Đúng là cánh tay đẹp thật.” Bùi Tranh vừa mới liều mạng đánh nhau với một con lợn rừng xong, đang ngâm mình trong suối nước nóng để rửa sạch máu me, thì bỗng nhiên một “Vật thể khổng lồ” từ trên trời rơi xuống, làm nước bắn tung toé. Y có lòng tốt đưa tay kéo người một cái, nào ngờ lại bị sờ soạng khắp người. Không chỉ vậy, thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào phần bụng và eo của y với ánh mắt thèm thuồng kia, lại còn lẩm bẩm linh tinh nói mấy câu không đầu không đuôi. Sắc mặt Bùi Tranh lập tức tối sầm, vội vàng kéo lại áo trong, bước ra khỏi suối nước nóng, lạnh mặt quăng cho thiếu niên còn đang níu lấy cổ chân y mấy chữ: “Không biết xấu hổ!” Thấy người ta sắp đi mất, Bạch Đào chỉ lo cuống quýt hỏi đây là đâu: “?”. Cậu làm gì mà không biết xấu hổ? Sau này, vào một buổi ban ngày rực rỡ, khi bị Bạch Đào lén hôn, Bùi Tranh mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới thốt được một câu: “Bạch Đào, ngươi… ngươi đúng là không biết xấu hổ…” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 43

Chương 43: Một chú chó con

Bạch Đào đối với việc mình còn chưa kịp yêu đương, đã bước vào chế độ "trông con" lại thấy khá thích nghi.

Nghĩ bụng, có lẽ là do hai đứa nhỏ đã lớn, lại hiểu chuyện, không khiến người ta phải bận tâm. Vốn dĩ cậu là kiểu người rất sợ cô đơn, bây giờ có hai đứa trẻ lớn nửa chừng bầu bạn, có người trò chuyện, có người làm bạn cũng tốt.

Nghĩ đến ngày mai sẽ ăn lẩu thanh đạm, không tiện cho mấy món nội tạng lợn, cậu liền quyết định mai sẽ làm thêm một nồi đồ kho.

Từ sau khi rời khỏi nhà Bùi Tranh là chưa từng làm lại, nay lại thấy thèm. Phải rồi, cậu có thể làm một nồi lẩu que xiên, vừa ngon lại vừa vui, mấy món như thịt xông khói hay đậu đũa mà lẩu thường không nhúng được cũng có thể bỏ vào nồi kho. Vừa khéo mai còn có thể thêm một vị nước lẩu nữa.

Quyết định xong, cậu liền ra ngoài tìm đám người Khâu Đại Ngưu, nhờ họ hôm nay làm giúp ít que xiên bằng tre, tay nghề của cậu thì thôi bỏ, sợ mai lỡ làm ra mấy cái xiên chọc người ta bị thương.

Lâm Chân biết cậu sắp ra ngoài, cũng muốn đi theo, nhưng lại không muốn bỏ ca ca ở lại một mình, trong lòng có hơi do dự.

Lâm Tầm nhìn ra suy nghĩ của đệ đệ, liền dặn người: "Trên đường nhớ đi theo cho sát, đừng chạy lung tung."

"Vậy ca ca ở nhà đợi bọn ta nhé." Lâm Chân nói xong, liền vui vẻ theo Bạch Đào ra ngoài.

Bạch Đào hỏi nhóc có muốn được cậu bế không, Lâm Chân lắc đầu. Sợ nhóc không đuổi kịp, Bạch Đào liền chậm bước lại đôi chút, trên đường còn hỏi nhóc có gì muốn ăn không để mai tiện thể mua về nấu chung trong nồi lẩu.

"Đồ ăn Đào thúc làm, cái gì cháu cũng thích, ca ca cũng vậy." Lâm Chân bày tỏ lòng trung thành, còn không quên kéo theo phần của ca ca mình.

Bạch Đào bật cười, thấy đứa nhỏ thật khiến lòng người dịu lại.

Hai người đến nơi mới phát hiện nhà Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An đều khóa cổng, gọi vài tiếng cũng không thấy ai, đoán chắc là bọn họ đang ở nhà Bùi Tranh, thế là lại tiếp tục đi lên trên.

Chưa đến nơi đã thấy Đại Hắc nghe tiếng chạy tới, vẫy đuôi nhảy lên nhảy xuống.

Bạch Đào xoa đầu Đại Hắc: "Đại Hắc, lâu quá không gặp."

Lâm Chân nhìn con chó đen to tướng đang quấn lấy Bạch Đào, cao hơn nhóc hẳn một cái đầu, liền sợ hãi núp ra sau lưng Bạch Đào.

Bạch Đào thấy nhóc sợ cũng không bảo nhóc đừng sợ, mà bế người lên: "Đại Hắc, đi nào, về thôi, chờ thêm ít bữa ta sẽ đón tức phụ tương lai của ngươi về."

Lần trước nhà bị trộm, Bạch Đào liền nảy sinh ý định nuôi chó. Cậu đi hỏi khắp trong thôn cũng không ai có chó sắp sinh, sau lại nhờ Lan thẩm tìm ở thôn bên giúp, mới biết có một nhà có chó mẹ, chắc chừng hơn một tháng nữa là sinh.

Bạch Đào đi xem thử, phát hiện là một con chó lông trắng tuyền, lông ở quanh mũi và chân đều dài, trông cũng khá xinh, liền nghĩ muốn đặt trước một con chó con. Chủ nhà dường như có chút không muốn, nói con chó này là họ bỏ một khoản lớn mua từ trấn về, mấy thôn quanh đây chẳng nhà nào có chó trắng tinh thế này.

Bạch Đào hiểu ý, đây là muốn bán lấy tiền. Nhưng cậu không rõ giá thế nào là hợp lý, cũng không muốn bị chém. Cậu lén giơ một ngón tay ra hiệu với Lan thẩm đi cùng.

Lan thẩm trợn mắt nhìn cậu một cái, ý là: giá đó cao quá.

Bạch Đào gật đầu, mở miệng trả giá 50 văn, cuối cùng chủ nhà mặc cả thành 60 văn.

Họ hẹn sau khi chó con dứt sữa sẽ đến đón, còn lập giấy ghi chép, trước tiên đặt cọc 20 văn.

Trên đường về, Lan thẩm vẫn tức tối nói chủ nhà này đúng là hám tiền, con chó có gì quý hóa, mà cũng đòi đến 60 văn, từng đó đủ mua hai cân gạo trắng đấy!

Bạch Đào nghĩ bụng, nếu Lan thẩm biết con Đại Hắc nhà Bùi Tranh là y bỏ ra tận 200 văn mua lại từ một lão thợ săn thì chắc mắt sẽ trợn tròn mất.

Nhưng Đại Hắc thì khác, là chó săn giỏi, đáng giá như thế.

Đợi khi cậu đón chó con về, sẽ để nó chơi với Đại Hắc, để nó học hỏi một chút.

Quả nhiên, Bạch Đào tìm thấy hai người Khâu Đại Ngưu ở nhà Bùi Tranh.

Lúc này Khâu Đại Ngưu đang hào hứng kể với Bùi Tranh về vụ ăn lẩu ngày mai. Bùi Tranh thì đang đứng sau tường rào nghe, gật đầu qua loa.

Y phát hiện, ba người bọn họ trước khi Bạch Đào đến vốn không quá ham ăn, nhưng từ sau khi ăn thử đồ cậu làm, cứ như bị đánh thông mạch "ăn uống", cả ngày suy nghĩ ba bữa ăn cái gì.

Nghe rõ ý định của Bạch Đào, mọi người thấy khá mới mẻ, đều muốn thử xem sao, thế là chạy đi chặt tre, chặt về rồi ngồi làm que tre ngay trong sân nhà Bùi Tranh.

Bạch Đào thấy que đầu tiên Khâu Đại Ngưu làm xong, liền trả lại bắt làm lại: "Đầu nhọn chút, mài cho nhẵn nữa, không là cạnh sắc đâm vào tay người ta."

Bùi Tranh vừa làm vừa tưởng tượng cảnh đem mấy que xiên thả vào nồi, hơi cau mày: "Không bị lẫn mùi à?"

"Lẫn mùi gì?" Bạch Đào lúc đầu chưa hiểu.

"Mùi tre."

"Ồ, huynh nói là tre khi cho vào nồi nấu có ảnh hưởng đến mùi vị món ăn không?" Bạch Đào suy nghĩ một lúc, cũng không chắc. Trước đây que tre ở mấy tiệm lẩu xiên chắc đều đã được xử lý, chứ que tre tươi thế này thì đúng là cậu chưa từng thấy.

Cuối cùng cậu quyết định: Sau khi làm xong sẽ trụng sơ qua nước sôi, vừa diệt khuẩn vừa khử mùi.

Thế là mấy người cứ thế bận rộn đến tận chiều tối.

Bạch Đào phụ một tay đem que tre đã trụng nước trải ra nia để hong khô, sau đó chào một tiếng rồi đi sang phòng bên ôm Lâm Chân đang ngủ say trên giường đất về nhà.

——

Sáng hôm sau, mấy người ngồi xe bò của Trương Nhị Cẩu lên trấn.

Mỗi người chia nhau một việc, có người đi mua thịt, có người ra chợ rau.

Bạch Đào và Khâu Đại Ngưu thì thẳng hướng đến tiệm hạt giống.

Sau khi hỏi han, họ biết tiệm đúng là có hạt đậu đũa, nhưng đều đã được tẩm thuốc, không ăn được.

Hai người còn đang thất vọng thì tiểu nhị bảo: ở tiệm hàng khô gần đó chắc là có.

Lập tức bừng tỉnh hi vọng, Bạch Đào quay người đi ngay. Quả nhiên trong tiệm hàng khô có bán đậu đũa phơi khô. Chủ tiệm nói, trong trấn có người thích ăn cơm nấu cùng đậu nên năm nào ông cũng thu mua một ít.

Ngoài đậu, Bạch Đào còn mua thêm nấm hương khô với mộc nhĩ, sau đó lại đi mua ít gia vị, nhà cậu không đủ để nấu món kho.

Khâu Đại Ngưu đi theo sau, chịu trách nhiệm trả tiền, Bạch Đào không đấu lại được, đành để mặc hắn. Chỉ khi mua bếp và nồi thì cậu nhất định tự trả.

Lúc ký tên nhận đồ, nét chữ nguệch ngoạc như chó bò khiến lão thợ rèn phải giật mình. Nhìn bóng dáng Bạch Đào đã đi xa, lão chỉ lắc đầu: chữ như người, nhưng mà… cũng không hẳn đúng.

Mùa đông rau tươi hiếm, Tống Dĩ An đảo quanh một vòng, cuối cùng mua mấy loại nấm lạ không biết tên và củ từ mà hắn chưa từng ăn.

Còn Bùi Tranh thì hào phóng vô cùng, không chỉ mua trọn bộ nội tạng lợn, hai cân thịt ba chỉ, mà còn mua thêm hai cân thịt dê.

Sau khi mọi người mua xong, lại ngồi xe bò của Trương Nhị Cẩu về nhà.

Bếp nhà Bạch Đào đã dọn sạch sẽ, rộng rãi, mấy người quyết định sẽ nấu ăn ngay tại đây.

Khâu Đại Ngưu đổ một thau rau cần rửa vào bồn, rồi ghé sát Bùi Tranh hỏi: "Tranh ca, huynh nói chúng ta thế này có tính là mời người khác ăn cơm không?"

Bùi Tranh đang múc nước từ chum lớn thì khựng tay, hỏi lại: "Ở nhà Bạch Đào mà mời Bạch Đào ăn cơm?"

Khâu Đại Ngưu giật mình, củ cải trắng trên tay bị bẻ đôi ra. "Vậy lần sau mời lại nha?"

Bùi Tranh: "……"

Theo y thấy, lần sau với lần này chắc cũng chẳng khác là bao.