Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.9/10 từ 29 lượt Nhân vật chính: Trầm ổn, ít nói, thợ săn công (Bùi Tranh) x Lạc quan rộng rãi, mặt dày, tiểu đầu bếp thụ (Bạch Đào) ————- Văn án: Bạch Đào bị “ác bá” trong thôn rượt đuổi đến tận bờ sông, vừa bị xô vừa bị đẩy, cuối cùng bị rơi xuống nước. Ngay khoảnh khắc tưởng như sắp bị sặc nước mà chết, cậu lại kỳ lạ rơi tõm vào một suối nước nóng. Trong lúc hoảng loạn, cậu vội vã túm lấy vật gì đó như cọng rơm cứu mạng. Không ngờ cảm giác lại… quá đỗi dễ chịu. Cánh tay săn chắc với cơ bắp cân đối, đường nét rõ ràng khiến người ta không thể không ngưỡng mộ. Bạch Đào không nhịn được cảm thán: “Đúng là cánh tay đẹp thật.” Bùi Tranh vừa mới liều mạng đánh nhau với một con lợn rừng xong, đang ngâm mình trong suối nước nóng để rửa sạch máu me, thì bỗng nhiên một “Vật thể khổng lồ” từ trên trời rơi xuống, làm nước bắn tung toé. Y có lòng tốt đưa tay kéo người một cái, nào ngờ lại bị sờ soạng khắp người. Không chỉ vậy, thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào phần bụng và eo của y với ánh mắt thèm thuồng kia, lại còn lẩm bẩm linh tinh nói mấy câu không đầu không đuôi. Sắc mặt Bùi Tranh lập tức tối sầm, vội vàng kéo lại áo trong, bước ra khỏi suối nước nóng, lạnh mặt quăng cho thiếu niên còn đang níu lấy cổ chân y mấy chữ: “Không biết xấu hổ!” Thấy người ta sắp đi mất, Bạch Đào chỉ lo cuống quýt hỏi đây là đâu: “?”. Cậu làm gì mà không biết xấu hổ? Sau này, vào một buổi ban ngày rực rỡ, khi bị Bạch Đào lén hôn, Bùi Tranh mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới thốt được một câu: “Bạch Đào, ngươi… ngươi đúng là không biết xấu hổ…” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 111

Chương 111: Đóng dấu

"Hu hu~"

Bạch Đào vừa rơi nước mắt vừa vươn tay ôm chặt lấy Bùi Tranh: "Huynh thật là người sắt đá, sao lại đến bây giờ mới nói ra, hu hu hu~ huynh không biết đâu, ta đã đợi câu này bao lâu rồi, hu~ huynh thật sự, thật sự quá đáng mà."

Bùi Tranh lúng túng vỗ lưng Bạch Đào, "Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của ta, em đánh ta đi."

Bạch Đào còn treo nước mắt trên mặt, hung dữ kéo cổ áo Bùi Tranh ra, cúi đầu cắn một cái ngay xương quai xanh.

"Tê—" Bùi Tranh không dám né tránh, chỉ gắt gao ôm chặt lấy Bạch Đào.

Bạch Đào cũng không nỡ cắn đến chảy máu, từ từ buông miệng ra, ngập ngừng nói một câu: "Mặn."

Lúc này mặt Bùi Tranh đỏ ửng, có chút không dám nhìn Bạch Đào, lúng túng lấy áo che dấu vết răng: "Vừa rồi đổ nhiều mồ hôi quá."

"Không sao, ta không chê." Bạch Đào ôm eo Bùi Tranh, vừa chùi nước mắt lên áo y, vừa hỏi, "Sao lại đột nhiên thích ta rồi?"

Ánh mắt Bùi Tranh lảng tránh, "Không phải đột nhiên thích, trước kia đã thích rồi."

Bạch Đào sớm đã biết cảm giác trước kia của cậu không sai, nhưng thái độ lạnh nhạt và phớt lờ suốt thời gian qua của đối phương khiến cậu cảm thấy tất cả đều là ảo tưởng của mình.

Cậu hung hăng trừng Phó Tranh: "Vậy tại sao trước kia không đồng ý với ta?"

Bùi Tranh hơi cúi đầu, ánh mắt tràn đầy áy náy, nói ra đoạn lời dài nhất trong đời y: "Xin lỗi, đều là lỗi của ta. Ta không dám đồng ý với em. Trong thôn này có quá nhiều người hay bàn ra tán vào, nếu em ở bên ta, đến lúc đó bọn họ sẽ nhìn em bằng ánh mắt như nhìn quái vật, còn né tránh em. Hơn nữa, loại ánh mắt đó sẽ không phai đi theo thời gian. Huống chi, ta còn là cái người mà miệng thiên hạ gọi là 'sao chổi', em ở bên ta, sẽ chỉ khiến lời ra tiếng vào càng nhiều thêm. Ta chỉ mong em sống vui vẻ, những thứ đó vốn không phải là điều em nên gánh chịu, nên ta mới hết lần này đến lần khác từ chối, thậm chí là né tránh. Nhưng cuối cùng vẫn có người nói về em như vậy, khoảnh khắc đó ta mới nhận ra mình sai rồi. Có những người, bất kể sự thật ra sao, cũng sẽ bịa đặt lung tung. Bạch Đào, xin lỗi, là ta quá ngu ngốc, quá cố chấp, mới khiến em phải đau lòng như thế. Xin lỗi."

"Ta vụng về, không biết phải nói thế nào… nhưng ta thật sự rất thích em. Em, trong lòng ta, hoàn toàn khác với tất cả những người trên thế giới này."

Bạch Đào nghe xong, vừa xót vừa giận, lại kéo áo Bùi Tranh ra, lần này là bên xương quai xanh còn lại, cắn thêm một dấu răng thật sâu khiến mặt Bùi Tranh lại đỏ bừng lên.

"Huynh có ngốc không vậy? Trước kia ta kể cho huynh nghe chuyện tiểu đầu bếp với tướng quân, huynh còn nói rõ ràng, chỉ cần hai người thật lòng với nhau là được, quản mấy người chẳng liên quan kia làm gì? Vậy huynh tự mình quyết định rằng ta sẽ quan tâm đến ánh mắt của bọn họ?"

Bạch Đào tức đến suýt khóc: "Huynh đúng là cái bình hồ lô bịt miệng, huynh không thể hỏi ta một câu sao? Miệng huynh mọc ra để làm gì? Huynh đã thích ta, vậy lúc từ chối ta huynh không thấy đau lòng sao? Khi đó huynh không sợ ta buồn à?"

Bùi Tranh cũng rất hối hận. Làm sao y có thể không đau lòng cho được? Thật ra, trừ đêm qua ra, y đã rất lâu rồi không ngủ ngon một giấc. Mỗi khi đêm đến, trong đầu y toàn là vẻ mặt đau lòng của Bạch Đào. Y chỉ có thể cố chấp tự nhủ hết lần này đến lần khác: thà đau một lúc, còn hơn đau cả đời.

"…Xin lỗi."

Bạch Đào nhìn cái tên ngốc trước mắt: "Ta không cần nghe xin lỗi. Ta muốn nghe huynh nói 'Ta thích em'."

Bùi Tranh ngoan ngoãn nghe lời: "Ta thích em."

Bạch Đào nở nụ cười: "Về sau huynh phải nghe lời ta hết, vì trong mấy ngày huynh từ chối ta, huynh đã nói với ta quá nhiều chữ 'Không' rồi."

"Được, đều nghe lời em."

Với người đang ở trong lòng, Bùi Tranh vốn dĩ đã chẳng có nguyên tắc gì, chỉ cần đối phương vui vẻ, cái gì cũng được. Trước kia là y suy nghĩ quá nhiều, phụ lòng Bạch Đào. Từ nay về sau, y sẽ đối xử với cậu thật tốt, hy vọng có thể bù đắp được phần nào.

Bạch Đào nhìn Bùi Tranh vẫn đang chăm chú nhìn mình, gan to tày trời, liền nhón chân lên cắn một cái lên môi Bùi Tranh, rồi mỉm cười nhìn y đỏ mặt, "Đóng dấu, huynh là của ta rồi."

Bùi Tranh nào đã từng trải qua chuyện này, ngơ ngác đưa tay chạm lên môi mình, cả người hoảng hốt luống cuống, đến cả cổ cũng đỏ, mãi mới bật được một chữ, "Em…"

Bạch Đào lại nhón chân lên cắn thêm một cái nữa, rút về còn không quên dùng đầu lưỡi l**m môi Bùi Tranh: "Ta sao? Huynh là của ta, ta muốn hôn thế nào thì hôn thế đó."

Cảm giác ẩm ướt còn đọng lại trên môi, kèm theo chút đau nhức vì bị cắn, Bùi Tranh xấu hổ đến mức khóe mắt đỏ ửng: "…Em, em thích là được."

Tuy Bạch Đào đây cũng là lần đầu tiên hôn người khác, nhưng được cái mặt dày, mà Bùi Tranh lại thuần khiết đến mức này, thật sự khiến người ta rung động.

Đợi đến khi hơi nóng trên mặt dần tản đi, Bùi Tranh nghiêm túc nhìn người trong lòng: "Bạch Đào, ta muốn theo đuổi em."

Bạch Đào hiểu ý Bùi Tranh, nhưng cậu lại lắc đầu: "Ta thích huynh, mà giờ ta đã có được huynh, nên những khổ sở trước kia hình như cũng tan biến hết rồi. Nhưng nếu sau này huynh khiến ta đau lòng, thì ta sẽ buồn bã luôn cả những chuyện trước kia nữa."

Bùi Tranh hiểu rằng có những thứ, một khi bỏ lỡ là không thể bù đắp: "Ta sẽ đối xử thật tốt với em, cái gì cũng nghe theo em."

Bạch Đào lúc này rất vui, hai tay kéo má Bùi Tranh ra: "Vậy huynh phải nhớ kỹ những lời hôm nay nói đó, về sau cái gì cũng phải nghe lời ta."

Cậu biết Bùi Tranh kiên quyết từ chối mình như vậy, là bởi vì những gì y từng trải qua lúc nhỏ. Khi còn bé, y đã bị lời ra tiếng vào làm tổn thương đến mức chi chít vết thương, vì y từng nếm trải nỗi đau đó, nên mới cố chấp không muốn để cậu phải chịu đựng như mình.

Hơn nữa… cậu thật sự rất thích Bùi Tranh. Chỉ cần đối phương chịu mở miệng nói "Thích", cậu nhất định sẽ gật đầu.

Nên chuyện "Theo đuổi" gì đó, Bạch Đào thấy chẳng cần thiết.

Nhưng! Những tủi thân mà cậu phải chịu trong thời gian qua, nhất định phải trả lại đủ! Đến lúc đó phải làm thế này thế kia, rồi lại thế này thế nọ, khiến Bùi Tranh xấu hổ đến mức rơi cả nước mắt!