Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.3/10 từ 15 lượt Tên truyện: Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Tên khác: Bá Tổng Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Hán Việt: Bá tổng xuyên thành pháo hôi thế thân hậu [ xuyên thư ] Tác giả: Quải Tinh Tinh Thể loại: Đam Mỹ, 1×1, Xuyên Thư, Hào Môn Thế Gia, Giới Giải Trí, HE, Song Khiết, Vả Mặt, Chủ Thụ. Nhân vật chính: Cố Tinh, Trình Đông Húc. Văn án: Cố Tinh, tổng tài trăm tỷ, lại ” không may” xuyên thành một nhân vật phụ đáng thương trong một cuốn tiểu thuyết. Nhân vật phụ ấy hiền lành dễ bảo, bị ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng chết trên đường cản trở nam chính và bạn đời kết hôn, không còn nguyên vẹn. Cố – pháo hôi – Tinh: … Ai muốn thế chỗ thì cứ tự nhiên, kiếp này tôi muốn sống thọ trăm tuổi. Đợi đã, bá tổng công kia trông cũng khá hợp khẩu vị, liệu có nên… Bạn thân số 1 của bá tổng công: “Cái thứ rác rưởi kia từ đâu tới, cút ra xa khỏi tầm mắt tôi!” Bạn thân số 2 của bá tổng công: “Trình Đông Húc chỉ coi cậu như đồ thế thân, đừng mơ tưởng leo cao!” Cố Tinh: Ôi chao ~ Sáu tháng sau, đoán rằng bạch nguyệt quang của bá tổng công sắp trở về, Cố Tinh nhìn vào kho báu nhỏ của mình, chuẩn bị chuồn lẹ. Người đàn ông lúc đầu cảnh cáo Cố Tinh đừng ảo tưởng, giờ đứng đỏ mắt chặn trước cửa, vừa tức giận vừa bất an: “Tinh Tinh, tình yêu cho em, người này cũng cho em, em không đi được không?”. Góc nhìn của vai chính công: Tiểu tình nhân ngoan ngoãn hiều chuyện không dính lấy anh, Trình Đông Húc rất hài lòng. Sau này phát hiện, tiểu tình nhân hiểu chuyện là vì lười, thông minh cũng vì lười, không dính lấy anh… cũng vì lười. Lười đến mức chỉ quan tâm đến khuôn mặt của anh mà thôi. Trình Đông Húc vừa lạnh nhạt với cậu, vừa chiều cậu, cho đến khi yêu cậu, cũng không biết làm sao để cậu bớt hiểu chuyện, bớt không dính lấy anh. Anh chỉ có thể bất lực đưa ra con tim chân thành của mình, cầu xin cậu: “Tình yêu cho em, người này cũng cho em, trái tim này mở rộng cửa, em bước vào có được không?” Lại không ngờ đám người bên cạnh đã sớm ngo ngoe rục rịch: Bạn thân số 1: “Trình Đông Húc coi em như thế thân, nhưng tôi coi em như bảo bối, Tinh Tinh theo tôi đi được không?” Bạn thân số 2: “Nhớ em đến mức thở thôi cũng đau, Tinh Tinh ngoan, thương tôi một chút được không?” __________ Dò mìn❗ – Công với thụ ngủ với nhau trước khi yêu! Thụ tự nguyện ( còn thích thú nữa kìa) – Công có bạch nguyệt quang – Truyện là 1×1, thấy văn án thì giống np 🤣 __________ Tui chưa đọc hết nên không biết còn mìn nào để ghi cho mọi người biết. Bạn thụ này thích làm thụ, có vẻ khác kiểu mình là thụ nhưng tưởng mình công á. Truyện mà có kiểu thụ thích làm thụ thì tui thấy hơi ít. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 264

Chương 264

Buổi chiều, Cố Tinh vẫn đến công ty. Trình Đông Húc vốn không muốn để cậu đi, ở nhà nghỉ một ngày sẽ tốt hơn.

 

Nhưng Cố Tinh đã hẹn người rồi.

 

Người khác thì có thể thôi, nhưng thất hẹn với Lâm Tri Thư thì chẳng khác nào trốn tránh, tuyệt đối không thể.

 

Lần trước Cố Tinh gặp Lâm Tri Thư là trong buổi lễ trao giải Phi Thiên hơn nửa tháng trước.

 

Lần này gặp lại, cậu bị dọa sợ.

 

Chủ yếu là Lâm Tri Thư gầy đi nhiều, mắt thường cũng có thể thấy sự tiều tụy.

 

Nhưng, hình như mình chưa làm gì mà?

 

Chị Đào đi cùng Lâm Tri Thư, thấy Cố Tinh bước vào, trong lòng chị liền thắt lại.

 

Trước đây khi gặp Cố Tinh, chị dù kén chọn thế nào cũng thấy nhan sắc cậu vô địch.

 

Bây giờ nhìn lại, thân hình cao gầy giữa tuổi thiếu niên và thanh niên của Cố Tinh, sự tự tin và quý phải trên khuôn mặt, rõ ràng không phải từ gia đình bình thường mà có.

 

Chị trước đây mất mù thế nào mà dám…

 

Cái nhìn đầu tiên của Cố Tinh là rơi vào Lâm Tri Thư, cái nhìn thứ hai mới thấy Đặng Tuyên.

 

Trong lòng cậu nghĩ, vị pháo hôi này quả thật tận tụy.

 

Đặng Tuyên đứng lên, có chút lúng túng, nhưng không còn sự khinh thường như lần trước gặp mặt: "Cố thiếu, lâu rồi không gặp."

 

Trước đây anh ta xem thường Cố Tinh.

 

Nhưng bây giờ, tầm vóc và những việc Cố Tinh đã làm khiến Đặng Tuyên vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.

 

Cố Hằng Viễn là người có địa vị ngang với cha anh ta, Cố Tinh nói làm cho người ta bẽ mặt là bẽ mặt.

 

Nói về việc quyên góp cho giải Phi Thiên, chỉ trong một năm, số tiền Cố Tinh quyên góp còn nhiều hơn số tiền tiêu vặt anh ta lấy từ cha mình.

 

Đặng Tuyên đã hoàn toàn từ bỏ ý định ganh đua với Cố Tinh, càng không dám đối đầu.

 

Về thực lực hay tầm nhìn, anh ta đều kém xa người ta.

 

Như vậy, Đặng Tuyên đối với Cố Tinh đã có chút sợ hãi, trong nỗi sợ còn muốn kết giao.

 

Nhưng nếu Cố Tinh bắt nạt Lâm Tri Thư thì sao?

 

Thế thì không được.

 

Nên đành cắn răng đi theo.

 

Cố tổng không biết Đặng Tuyên đang suy nghĩ nhiều như vậy.

 

Cậu vẫn còn đau nhức khắp người, nhưng dáng vẻ thì không hề lộ ra, gật đầu nhẹ: "Đặng thiếu."

 

Rồi nhìn sang Lâm Tri Thư: "Lâm thiếu, lâu rồi không gặp."

 

Lâm Tri Thư giữ mặt lạnh, bất ngờ nói: "Cố Tinh, cậu có phải rất đắc ý?"

 

Cố Tinh: "… Muốn nghe chi tiết."

 

Cậu không biết Lâm Tri Thư nhìn từ đâu mà nghĩ cậu rất đắc ý.

 

Nhưng nghĩ đến nguyên tác, suy nghĩ của Lâm Tri Thư luôn luôn không theo quy tắc nào, nên cậu cũng hiểu ra.

 

Đặng Tuyên giải hòa: "Có gì từ từ nói, nào nào, mọi người ngồi xuống trước."

 

Khi thấy lông mày hơi nhướn lên của Cố Tinh, mặt Đặng Tuyên bỗng đỏ bừng.

 

Đây là địa bàn của Song Tinh Giải Trí, mình dường như đã vượt quyền.

 

Thật xấu hổ.

 

Lâm Tri Thư cũng nhận ra mình mất kiểm soát.

 

Nhưng cậu ta không thể kiềm chế được.

 

Sự mất kiểm soát và tức giận này, không hẳn là với Cố Tinh, mà là với chính mình.

 

Khi sổ quyên góp của Cố Tinh được đăng lên, cậu ta đã biết mình sai, không cần ai nói, đã xấu hổ không còn chỗ nào để chui.

 

Lâm Tri Thư tự hỏi bản thân, cậu ta rốt cuộc muốn kết quả gì.

 

Đồng ý gặp Cố Tinh một cách vui vẻ như vậy, là để chế nhạo đối phương, hay chỉ để thỏa mãn miệng lưỡi?

 

Mọi thứ dường như đều đảo lộn.

 

Bao gồm cả chính cậu ta.

 

Cố tổng làm như không có chuyện gì, nhưng thực tế cậu đau lưng, chân cũng mỏi rã rời.

 

Cậu thong thả bước đến, khi ngồi xuống ghế sofa thì tốc độ rất chậm, rồi thở phào một hơi.

 

Tất cả đều là những động tác rất nhỏ.

 

Ít nhất là Lâm Tri Thư đang đầy tâm sự và Đặng Tuyên lo lắng, đều không nhận ra.

 

Sau lưng Cố tổng là Lý Ngọc Hạo và Lâm Đình.

 

Cậu giơ tay, Lý Ngọc Hạo đưa tập tài liệu đã chuẩn bị kỹ càng vào tay cậu.

 

Tập tài liệu này chỉ có hai trang mỏng.

 

Trên đó ghi lại từng việc Lâm Tri Thư đã làm kể từ khi về nước, từ mua thủy quân, cướp tài nguyên, thậm chí có vài việc tình nguyện tự làm tổn thương mình để hại Cố Tinh.

 

Đặng Tuyên đến thật đúng lúc, Cố tổng cũng muốn cho anh ta xem.

 

Lâm Tri Thư là nghệ sĩ của Ngô Đồng Giải Trí, còn Đặng Tuyên là thái tử gia của Ngô Đồng Giải Trí.

 

Hai người này là châu chấu trên cùng một sợi dây.

 

Chuyện này cần phải xử lý thế nào, hôm nay cần phải có một giải pháp.

 

Cố tổng chưa kịp nói gì, Lâm Tri Thư đã đứng bật dậy.

 

Đặng Tuyên vừa ngạc nhiên vừa không hiểu, chủ yếu là vì sắc mặt Lâm Tri Thư quá khó coi, không kìm được mà nói: "Tri Thư?"

 

Cố tổng nhìn sang, rồi ánh mắt cậu bỗng mở lớn.

 

Bởi vì Lâm Tri Thư với khuôn mặt tái nhợt, lại cúi người chào về phía cậu: "Xin lỗi."

 

Cố tổng đã nghĩ đến hàng trăm tư thế của Lâm Tri Thư, nhưng không ngờ lại là thế này.

 

Cậu do dự một chút: "Anh… có ý gì?"

 

Cố tổng là một người không chịu đựng nổi sự mềm yếu.

 

Nếu Lâm Tri Thư lớn tiếng hay làm gì khác, dù có Đặng Tuyên ở đây cũng không thể bảo vệ được cậu ta.

 

Nhưng xin lỗi thì…

 

Hơn nữa là một cái cúi người chào đúng nghĩa, cúi chín mươi độ, không chút giả tạo.

 

Rõ ràng, việc xin lỗi Cố Tinh là một việc rất khó khăn với Lâm Tri Thư.

 

Cậu ta không chỉ mặt trắng bệch, tay nắm chặt thành quyền, cơ thể thậm chí còn hơi run rẩy, trông rất đáng thương.