Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.3/10 từ 15 lượt Tên truyện: Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Tên khác: Bá Tổng Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Hán Việt: Bá tổng xuyên thành pháo hôi thế thân hậu [ xuyên thư ] Tác giả: Quải Tinh Tinh Thể loại: Đam Mỹ, 1×1, Xuyên Thư, Hào Môn Thế Gia, Giới Giải Trí, HE, Song Khiết, Vả Mặt, Chủ Thụ. Nhân vật chính: Cố Tinh, Trình Đông Húc. Văn án: Cố Tinh, tổng tài trăm tỷ, lại ” không may” xuyên thành một nhân vật phụ đáng thương trong một cuốn tiểu thuyết. Nhân vật phụ ấy hiền lành dễ bảo, bị ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng chết trên đường cản trở nam chính và bạn đời kết hôn, không còn nguyên vẹn. Cố – pháo hôi – Tinh: … Ai muốn thế chỗ thì cứ tự nhiên, kiếp này tôi muốn sống thọ trăm tuổi. Đợi đã, bá tổng công kia trông cũng khá hợp khẩu vị, liệu có nên… Bạn thân số 1 của bá tổng công: “Cái thứ rác rưởi kia từ đâu tới, cút ra xa khỏi tầm mắt tôi!” Bạn thân số 2 của bá tổng công: “Trình Đông Húc chỉ coi cậu như đồ thế thân, đừng mơ tưởng leo cao!” Cố Tinh: Ôi chao ~ Sáu tháng sau, đoán rằng bạch nguyệt quang của bá tổng công sắp trở về, Cố Tinh nhìn vào kho báu nhỏ của mình, chuẩn bị chuồn lẹ. Người đàn ông lúc đầu cảnh cáo Cố Tinh đừng ảo tưởng, giờ đứng đỏ mắt chặn trước cửa, vừa tức giận vừa bất an: “Tinh Tinh, tình yêu cho em, người này cũng cho em, em không đi được không?”. Góc nhìn của vai chính công: Tiểu tình nhân ngoan ngoãn hiều chuyện không dính lấy anh, Trình Đông Húc rất hài lòng. Sau này phát hiện, tiểu tình nhân hiểu chuyện là vì lười, thông minh cũng vì lười, không dính lấy anh… cũng vì lười. Lười đến mức chỉ quan tâm đến khuôn mặt của anh mà thôi. Trình Đông Húc vừa lạnh nhạt với cậu, vừa chiều cậu, cho đến khi yêu cậu, cũng không biết làm sao để cậu bớt hiểu chuyện, bớt không dính lấy anh. Anh chỉ có thể bất lực đưa ra con tim chân thành của mình, cầu xin cậu: “Tình yêu cho em, người này cũng cho em, trái tim này mở rộng cửa, em bước vào có được không?” Lại không ngờ đám người bên cạnh đã sớm ngo ngoe rục rịch: Bạn thân số 1: “Trình Đông Húc coi em như thế thân, nhưng tôi coi em như bảo bối, Tinh Tinh theo tôi đi được không?” Bạn thân số 2: “Nhớ em đến mức thở thôi cũng đau, Tinh Tinh ngoan, thương tôi một chút được không?” __________ Dò mìn❗ – Công với thụ ngủ với nhau trước khi yêu! Thụ tự nguyện ( còn thích thú nữa kìa) – Công có bạch nguyệt quang – Truyện là 1×1, thấy văn án thì giống np 🤣 __________ Tui chưa đọc hết nên không biết còn mìn nào để ghi cho mọi người biết. Bạn thụ này thích làm thụ, có vẻ khác kiểu mình là thụ nhưng tưởng mình công á. Truyện mà có kiểu thụ thích làm thụ thì tui thấy hơi ít. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 249

Chương 249

Cố tổng có chút do dự: "Thôi được, cho anh một cơ hội chuộc lỗi, làm cho tốt."

 

Tối hôm đó, hai người làm hai lần.

 

Lần đầu dịu dàng và dài, khác hoàn toàn với khi mãnh liệt, nhưng cảm giác sung sướng không hề kém.

 

Khi xong, Cố tổng nếm vị ngọt.

 

Cậu chọc chọc eo ai đó, hào hứng: "Làm lại một lần nữa nhé?"

 

Sáng hôm sau, Trình Đông Húc đưa Cố Tinh đến Song Tinh Giải Trí.

 

Sau đó, anh mới đi máy bay, Khương Phục đi cùng.

 

Hai giờ sau, máy bay hạ cánh ở một nơi nào đó ở Đông Bắc.

 

Trình Đông Húc nhận được địa chỉ từ ông cụ, nơi này rất hẻo lánh, còn phải vượt qua một ngọn núi nhỏ. Khi đến nơi đã hơn sáu giờ tối.

 

Trình Đông Húc vừa hỏi thăm đường, vừa đi đến tận cùng phía Đông của ngôi làng hẻo lánh.

 

Hai căn nhà đắp bằng đất đã đổ nát, cành cây khô được buộc bằng những túi nhựa màu sắc làm hàng rào, trong sân nuôi gà, còn có vài luống rau.

 

Khương Phục đeo ba lô lớn, chân giẫm lên một đống… phân gà.

 

Không phải do anh ta mắt kém và xui xẻo, mà thực sự không còn chỗ nào để đặt chân.

 

Nhìn lại sếp mình, người vốn rất ưa sạch sẽ, vậy mà mặt không đổi sắc.

 

Anh ta có chút do dự hỏi: "Sếp, có phải tìm nhầm người không?"

 

Trình Đông Húc thực ra trong lòng cũng có chút không chắc chắn.

 

Anh ra hiệu cho Khương Phục đừng nói lung tung, im lặng một lúc rồi nói: "Dù sao cũng phải thử mới biết được."

 

Lời vừa dứt, cánh cửa gỗ cũ kỹ từ bên trong mở ra.

 

Từ trong căn nhà đất bước ra một ông lão da ngăm đen, khoảng sáu bảy mươi tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt không đục ngầu như người già khác, rất sáng và tính anh: "Ồ, đến nhanh thế."

 

Ông lão đi chắp tay sau lưng đến trước hàng rào gỗ, cẩn thận quan sát Trình Đông Húc.

 

Ông lắc đầu cười khẽ: "Số phú quý đủ đầy, chạy đến đây làm gì? Về đi!"

 

Trình Đông Húc giật mình.

 

Không phải vì số mệnh tốt của mình, mà là cảm giác nhìn thấy hy vọng, anh lấy ra bức ảnh của Cố Tinh đã chuẩn bị sẵn: "Ông ơi, vậy ông xem cậu ấy thế nào?"

 

Ông lão nhìn ảnh trong tay Trình Đông Húc: "Người chết… không, là người sắp chết, cậu đến đây vì cậu ta?"

 

Nói rồi ông lão tỏ ra hứng thú, lấy ảnh xem kỹ: "Lạ thật, sao lại nhìn nhầm."

 

Trừ khi cần thiết, Trình Đông Húc không định nói về chuyện Cố Tinh tái sinh.

 

May mắn là ông lão cũng không hỏi, trực tiếp nói: "Cậu muốn cứu người?"

 

Trình Đông Húc từ nhỏ đã rất kiên định, lúc này cũng không khỏi xúc động.

 

Anh gật đầu: "Xin ông giúp cháu."

 

Ông lão nhìn anh: "Người đã định chết thì làm sao cứu? Đổi mạng cậu lấy mạng cậu ta nhé?"

 

Khương Phục nín thở, trong lòng thầm nghĩ cái quái gì mà cao nhân, nhưng dẫu sao cũng không dám xúc phạm, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Ông ơi, nghĩ cách giúp đi mà?"

 

Ông lão không thèm nhìn Khương Phục.

 

Chỉ nhìn chằm chằm Trình Đông Húc: "Một mạng đổi một mạng, cậu làm được không?"

 

Trước khi đến, Trình Đông Húc đã nghĩ về cái giá mình phải trả.

 

Thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn, bao nhiêu tiền cũng được.

 

Nhưng anh thật không ngờ, trên đời lại có chuyện đổi mạng.

 

Ban đầu, trong lòng rất kinh ngạc.

 

Sau đó thì thở phào, có cách là tốt rồi.

 

Trình Đông Húc lắc đầu cười khẽ, cậu bé nhà mình tối còn lén lên ban công hút thuốc, giấu hộp thuốc trong tủ giày, tưởng mình không biết sao.

 

Cứ lo lắng thế này, bao giờ mới béo lên được.

 

Khương Phục bị câu hỏi của ông lão làm choáng váng.

 

Sau đó, nhìn thấy sếp mình lại cười, cười xong còn rất trịnh trọng trả lời ông lão: "Vậy… xin ông giúp cháu."

 

Trình Đông Húc không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.

 

Nhưng những thông tin từ ông cụ thì không cần nghi ngờ về tính xác thực.

 

Còn về sự phản đối của Khương Phục, không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.

 

Khương Phục biết không thể thay đổi quyết định của sếp, chỉ có thể giận dỗi với ông lão.

 

Mỗi người đều có quyền tự quyết định, nhất là với sinh mạng của mình.

 

Ông lão nói có thể đổi mạng họ Hồ, dù kinh ngạc trước sự lựa chọn nhanh chóng và dứt khoát của Trình Đông Húc, nhưng không nói thêm gì.

 

Ông Hồ yêu cầu Trình Đông Húc để lại một bát máu của mình.

 

Còn những việc khác thì không cần anh lo lắng.

 

Ông Hồ đứng lên vươn vai: "Trời không còn sớm nữa, trong bếp có dao, làm ngay bây giờ đi."

 

Trình Đông Húc đưa tay ra, anh biết Khương Phục luôn mang theo dao găm bên mình.

 

Nhưng suy nghĩ một lúc, anh nói với ông Hồ: "Ông ơi, có thể đợi một chút không."

 

"Hối hận rồi?" Ông Hồ hồi.

 

"Không." Trình Đông Húc lắc đầu cười: "Dao thì rõ ràng quá, dùng dụng cụ truyền dịch được không?"

 

Ông Hồ lần này không nói gì, chỉ phất tay.

 

Ông quay lưng vào nhà, dù đôi mắt vẫn tinh anh nhưng bóng lưng lại mệt mỏi rã rời, như thể linh hồn không đủ sức chống đỡ cơ thể cũ kỹ.

 

"Ông chủ, chắc chắn còn có cách khác!" Khương Phục nghiến răng: "Điều này quá huyền bí, có khi là lừa đảo!"

 

“Cậu theo tôi đã mười lăm năm rồi?" Trình Đông Húc vỗ vai Khương Phục: "Tôi đã quyết thì không thay đổi, cậu biết điều đó, chuyện này quan trọng như khi tôi tiếp quản Cẩm Giang, cậu biết phải làm gì, Tiểu Phục."