Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.3/10 từ 15 lượt Tên truyện: Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Tên khác: Bá Tổng Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Hán Việt: Bá tổng xuyên thành pháo hôi thế thân hậu [ xuyên thư ] Tác giả: Quải Tinh Tinh Thể loại: Đam Mỹ, 1×1, Xuyên Thư, Hào Môn Thế Gia, Giới Giải Trí, HE, Song Khiết, Vả Mặt, Chủ Thụ. Nhân vật chính: Cố Tinh, Trình Đông Húc. Văn án: Cố Tinh, tổng tài trăm tỷ, lại ” không may” xuyên thành một nhân vật phụ đáng thương trong một cuốn tiểu thuyết. Nhân vật phụ ấy hiền lành dễ bảo, bị ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng chết trên đường cản trở nam chính và bạn đời kết hôn, không còn nguyên vẹn. Cố – pháo hôi – Tinh: … Ai muốn thế chỗ thì cứ tự nhiên, kiếp này tôi muốn sống thọ trăm tuổi. Đợi đã, bá tổng công kia trông cũng khá hợp khẩu vị, liệu có nên… Bạn thân số 1 của bá tổng công: “Cái thứ rác rưởi kia từ đâu tới, cút ra xa khỏi tầm mắt tôi!” Bạn thân số 2 của bá tổng công: “Trình Đông Húc chỉ coi cậu như đồ thế thân, đừng mơ tưởng leo cao!” Cố Tinh: Ôi chao ~ Sáu tháng sau, đoán rằng bạch nguyệt quang của bá tổng công sắp trở về, Cố Tinh nhìn vào kho báu nhỏ của mình, chuẩn bị chuồn lẹ. Người đàn ông lúc đầu cảnh cáo Cố Tinh đừng ảo tưởng, giờ đứng đỏ mắt chặn trước cửa, vừa tức giận vừa bất an: “Tinh Tinh, tình yêu cho em, người này cũng cho em, em không đi được không?”. Góc nhìn của vai chính công: Tiểu tình nhân ngoan ngoãn hiều chuyện không dính lấy anh, Trình Đông Húc rất hài lòng. Sau này phát hiện, tiểu tình nhân hiểu chuyện là vì lười, thông minh cũng vì lười, không dính lấy anh… cũng vì lười. Lười đến mức chỉ quan tâm đến khuôn mặt của anh mà thôi. Trình Đông Húc vừa lạnh nhạt với cậu, vừa chiều cậu, cho đến khi yêu cậu, cũng không biết làm sao để cậu bớt hiểu chuyện, bớt không dính lấy anh. Anh chỉ có thể bất lực đưa ra con tim chân thành của mình, cầu xin cậu: “Tình yêu cho em, người này cũng cho em, trái tim này mở rộng cửa, em bước vào có được không?” Lại không ngờ đám người bên cạnh đã sớm ngo ngoe rục rịch: Bạn thân số 1: “Trình Đông Húc coi em như thế thân, nhưng tôi coi em như bảo bối, Tinh Tinh theo tôi đi được không?” Bạn thân số 2: “Nhớ em đến mức thở thôi cũng đau, Tinh Tinh ngoan, thương tôi một chút được không?” __________ Dò mìn❗ – Công với thụ ngủ với nhau trước khi yêu! Thụ tự nguyện ( còn thích thú nữa kìa) – Công có bạch nguyệt quang – Truyện là 1×1, thấy văn án thì giống np 🤣 __________ Tui chưa đọc hết nên không biết còn mìn nào để ghi cho mọi người biết. Bạn thụ này thích làm thụ, có vẻ khác kiểu mình là thụ nhưng tưởng mình công á. Truyện mà có kiểu thụ thích làm thụ thì tui thấy hơi ít. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 244

Chương 244

Cố Tinh có một khoảnh khắc mơ hồ.

 

Tảng đá đè nặng trong lòng hoàn toàn được dỡ bỏ.

 

Dễ dàng như vậy sao?

 

Như một giấc mơ.

 

Dù tảng đá vẫn nhìn thấy.

 

Nhưng cậu đã nhìn thấy hy vọng để phá vỡ nó.

 

Trong lòng cậu vẫn còn chút nghi ngại.

 

Ví dụ như việc giải quyết chuyện này khó đến đâu, nếu như không thể thì sao?

 

Nhưng khi đã nhìn thấy phương hướng, mọi thứ sẽ khác đi.

 

Trong lòng Cố Tinh vẫn còn áp lực.

 

Nhưng áp lực này so với sự bức bách đến gần như sụp đổ trước đây, thì chẳng là gì.

 

Bữa sáng được giao từ bên ngoài.

 

Ăn xong, Cố Tinh nhìn Trình Đông Húc dọn dẹp.

 

Cậu muốn giúp nhưng Trình Đông Húc không cho.

 

Anh chỉ nói cậu gầy như vậy, phải ngồi yên để tăng cân trở lại.

 

Cố Tinh lững thững đi dạo bên cạnh.

 

Khi tâm trạng sáng sủa, những suy nghĩ khác lại nảy ra, tay cậu luồn vào dưới áo của người kia.

 

Rất rõ ràng, cơ bụng của ai đó lập tức căng lên.

 

Cố Tinh bóp nhẹ, ngón tay lại mân mê trườn vào trong quần người kia.

 

Sau đó, chưa kịp thành công thì ngón tay bị giữ lại.

 

Người đàn ông bị cậu chiếm tiện nghi, giọng căng thẳng: "Ban đầu anh định để em nghỉ ngơi vài ngày…"

 

Cố Tinh không hiểu ý anh là gì.

 

Cậu có bệnh gì đâu, cần gì phải nghỉ ngơi, áp sắt người vào lưng anh, thổi hơi nóng: "Làm không?"

 

Sau đó, Cố Tinh bị bế lên lầu.

 

Khi Trình Đông Húc đá cửa phòng ngủ, áo ngủ của Cố Tinh đã rách bươm treo trên tay.

 

Đàn ông làm chuyện này, chỉ cần thoải mái không kiêng kỵ gì.

 

Cố Tinh cảm thấy người đàn ông đè lên người mình như muốn nuốt chửng cậu, không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn mong chờ không ngừng.

 

Mong chờ đó, không chỉ là thân thể.

 

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ còn cơ hội ở bên người đàn ông trước mặt.

 

Khi Trình Đông Húc lấy dầu và bao cao su từ ngăn kéo tủ đầu giường, Cố Tinh nói: "Không… không cần cái đó!"

 

Người đàn ông đang căng tràn cảm xúc, cố nên lại: "Không được, em sẽ bị thương…"

 

Cố Tinh ném bao cao su xuống đất.

 

Khóe mắt cậu đỏ lên: "Anh Trình, cứ như vậy đi, em muốn cảm nhận trọn vẹn anh, không có gì ngăn cách, chỉ có anh, chỉ cần anh!"

 

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông càng trở nên không đáy.

 

Cố Tinh định ngồi dậy, lại bị đẩy xuống.

 

Sau này Cố Tinh mới hiểu, câu "nuôi vài ngày" của Trình Đông Húc có ý nghĩa gì.

 

Lần thứ hai, cậu quay lưng lại phía anh, nghe người đàn ông thở dài không thỏa mãn: "Mảnh mai thế này, thật sự sợ làm gãy mất."

 

Mặt Cố Tinh đỏ bừng, duỗi chân đá anh.

 

Sau đó bị áp chế không thương tiếc, cuối cùng nằm úp trên gối r*n r* cầu hòa.

 

Khi kết thúc, Cố Tinh được Trình Đông Húc bế lên, cậu yếu ớt trừng mắt nhìn anh, thực sự không còn sức để nói gì.

 

Không kìm được, cậu lại chạm vào gương mặt ướt đẫm mồ hôi của đối phương.

 

Sau đó, khóe mắt của Cố Tinh bị đầu lưỡi của anh l**m nhẹ.

 

Trình Đông Húc: "Lưng không bị làm gãy, nhưng mà lại khóc."

 

Trên giường nói đủ lời th* t*c, Cố Tinh cũng nói.

 

Nhưng khi đã xong, nói lại, mặt cậu đỏ bừng.

 

Cậu mới biết mình đã khóc không ra hồn.

 

Thật là mất mặt…

 

Cố Tinh không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn phải chăm chút bản thân.

 

Cậu nửa nhắm mắt, sống mũi cao thoáng mồ hôi, kiêu ngạo ra lệnh: "Muốn tắm."

 

Trình Đông Húc thuận theo, bế cậu đi, lại nói: "Hay ngâm mình luôn?"

 

Sau khi được đồng ý, anh đặt cậu thiếu niên đầy dấu vết vào bồn tắm.

 

Cố Tinh vốn rất mệt mỏi, được nước ấm bao quanh, không khỏi thoải mái thở phào.

 

Chưa kịp thư giãn lâu, cậu đã cảm thấy nước trong bồn tắm dao động mạnh.

 

Mở mắt ra, cậu hoảng sợ.

 

Cậu nghiêm giọng ra lệnh: "Anh ra ngoài! Đồ thú tính! Lần nữa là chết đấy! Anh Trình… chúng ta từ từ được không? Anh đừng tới đây, anh mà tới em sẽ ra ngoài! Em…"

 

Bồn tắm rất lớn, hoàn toàn chứa đủ hai người.

 

Điều này khiến cho Cố Tinh chưa kịp ra ngoài đã bị kéo lại.

 

Trình Đông Húc ấn cậu xuống mép bồn tắm.

 

Anh ôm lấy lưng cậu thiếu niên, thì thầm bên tai: "Bảo bối, anh Trình đã làm em thoải mái, em cũng nên thương tình anh Trình, nhớ lời em nói không? Ở chỗ anh vẫn chưa đủ đâu."

 

Cố Tinh: "…!!!"

 

Cậu nghĩ rằng, lần trước đã là cực hạn của mình.

 

Không ngờ lần này, người đàn ông phía sau như đã lâu chưa được giải tỏa.

 

Cậu hết lần này đến lần khác muốn trèo ra khỏi bồn tắm, cuối cùng lại bị kéo lại.

 

Lúc quan trọng nhất, Cố Tinh nghe thấy tiếng người đàn ông phía sau đè nén.

 

Anh hỏi: "Em biết sai chưa?"

 

Cố Tinh đột nhiên hiểu ra lý do của lần cuối cùng này.

 

Cậu không trả lời.

 

Đó là vì cậu không nghĩ mình đã sai.

 

Nếu lần nữa, Cố Tinh vẫn không muốn áp lực liên quan đến sinh tử đè lên vai Trình Đông Húc.

 

Nhưng lúc này, cảm giác cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Cố Tinh không thể ngăn được tiếng khóc: "Anh Trình…"

 

Trình Đông Húc cúi đầu cắn nhẹ vào gáy cậu thiểu niên.

 

Sự mạnh mẽ và cứng rắn bộc lộ mạnh mẽ, gần như tàn nhẫn: "Nhớ kỹ, cả đời của em, dù là một phút hay một trăm năm, đều là của anh, không có lần sau, nếu không…"

 

Nếu không gì, Trình Đông Húc không nói ra.

 

Nếu thực sự phải trả giá bằng một mạng sống, anh sẵn sàng đứng ra trước, để Cố Tinh có thể sống lâu trăm tuổi.

 

Lời nói vừa dứt, tất cả cơn giận, bất mãn, không hiểu, thương yêu và lo sợ của Trình Đông Húc đều được giải tỏa ra hết.

 

Cuối cùng, anh nói: "Tinh Tinh, anh yêu em!"

 

Yêu hơn cả em tưởng tượng.

 

Lúc này yêu hơn trước, tương lai yêu hơn hiện tại, không bao giờ dừng lại.