Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.3/10 từ 15 lượt Tên truyện: Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Tên khác: Bá Tổng Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Hán Việt: Bá tổng xuyên thành pháo hôi thế thân hậu [ xuyên thư ] Tác giả: Quải Tinh Tinh Thể loại: Đam Mỹ, 1×1, Xuyên Thư, Hào Môn Thế Gia, Giới Giải Trí, HE, Song Khiết, Vả Mặt, Chủ Thụ. Nhân vật chính: Cố Tinh, Trình Đông Húc. Văn án: Cố Tinh, tổng tài trăm tỷ, lại ” không may” xuyên thành một nhân vật phụ đáng thương trong một cuốn tiểu thuyết. Nhân vật phụ ấy hiền lành dễ bảo, bị ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng chết trên đường cản trở nam chính và bạn đời kết hôn, không còn nguyên vẹn. Cố – pháo hôi – Tinh: … Ai muốn thế chỗ thì cứ tự nhiên, kiếp này tôi muốn sống thọ trăm tuổi. Đợi đã, bá tổng công kia trông cũng khá hợp khẩu vị, liệu có nên… Bạn thân số 1 của bá tổng công: “Cái thứ rác rưởi kia từ đâu tới, cút ra xa khỏi tầm mắt tôi!” Bạn thân số 2 của bá tổng công: “Trình Đông Húc chỉ coi cậu như đồ thế thân, đừng mơ tưởng leo cao!” Cố Tinh: Ôi chao ~ Sáu tháng sau, đoán rằng bạch nguyệt quang của bá tổng công sắp trở về, Cố Tinh nhìn vào kho báu nhỏ của mình, chuẩn bị chuồn lẹ. Người đàn ông lúc đầu cảnh cáo Cố Tinh đừng ảo tưởng, giờ đứng đỏ mắt chặn trước cửa, vừa tức giận vừa bất an: “Tinh Tinh, tình yêu cho em, người này cũng cho em, em không đi được không?”. Góc nhìn của vai chính công: Tiểu tình nhân ngoan ngoãn hiều chuyện không dính lấy anh, Trình Đông Húc rất hài lòng. Sau này phát hiện, tiểu tình nhân hiểu chuyện là vì lười, thông minh cũng vì lười, không dính lấy anh… cũng vì lười. Lười đến mức chỉ quan tâm đến khuôn mặt của anh mà thôi. Trình Đông Húc vừa lạnh nhạt với cậu, vừa chiều cậu, cho đến khi yêu cậu, cũng không biết làm sao để cậu bớt hiểu chuyện, bớt không dính lấy anh. Anh chỉ có thể bất lực đưa ra con tim chân thành của mình, cầu xin cậu: “Tình yêu cho em, người này cũng cho em, trái tim này mở rộng cửa, em bước vào có được không?” Lại không ngờ đám người bên cạnh đã sớm ngo ngoe rục rịch: Bạn thân số 1: “Trình Đông Húc coi em như thế thân, nhưng tôi coi em như bảo bối, Tinh Tinh theo tôi đi được không?” Bạn thân số 2: “Nhớ em đến mức thở thôi cũng đau, Tinh Tinh ngoan, thương tôi một chút được không?” __________ Dò mìn❗ – Công với thụ ngủ với nhau trước khi yêu! Thụ tự nguyện ( còn thích thú nữa kìa) – Công có bạch nguyệt quang – Truyện là 1×1, thấy văn án thì giống np 🤣 __________ Tui chưa đọc hết nên không biết còn mìn nào để ghi cho mọi người biết. Bạn thụ này thích làm thụ, có vẻ khác kiểu mình là thụ nhưng tưởng mình công á. Truyện mà có kiểu thụ thích làm thụ thì tui thấy hơi ít. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 233

Chương 233

Tề Địch không quá buồn về việc Tề Tu bị bệnh.

 

Trước năm mười lăm tuổi, cậu ta mỗi năm chỉ gặp người đàn ông này vài lần, thật sự không có tình cảm gì.

 

Tình cảm có thể ăn được sao?

 

Hơn nữa, mẹ nói với cậu ta, ngày xưa là Tề Tu không cần bọn họ.

 

Cố Tinh ngay tại chỗ chuyển khoản cho Tề Địch một triệu.

 

Khi thấy mặt Tề Địch đỏ bừng, kích động không nói nên lời, cậu nói: "Đây chỉ là tiền đặt cọc."

 

"Tiền đặt cọc… ý anh là gì?"

 

"Ở lại đây chăm sóc bố cậu, cho đến khi ông ấy… không cần nữa. Trong thời gian này, mỗi tháng tôi sẽ trả thêm cho cậu một triệu."

 

Tề Địch chưa bao giờ gặp người nào hào phóng như vậy.

 

May mà Cố Tinh không giống Tề Tu, nếu không  cậu ta đã nghi ngờ đây là con riêng của Tề Tu.

 

Nhưng không sao.

 

Coi như Cố Tinh là một kẻ ngốc giàu có và đẹp trai là được.

 

Tuy nhiên, ngay sau đó, kẻ ngốc đẹp trai này đã đá cậu ta vào góc tường.

 

Sau đó, Tề Địch bị bịt miệng và bị bẻ gãy một cánh tay.

 

Ba phút sau, cánh tay của Tề Địch được bẻ lại.

 

Cậu ta như từ dưới nước vớt lên, kinh hãi nhìn cậu thiếu niên từ tốn chỉnh lại cổ áo.

 

Cố Tinh là người tốt tính, điều này ai cũng biết.

 

Nhưng cậu chỉ tốt tính với những người lịch sự.

 

Hiện tại trong lòng cậu đang có chuyện phiền muộn.

 

Tề Địch coi như là người đến để xả giận.

 

Sau khi xả giận xong, Cố tổng cười rất dịu dàng: "Mọi chuyện xảy ra ở đây đều là một giấc mơ, hiểu chứ? Nếu cậu làm hỏng, tôi sẽ khiến cậu trong giấc mơ bị xé thành từng mảnh, như vừa rồi."

 

Nếu bị Tề Địch trèo lên cổ, cậu sống hai đời uổng phí.

 

Tề Địch: "… Xin… xin lỗi."

 

Cậu ta nhanh chóng hiểu ý Cố Tinh, lăn lộn bỏ chạy khỏi cầu thang.

 

Cố tổng vươn vai, vui vẻ trong chốc lát.

 

Cuối cùng cậu cũng có thể yên tĩnh hoàn thành việc hút một điếu thuốc.

 

Còn về việc Tiêu Dẫn hỏi có đáng không.

 

Tất nhiên là đáng.

 

Tề Tu đối với nguyên chủ như một người cha, người anh,

 

Là nơi nguyên chủ nhận được phần lớn sự ẩm áp sau khi mẹ mất.

 

Đối với Cố tổng, Tề Tu giống như một điểm neo.

 

Con người là động vật xã hội.

 

Khi cậu đến thế giới này không cảm thấy vô phương vô vị, chính là vì Tề Tu và Lâm Đình quan tâm đến nguyên chủ.

 

Ngay cả khi tiêu hết tài sản, với Cố tổng, Tề Tu và Lâm Đình đều xứng đáng.

 

Khi Cố tổng hút thuốc trong hành lang, Tiêu Dẫn trong văn phòng suy nghĩ hỗn loạn.

 

Đã lâu rồi anh không có cảm xúc dao động lớn như vậy, tại sao lại vì Cố Tinh…

 

Không chỉ là tức giận, mà còn là đau lòng.

 

Thậm chí có lúc, khi thấy Tề Địch có ý đồ với Cố Tinh, Tiêu Dẫn cảm thấy như mình bị đào tường góc, nhảy dựng lên.

 

Nếu là Tiêu Dẫn lần đầu biết yêu, có lẽ anh sẽ bối rối với vấn đề này một thời gian dài.

 

Nhưng anh đã trải qua một mối tình gần như toàn bộ là thầm lặng, nên rất nhạy cảm với những biến đ*ng t*nh cảm của mình.

 

Tiêu Dẫn nhìn vào gương trong văn phòng, nhìn thấy hình ảnh của chính mình.

 

Anh âm thầm nghĩ, gần đây mình có vẻ rất khác thường.

 

Tập đoàn Tiêu Thị có nhiều bệnh viện trên toàn quốc, còn có nhiều việc khác cần anh xử lý.

 

Dù đây là bệnh viện tổng, nhưng nhiều chuyên gia tập trung, Tiêu Dẫn hầu như không cần phải can thiệp vào các vấn đề chuyên môn.

 

Lý thuyết là vậy.

 

Nhưng ngày nào anh cũng đi làm đúng giờ, sẽ chủ động đến phòng bệnh của Tề Tu để kiểm tra, nhiều lần thảo luận bệnh tình với Cố Tinh, dốc hết sức tìm kiếm các nguồn tài nguyên y tế có thể dùng cho Tề Tu.

 

Tất cả những điều đó đều gói gọn trong một câu.

 

Tiêu Dẫn đối diện gương, thì thầm: "Tôi muốn đối tốt với Cố Tinh, tôi… tôi thích cậu ấy?"

 

Cùng lúc đó.

 

Cố tổng không nhịn được hắt hơi một cái, nghĩ rằng mùi thuốc lá đã tan bớt, liền đóng cửa số lại.

 

Trên đường quay lại phòng bệnh, cậu gặp Tống Cần.

 

Tống Cần nhiệt tình chào hỏi, giống như kéo khách ở quán ăn ven đường: "Cố thiếu, muốn vào uống một tách trà không?"

 

Cố tổng: "…"

 

Cậu lắc đầu, đi vào phòng bệnh.

 

Tống Cần ủ rũ một lúc, rồi đi vào phòng bệnh bên cạnh của Tề Tu.

 

Không biết ông chủ và Cố thiếu cãi nhau chuyện gì, mà đuổi đến tận bệnh viện, còn đặc biệt mở một phòng VIP siêu cấp.

 

Phòng bệnh này một khi nhập viện, chi phí lưu trú đã ba mươi nghìn mỗi ngày.

 

Tình yêu của người giàu thật là hao tổn máy in tiền.

 

Tống Cần trở về công ty lấy một tài liệu quan trọng.

 

Đặt tài liệu lên bàn của ông chủ, nhìn đối phương cúi đầu xử lý công việc trên bàn thấp, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

 

Liền nhỏ giọng khuyên: "Ông chủ, có câu nói con gái thích dai, tuy rằng Cố thiếu… ừm, có gì nói rõ ra có lẽ sẽ tốt hơn."

 

Trình Đông Húc ngẩng đầu nhìn Tống Cần một cái, giọng điệu khá hòa nhã: "Đi làm việc đi."

 

Ngày thứ hai sau khi Trình Đông Húc đến bệnh viện gặp Cố Tinh, anh đã chuyển đến bệnh viện.

 

Anh không biết cậu bé đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu có điều gì đó thực sự lớn trong lòng.

 

Dù tạm thời không đoán ra được cũng không hỏi được, nhưng anh muốn ở gần để theo dõi.

 

Ít nhất là nếu Cố Tinh cần, anh có thể xuất hiện ngay lập tức.

 

Còn chuyện Tống Cần nói việc bám đuôi, không áp dụng được với Cố Tinh.

 

Anh từng tự hào vì cậu bé thông minh và độc lập, nhưng bây giờ lại đau đầu vì sự thông minh và cảnh giác đó, đối phương muốn giấu điều gì, không dễ phát hiện ra.