Mục ThầnChương 933
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.6/10 từ 15 lượt Thể loại: Huyền Huyễn, Trọng Sinh Bạn đang đọc truyện Mục Thần của tác giả Ốc Sên. Mười nghìn năm trước hắn là Tiên Đế tối cao vô thượng nhưng lại bị mưu hại. Mười nghìn năm sau hắn trùng sinh trở lại, quyết tâm rửa sạch mối thù. Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1030: Rồng ngâm Chương 1029: Ông ta không xuất hiện nữa đâu! Chương 1028: Tiêu Doãn Nhi đột phá Chương 1027: Xương của Thần Long Chương 1026: “Trận chiến” lần ba

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 933

Chương 934: Kỳ lân Tử Huyết

Kỳ lân Tử Huyết

“Không muốn hắn chết thì đừng động vào hắn!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói.

Thấy vẻ nghiêm trọng của Mục Vỹ, Thiên Vũ hơi đờ người rồi không dám cất bước nữa.

Còn Mục Vỹ thì ngồi xếp bằng xuống.

Máu ở vai hắn chảy ra có màu tím, huyết dịch màu tím ấy chảy chầm chậm ra ngoài, cuối cùng máu ở vai Mục Vỹ đã khôi phục lại màu đỏ ban đầu, bấy giờ hắn mới bắt đầu cầm máu.

“Mục huynh!”

“Chờ chút!”

Thấy dáng vẻ sốt sắng của Thiên Vũ, Mục Vỹ đi tới cạnh Thiên Vô Viêm đang hôn mê rồi giơ tay chạm vào các huyệt đạo của y.

Chỉ bằng những hành động đơn giản này của Mục Vỹ, mà Thiên Vô Viêm đã tỉnh táo lại.

“Ca…”

Thiên Vô Viêm ngẩn người khi thấy Thiên Vũ.

“Ca, có phải đệ lại phạm sai lầm rồi không?”

“Không, không có đâu!”

Sau khi Thiên Vô Viêm tỉnh lại, các vết thương trên cơ thể y cũng đã biến mất.

“Máu tím…”

Nhìn thấy máu tím của mình lênh láng ở dưới đất, Mục Vỹ cau mày.

“Vô Viêm!”

Đúng lúc này đã có các tiếng xé gió vang lên, sau đó đã có người xuất hiện.

Đó chính là Thiên Nhất trưởng lão và Từ Chính Khí.

“Vô Viêm!”

“Ông nội!”

Trông thấy vẻ lo lắng của ông nội mình, Thiên Vô Viêm hổ thẹn cúi đầu.

Mỗi khi được đại ca và ông nội quan tâm, y luôn thầm thấy rất áp lực.

Tuy nhiên, Mục Vỹ lại thấy xúc động khi chứng kiến cảnh tượng này.

Ngày xưa, Lâm Hiền Ngọc tình nguyện từ bỏ huyết mạch để cứu đại ca Lâm Bân của mình, nhưng sau đó chỉ đổi lại được sự coi thường của đối phương.

Còn bây giờ, sự quan tâm của Thiên Vũ và Thiên Nhất trưởng lão dành cho Thiên Vô Viêm lại khiến Mục Vỹ hiểu rằng, trong thế giới của võ giả, có lẽ thực lực càng mạnh thì họ lại càng quan trọng tình cảm.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ông ơi, ban nãy bệnh của Vô Viêm lại tái phát. Trong lúc cấp bách, bọn con đã gặp Mục huynh ở đây, chính huynh ấy đã giúp Vô Viêm bình thường trở lại!”, Thiên Vũ nói.

Nhưng nói đến đây, y lại ngẩn người.

Đúng rồi! Bãn này, đệ đệ chưa uống đan dược mà đã bình tĩnh lại được rồi!

Trước kia, mỗi khi đệ đệ phát bệnh đều phải uống một viên Hộ Tâm Đan, nhưng lần này thì không!

Lẽ nào thật sự là do mấy cái ấn huyệt tuỳ ý của Mục Vỹ ư?

Nghe thấy vậy, Từ Chính Khí và Thiên Nhất đối mắt nhìn nhau với vẻ khó tin.

“Mục tiên sinh, xin lỗi nhưng mời cậu ra đây với ta một lát được không?”

Thấy Thiên Vô Viêm đã khoẻ lại, Thiên Nhất chắp tay nói.

“Thiên Nhất trưởng lão!”

Mục Vỹ chợt nói: “Ta có thể nói chuyện với Vô Viêm thiếu gia một lúc được không?”

Nghe thấy vậy, Thiên Nhất ngẩn người rồi gật đầu luôn.

Không lâu sau, chỉ còn lại Mục Vỹ và Thiên Vô Viêm ở trong rừng trúc.

“Thiên Vô Viêm, giờ không còn ai nữa, ngươi hãy nói cho ta biết chuyện về máu độc này đi!”, Mục Vỹ chợt lên tiếng khiến Thiên Vô Viêm sững người.

“Sao mà ta biết được?”

“Không chỉ vậy đâu, ta còn biết kế hoạch Huyết Thi của núi Huyền Không nữa kìa!”

Nghe thấy vậy, Thiên Vô Viêm đứng hình.

“Nhưng hình như trong người ngươi có huyết mạch của thần thú, song huyết mạch này rất kỳ lạ, đến ta cũng không rõ là thế nào. Tuy nhiên, khi bị ảnh hưởng bởi máu độc này mà ngươi không bị biến đổi hình dạng, ngược lại còn sống sót thì chắc là ngoại tộc rồi”.

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Thiên Vô Viêm sững sờ với vẻ khó tin.

“Ngươi không muốn nói à?”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Ngươi không nói thì để ta nói giúp!”

“Thiên tài cấp cao Thiên Vô Viêm của Thiên Đan Tông đã gia nhập núi Huyền không từ mười lăm năm trước. Dù ngươi có thiên bẩm về luyện đan, nhưng lại không thích lĩnh vực này, mà thích có thực lực mạnh hơn, vì thế mới vất vả tu luyện ở núi Huyền Không!”

“Tiếc là ngươi đã bị núi Huyền Không nhắm đến cho tham gia kế hoạch Huyết Thi, nhưng đó lại là một âm mưu. Sau khi vào di chỉ Cổ Long, ngươi đã bị coi là vật thí nghiệm và trở thành con chuột bạch cho kế hoạch Huyết Thi!”

“Song rất may là ngươi vẫn còn sống, thậm chí có khi kế hoạch này còn thử nghiệm thành công với ngươi rồi cũng nên!”

Thành công!

Với Thiên Vô Viêm thì hai chữ này giống như một sự đả kích cực lớn, nó khiến y tái mặt.

“Ta không biết ngươi có thể sống sót rời khỏi núi Huyền Không rồi quay về Thiên Đan Tông bằng cách nào, nhưng chắc chắn trong người ngươi có huyết mạch của kỳ lân Tử Huyết. Nhưng con thánh thú này đã bị biến dạng huyết mạch, có lẽ vì thế nên ngươi mới sống được, đồng thời có thể rời khỏi núi Huyền Không!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Dù vậy, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi cứ để thế này thì dù có vận dụng thế nào thì cuối cùng ngươi cũng bị huyết mạch phản phệ, sau đó biến thành một con kỳ lân Tử Huyết – loài dã thú chỉ biết giết chóc!”

“Ta có cách giải quyết sự phản phệ huyết mạch trong người ngươi, nếu ngươi muốn thì có thể về Huyết Minh ở đảo Lạc Hồn với ta, ta sẽ giúp ngươi!”

Dứt lời, Mục Vỹ quay người bỏ đi, chỉ còn Thiên Vô Viêm ngơ ngác ở lại.

“Sao ngươi lại muốn giúp ta?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau khiến Mục Vỹ phải dừng bước.

“Vì ta muốn có ngươi!”

Nói xong, Mục Vỹ đã biến mất khỏi rừng trúc.