Mục ThầnChương 887
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.6/10 từ 15 lượt Thể loại: Huyền Huyễn, Trọng Sinh Bạn đang đọc truyện Mục Thần của tác giả Ốc Sên. Mười nghìn năm trước hắn là Tiên Đế tối cao vô thượng nhưng lại bị mưu hại. Mười nghìn năm sau hắn trùng sinh trở lại, quyết tâm rửa sạch mối thù. Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1030: Rồng ngâm Chương 1029: Ông ta không xuất hiện nữa đâu! Chương 1028: Tiêu Doãn Nhi đột phá Chương 1027: Xương của Thần Long Chương 1026: “Trận chiến” lần ba

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 887

Chương 888: Giành giải nhất toàn tập

Giành giải nhất toàn tập

Chu Á Huy tiếp lời: “Ba đại môn phái cùng tổ chức thì náo nhiệt lắm đây!”

“À? Có phần thưởng chứ?”

“Đương nhiên!”

Tần Mộng Dao cười đáp: “Phần thưởng của Thiên Đan Tông là một viên thánh đan vượt cấp cực phẩm, còn của Khí Cụ Môn là một món thánh khí trên cấp tuyệt phẩm. Năm nay, Vạn Trận Tông cũng chơi lớn, người thắng có thể gia nhập môn phái họ rồi tuỳ ý lựa chọn mười vật liệu để bố trí đại trận”.

“Tâm Nhi bảo với muội kêu huynh đến Trung Vực tham gia cuộc thi rồi giành giải nhất!”

Giành giải nhất?

Chu Á Huy cười khổ khi nghe thấy vậy.

Nếu muốn làm được điều đó thì Mục Vỹ phải vừa là thầy luyện thánh đan cực phẩm, vừa là thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm, kiêm luôn thầy linh trận đỉnh cấp.

Mà hình như cả ba lĩnh vực này đều không liên quan đến Mục Vỹ thì phải!

“Ách, giành giải nhất thì được, nhưng họ có ép ta phải gia nhập môn phái không đấy?”

“Cái này thì không lo đâu!”, Chu Á Huy cười lớn nói: “Nhưng huynh có chắc là mình sẽ thắng chung cuộc được không?”

Không phải Chu Á Huy coi thường Mục Vỹ, mà tại ở tiểu thế giới Tam Thiên có rất nhiều thiên tài. Ngày xưa, nghe nói đến thiên tài giỏi mọi mặt như Cổ Phi Dương cũng chỉ giành giải nhất ở lĩnh vực luyện đan thôi.

Mục Vỹ làm được thật chứ?

“Phần thưởng hấp dẫn quá, chắc ta phải đi rồi!”

Mục Vỹ phải công nhận một điều là bây giờ hắn đang thiếu rất nhiều vật liệu để gây dựng Huyết Minh.

Hắn muốn xây dựng một hàng phòng vệ hoàn hảo cho Huyết Minh, để núi Huyền Không cũng không làm gì được.

“Được, nếu thế thì tham gia thôi!”

Mục Vỹ cười lớn nói với vẻ đầy ngạo mạn.

Luyện đan? Luyện khí? Trận pháp?

Nếu ở đại thế giới Vạn Thiên thì Mục Vỹ thật sự không dám khoe khoang là mình giỏi đến đâu, nhưng nơi này là tiểu thế giới Tam Thiên nên hắn tự tin rằng mình sẽ thành công.

Thiên tài?

Dù có là thiên tài nào thì cũng sẽ bị hắn đánh bại thôi.

Nhưng với cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba của hiện tại, chắc Mục Vỹ sẽ hơi quá sức khi luyện chế thánh đan cực phẩm và thánh khí tuyệt phẩm, nhưng nếu hắn tiến vào tầng thứ tư – Ích Cốc Bất Thực thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hết.

Xem ra sắp tới, hắn phải cố gắng tu luyện mới được.

“Bao giờ cuộc thi diễn ra?”

“Bốn tháng nữa!”

“Tốt, xem ra tới lúc đột phá thần tốc rồi!”

Mục Vỹ tự tin nói rồi cười lớn, sau đó lập tức rời đi.

“Mục Vỹ làm được thật sao?”, Chu Á Huy ngẩn người.

Hạng mục thi đấu là thánh khí tuyệt phẩm và thánh đan cực phẩm, Mục Vỹ có thể làm được ư?

Những người tham gia cuộc thi đều là thiên tài sống ẩn dật đã lâu, thậm chí còn là thiên tài nghìn năm có một, sao Mục Vỹ có thể tự tin đến vậy!

“Đương nhiên!”

Tần Mộng Dao đắc ý nói: “Người khác thì không, nhưng huynh ấy thì vô tư!”

“Sư phụ không thấy chán khi tham gia cuộc thi cấp thấp thế này ư?”, Diệp Thu chán nản lắc đầu.

Nghe thấy vậy, cả Chu Á Huy và Tần Mộng Dao đều cạn lời!

Cuộc thi cấp thấp?

Qua lời nói của Diệp Thu thì cuộc thi rầm rộ nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên đã trở thành một cuộc thi cấp nhập môn!

Nếu để người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ lao vào tẩn cho y một trận.

“Giờ thì ta biết rồi, hai sư đồ các ngươi chẳng ai bình thường cả!”, Chu Á Huy chán nản nói rồi lắc đầu rời đi.

Đúng là Mục Vỹ cần phải tham gia cuộc thi này.

Viên thánh đan vượt cấp cực phẩm đó chắc là Hư Tiên Đan, không ngờ Thiên Đan Tông đã luyện chế ra được loại đan dược này.

Còn thánh khí vượt cấp tuyệt phẩm thì chắc là Hư Tiên Khí.

Bản chất của hai loại này không khác tiên đan và tiên khí là bao, chúng chỉ thiếu chút khí chất thần tiên thôi.

Nhưng Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí đều được chia thành bảy cấp, không biết hai loại mà Khí Cụ Môn và Thiên Đan Tông đã luyện chế ra thuộc cấp mấy!

Song, cái quan trọng nhất là mười món vật liệu được lấy tuỳ ý để luyện trận của Vạn Trận Tông.

Mười món cũng đủ để Mục Vỹ chế tạo ra một linh trận đẳng cấp rồi.

Số người có thể luyện chế ra loại trận pháp này ở tiểu thế giới Tam Thiên chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Còn đại sư linh trận và tông sư linh trận thì chỉ xuất hiện ở đại thế giới Vạn Thiên thôi.

“Xem ra bây giờ mình phải đột phá lên tầng thứ tư cảnh giới Vũ Tiên thôi, chứ thực lực kém thế này thì sao mà luyện đan được”.

Mục Vỹ đã quyết định sẽ giành giải nhất ở cả ba hạng mục, hắn sẽ tạo một đại trận để bảo vệ an toàn cho Huyết Minh.

Hắn có thể mạnh tay bán Hư Tiên Khí và Hư Tiên Đan đi, nhưng vật liệu luyện trận thì nhất định phải giữ bằng được.

Dẫu sao Vạn Trận Tông cũng là một môn phái rất giàu có ở tiểu thế giới Tam Thiên, không biết rốt cuộc họ đã cất giữ những bảo bối gì trong kho báu.

Không lâu sau, các đại đệ tử và trưởng lão được Mục Vỹ cứu ra ở đảo Lạc Hồn đã có quyết định của mình.

Chỉ có chưa đến ba trăm trong số hơn một nghìn người rời đi, hơn nữa một phần trong số đó còn muốn trở về gia tộc để xem tình hình thế nào.

Cuối cùng, có khoảng chín mươi phần trăm võ giả đồng ý ở lại Huyết Minh.

Thật ra rất nhiều người biết rằng mình đã bị núi Huyền Không xử tội chết, vì thế họ phải tìm một chỗ dựa bằng mọi giá.

Huyết Minh không thu hút sự chú ý của quá nhiều người, vừa hay để họ ẩn náu.

Mà điều quan trọng hơn hết là tài năng của Mục Vỹ.