Mục ThầnChương 712
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.6/10 từ 15 lượt Thể loại: Huyền Huyễn, Trọng Sinh Bạn đang đọc truyện Mục Thần của tác giả Ốc Sên. Mười nghìn năm trước hắn là Tiên Đế tối cao vô thượng nhưng lại bị mưu hại. Mười nghìn năm sau hắn trùng sinh trở lại, quyết tâm rửa sạch mối thù. Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1030: Rồng ngâm Chương 1029: Ông ta không xuất hiện nữa đâu! Chương 1028: Tiêu Doãn Nhi đột phá Chương 1027: Xương của Thần Long Chương 1026: “Trận chiến” lần ba

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 712

Chương 713: Thánh phá hoại

Xà Tôn Điện đã bị hất bay và hoa thành hư vô, mọi thứ ở xung quanh cũng đã biến mất.

Nhưng bóng người đứng trên Xà Tôn Phong thì vẫn lành lặn như không có gì xảy ra.

Song, Xà tôn giả và Chu Kiệt đang đứng trước đại điện vừa quay lại đã thấy các đại điện đều đã biến mất rồi hoá thành bột mịn bay khắp trời.

Hai người trợn mắt há mồm đứng đờ ra tại chỗ.

Mục Vỹ đang làm gì vậy?

Ban nãy rõ ràng họ chỉ thấy hắn ngồi im bất động, nhưng mới có một lát mà đã xảy ra chuyện gì thế này?

Ngay sau đó, hai người họ chợt thấy có một luồng khí tức huyết sát mênh mông đang bổ nhào tới.

Phụt, đến Xà tôn giả cũng không chịu được mà hộc máu trước sự dồn ép khủng khiếp ấy, mặt mày y tái nhợt.

"Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí, ta đã ngưng kết được sáu loại rồi!"

Mục Vỹ mỉm cười rồi giơ tay lên, sáu luồng sáng màu đen không ngừng xoay quanh người hắn.

Lúc này, hai loại thiên hoa đã hoà làm một rồi liên tục phát sáng lấp lánh.

"Mẹ kiếp, ngươi làm cái quái gì thế hả?"

Mục Vỹ vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng quát tháo.

Hắn ngước lên nhìn thì mặt cũng biến sắc.

Cả Xà Tôn Phong giờ trống trơn, mọi thứ đều đã biến mất.

Chỉ còn lại một ngọn núi trơ trọi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Ban nãy, thay vì nói là truyền công pháp cho ngươi chi bằng nói là đã cho ngươi một loại truyền thừa nên ngươi mới có thể nắm chắc sáu loại nguyên khí nhanh đến vậy!"

"Hả? Thế người đó mà ban nãy ngươi nhắc đến là đàn ông, phụ nữ hay vật thế?"

“Ngươi không nên biết, tốt nhất đừng hỏi làm gì!"

Tru Tiên Đồ mất kiên nhẫn nói: "Sức mạnh để ta chống đỡ tiếp sắp hết rồi, ngưoi phải tu luyện Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí hàng ngày thì mới ngưng tụ sức mạnh cho ta được, như thế ta mới cứu được ngươi trong lúc nguy cấp".

"Ta biết rồi!"

“À còn nữa, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, chín loại sức mạnh ngươi hấp thu càng lớn thì phát huy thực lực càng mạnh, đó là uy lực của chín nguyên khí, chân nguyên còn kém xa. Lần này tới Thiên Tuyển Sơn, nhất định ngươi phải chuẩn bị cho tốt vào".

"Sao? Chuẩn bị gì cơ?"

"Đến lúc ấy khắc biết!"

Tru Tiên Đồ có vẻ mệt mọi, giọng nói yếu dần.

"Mục Vỹ, tên khốn kia, rốt cuộc ngươi làm cái trò gì thế hả?"

Xà tôn giả nước mắt giàn giụa nói: "Xà Tôn Phong của ta, tranh mỹ nữ của ta, đan dược của ta, lò luyện đan của ta, a a a!"

"Ớ, xin lỗi, ta tu luyện hơi quá, không biết sẽ thành ra thế này!"

Mục Vỹ gãi đầu, ngại ngùng nói.

Hắn thật sự không biết chuyện sẽ đến mức này.

"Tu luyện? Ngươi tu luyện thần công gì mà phá tan Xà Tôn Phong của ta thế này?", Xà Tôn tái mặt, hộc ra một ngụm máu rồi mắng: "Thằng nhãi kia, suýt nữa ngươi còn làm ta bị thương đấy!"

"Nếu không nhờ có đại trận hộ sơn, chắc ngọn núi của các hộ kiếm sử ở gần cũng bị ngươi làm nổ tung luôn mất".

Xà tôn giả vừa nói dứt câu, trên không trung đã vang lên tiếng tách tách, đại trận hộ sơn đó hình như không chịu được sức ép nữa nên cũng vỡ tan luôn.

"Thôi, đại trận cũng đi đời nhà ma luôn rồi!"

Mặt Xà tôn giả trắng như tờ giấy, y nhìn Mục Vỹ rồi chỉ muốn bổ nhào tới.

“Chuyện gì vậy?"

Tiếng động lớn như vậy, đương nhiên Thiên Ngọc Tử cũng biết tin.

"Bẩm chưởng môn, đệ tử tu luyện kiếm tâm, sơ suất đã gây ra chuyện này ạ!"

"Cái gì?"

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Thiên Ngọc Tử mỉm cười với vẻ tán thưởng.

Mục Vỹ là người mà Xà Tôn rất coi trọng nên ông ta cũng khá tin tưởng hắn.

"Xà tôn giả, ông đừng than vãn nữa, đến Thiên Ngọc Đường lĩnh tiền tổn thất cho nơi này đi, xây lại cũng mất dăm bữa nửa tháng thôi mà".

"Thiên Ngọc Tử, ông … "

“Rồi, ta đền gấp đôi, được chưa?"

"Thế còn được!"

Dứt lời, Thiên Ngọc Tử dựng tay thành kiếm rồi vung tay ra, đường kiếm chĩa thẳng về phía Mục Vỹ.

Mục Vỹ không chút do dự giơ tay lên, đầu ngón tay phải phóng kiếm khí ra, khí tức Tịch Diệt b*n r*.

Kiếm khí giao thoa, Mục Vỹ chỉ thấy một luồng sức mạnh dữ dội bao phủ lấy mình.

Nhưng ngay sau đó, luồng sức mạnh ấy đã hoàn toàn biến mất.