Mục ThầnChương 867
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.6/10 từ 15 lượt Thể loại: Huyền Huyễn, Trọng Sinh Bạn đang đọc truyện Mục Thần của tác giả Ốc Sên. Mười nghìn năm trước hắn là Tiên Đế tối cao vô thượng nhưng lại bị mưu hại. Mười nghìn năm sau hắn trùng sinh trở lại, quyết tâm rửa sạch mối thù. Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1030: Rồng ngâm Chương 1029: Ông ta không xuất hiện nữa đâu! Chương 1028: Tiêu Doãn Nhi đột phá Chương 1027: Xương của Thần Long Chương 1026: “Trận chiến” lần ba

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 867

Chương 868: Các muội nỡ không?

Các muội nỡ không?

"Khi ngày đó đến, cả muội và Tâm Nhi phải sinh cho huynh một đội quân đấy nhé. Huynh phải hưởng thụ cảm giác làm cha mới được!"

"Lưu manh!"

"Lưu manh á? Để huynh ăn cơm xong đã, rồi muội sẽ biết thế nào là lưu manh!

Mục Vỹ cười hí hửng, ra chiều hụt hẫng: "Tâm Nhi mà ở đây thì hay biết mấy. Ôi, ta đáng thương quá, không biết bao lâu rồi không hưởng thụ cảm giác được làm hoàng đế!"

"Huynh còn muốn làm hoàng đế nữa sao? Nói mau, huynh tính sao với Doãn Nhi đây? Muội thấy huynh hay kiểu trọng tình trọng nghĩa, có phải cũng định nạp cô ấy vào hậu cung nằm ngủ cùng chung chăn gối với huynh không?", Tần Mộng Dao bực bội: "Muội và Tâm Nhi đã thống nhất với nhau rồi, nếu huynh còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt thì bọn muội sẽ rời xa huynh đấy!"

"Rời xa huynh? Các muội nỡ không?"

Mục Vỹ cười ha ha, bế Tần Mộng Dao lên rồi nói: "Không ăn nữa, người ta hay nói có thê tử là dễ no hơn, ta ăn muội đã rồi nói sau!"

"Hứ, họ… đang ở đây kìa!"

"Sợ cái gì, người lớn hết cả rồi. Huynh cũng lập một trận pháp nhỏ nữa, họ có muốn nghe cũng không được!"

Nói rồi Mục Vỹ ôm Tần Mộng Dao vào căn phòng nhỏ.

Bên trong, mấy chiếc chăn bông mới tinh đã được gấp gọn trên sàn nhà, vừa nhìn đã biết có người cố ý chuẩn bị.

"Bà lớn ơi, muội chuẩn bị hết cho huynh rồi kia, được quá ta!"

Mục Vỹ hớn hở reo lên, quăng Tần Mộng Dao lên chiếc chăn mềm rồi nhào tới như sói đói.

Tiếng th* d*c khe khẽ dần vang lên trong căn phòng, âu yếm triền miên…

Mục Vỹ và Tần Mộng Dao không rời khỏi nhà suốt ba ngày liền làm cho Chu Á Huy và Chu Tử Kiện ai oán la làng.

Tiếc một nỗi hai nam tử đầu đội trời chân đạp đất không biết nấu ăn. Chu Á Huy còn đỡ, Vũ Tiên tầng sáu là qua cảnh giới Ích Cốc Bất Thực rồi, còn Chu Tử Kiện thì làm vẻ mặt như đưa đám.

Ngày thứ tư, thấy Mục Vỹ ló mặt ra, y kêu gào như vừa được cứu sống khiến khuôn mặt diễm lệ của Tần Mộng Dao đỏ bừng.

“Nhìn ngươi kìa, ta nấu cho các ngươi ăn ngay đây!”

Mục Vỹ nhoẻn môi, bắt đầu dọn dẹp.

Ở kiếp trước, từ một võ giả nhỏ bé xuất thân từ tầng dưới cùng trở thành Tiên Vương lừng lẫy của đại thế giới Vạn Thiên, Mục Vỹ đã liên tục rảo bước trên chặng đường này, chịu không biết bao nhiêu khổ cực, dừng chân tại rừng sâu núi thẳm không biết bao lâu.

Tài nghệ nấu ăn không đùa được đâu!

Bốn người ngồi vào một chỗ lại thành một hình ảnh mang nét rất riêng.

"Mục Vỹ, huynh có dự định gì chưa?"

Chu Á Huy vừa ăn vừa hỏi Mục Vỹ.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, y thấy Mục Vỹ nói rất đúng.

Y đã mất tích mấy chục năm, chẳng ai biết được tình hình nội bộ nhà họ Chu thế nào rồi.

Giả sử người sắp tới đây không nhận y là thiếu trưởng tộc thì mọi chuyện đều trở nên khó khăn!

"Chờ đi!"

Mục Vỹ nói ra một từ đầy cao thâm bí ẩn rồi ăn tiếp.

Chờ?

Chỉ chờ thế này thôi sao?

"Chắc ngươi bị nhốt trong di chỉ Cổ Long lâu quá nên ngốc luôn rồi đúng không!", Mục Vỹ dở khóc dở cười: "Sở dĩ nhà họ Chu giúp đỡ bảy mươi hai đảo hoàn toàn là vì để mắt đến tài nguyên biển phong phú ở đó, muốn họ cho mình các ưu đãi để tạo ra con đường giao thương thuận lợi cho mình".

"Nghe nói người dẫn đội lần này là Chu Bằng và Chu Tiếu, huynh đệ cùng cha khác mẹ của ngươi đúng không? Nếu hai người đó thành công thì lúc ngươi trở lại nhà họ Chu, cho dù vẫn giữ được vị trí thiếu trưởng tộc thì chắc cũng không có thực quyền".

"Nhưng nếu cứ chờ ở đây, chờ họ dẫn người tới đây rồi mới ra tay, ôm hết công lao về mình thì chẳng phải sẽ vinh quang trở về rồi sao?"

Sau khi nghe Mục Vỹ phân tích, Chu Á Huy gật đầu đồng ý.

"Nhưng lỡ bọn chúng động võ thì sao? Hoặc là không chịu nhận Chu Á Huy từng là thiếu trưởng tộc!"

Chu Tử Kiện bỗng lên tiếng.

Không ai hiểu cảnh ngộ này hơn y. Trước đây, y cũng là thiếu chủ Thiên Kiếm Sơn, nhưng khi mất hết tu vi, trở về thì đón chào y chỉ là sự trào phúng và giễu cợt của người ta vào thân phận thiếu chủ Thiên Kiếm Sơn.

Nếu đoạn cốt trùng sinh, có thể bây giờ Chu Tử Kiện là một phế vật còn không bằng tạp dịch trên Thiên Kiếm Sơn.

Ngay cả khi phụ thân y là môn chủ Thiên Kiếm Sơn cũng không thể thay đổi điều đó.

Đây chính là đạo lý cá lớn nuốt cá bé!

"Động võ? Thế thì chúng sẽ chết rất thảm!", Mục Vỹ mỉm cười, không nói nữa.

Trước mắt chỉ cần đợi thôi, còn lại không cần nói nhiều gì cho mệt.

Không phải hắn tự tin về bản thân mà là tự tin về thân phận của Chu Á Huy và khát khao cháy bỏng đối với vị trí thiếu trưởng tộc nhà họ Chu của y.

Mục Vỹ và ba người còn lại ở trong hòn đảo nhỏ này suốt ba tháng.

Trừ những khi tu luyện thì mỗi ngày Tần Mộng Dao đều đi mua một số đồ dùng hằng ngày. Mục Vỹ thì liên tục khiêu chiến bóng dáng trắng trong Thần Không Bảo Động.

Hắn tiếp tục chiến đấu không chỉ vì phần thưởng linh đan mà còn để chuẩn bị cho việc đề cao thực lực.

Tốc độ tiến bộ và nâng cao kỹ năng này khiến Mục Vỹ hiểu được tầm quan trọng thực sự của Thần Không Bảo Động.