Mục ThầnChương 749
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.6/10 từ 15 lượt Thể loại: Huyền Huyễn, Trọng Sinh Bạn đang đọc truyện Mục Thần của tác giả Ốc Sên. Mười nghìn năm trước hắn là Tiên Đế tối cao vô thượng nhưng lại bị mưu hại. Mười nghìn năm sau hắn trùng sinh trở lại, quyết tâm rửa sạch mối thù. Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1030: Rồng ngâm Chương 1029: Ông ta không xuất hiện nữa đâu! Chương 1028: Tiêu Doãn Nhi đột phá Chương 1027: Xương của Thần Long Chương 1026: “Trận chiến” lần ba

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 749

Chương 750: Cửu Linh Đoạt Thiên Bia

Vỹ Mộc, Mục Vỹ!

Nghe thấy vậy, mọi người ở đó đều ngẩn ra.

Tinh Bắc của Thất Tinh Môn chợt hô lên: “Mục Vỹ, ngươi chính là Mục Vỹ của Trung Châu Đại Lục!”

“Im miệng!”

Nghe thấy tiếng hô của Tinh Bắc, Tinh Tử Hàng tung một chưởng ra đánh bụp, Tinh Bắc tái mặt rồi lập tức ngã lăn.

“Sao cơ? Đến từ Trung Châu Đại Lục ư? Hèn chi không biết gì về núi Huyền Không cả!”

Trần Nhiễm vẫn ung dung nói: “Ta nói với ngươi một lần cuối, đưa Thụ Tâm đây thì ta sẽ tha mạng cho ngươi. Nếu ngươi không đồng ý thì với thực lực mạnh mẽ hơn, ta có thể g**t ch*t ngươi rất dễ dàng. Nể tình ngươi không biết gì, ta đã cho ngươi một cơ hội rồi đấy!”

“Biến!”

Mục Vỹ nhìn Trần Nhiễm rồi tức tối quát: “Ta cũng nói với ngươi lần cuối, người tiêu diệt cả ngàn năm cơ nghiệp của núi Huyền Không các ngươi sẽ là Mục Vỹ ta, nhớ cho kỹ lấy!”

“Chán sống rồi đúng không? Được, ta sẽ giúp ngươi được như ý nguyện!”

“Trần Nhiễm, oai phong quá nhỉ!”

Nhưng khi Trần Nhiễm đang nổi giận ngất trời, chuẩn bị nói tiếp thì chợt có một tiếng cười lạnh vang lên.

Chu Tử Kiện mặc y phục đen đứng ở vách núi nhìn Trần Nhiễm.

“Tử Kiện!”

Trông thấy Chu Tử Kiện, Trần Nhiễm ngẩn ra rồi có vẻ tránh né.

“Ngươi giỏi thật, định giết cả đệ tử của Thiên Kiếm Sơn ta, đến mà giết ta luôn đi!”, Chu Tử Kiện tiến lên trước rồi lạnh lùng nói.

Dù mọi người không biết tại sao Chu Tử Kiện và Trần Nhiễm lại biết nhau, nhưng trông hai người họ có vẻ không thân thiết gì.

“Tử Kiện, ngươi cần gì phải làm vậy?”

Trần Nhiễm liếc Chu Tử Kiện một cái, không dám nhìn thẳng.

“Sao? Sợ rồi à?”

Chu Tử Kiện nhìn Trần Nhiễm rồi cười lạnh nói: “Ngươi sợ huynh đệ Vu Dương của ta giết ngươi đúng không? Vì thế ngươi mới không dám động vào ta”.

Khi nghe thấy cái tên này, mọi người đều mù mờ, chỉ có mắt của Trần Nhiễm là loé lên mấy lần.

“Ta sẽ không làm gì ngươi, nhưng tên này đã xúc phạm núi Huyền Không ta nên ta phải giết hắn, ngươi mau tránh ra!”

“Ta không tránh, ngươi mà giết hắn đồng nghĩa cũng khiêu chiến tôn nghiêm của Thiên Kiếm Sơn ta!”

Chu Tử Kiện cao ngạo đứng cạnh Mục Vỹ, hai tay nắm chặt lấy kiếm.

“Ngươi không phải đối thủ của ta đâu”.

Trần Nhiễm cười khổ một tiếng rồi phớt lờ Chu Tử Kiện, sau đó giận dữ nhìn Mục Vỹ.

“Mục Vỹ đúng không? Ta nhớ tên ngươi rồi, nhưng ngươi vẫn phải chết”.

Trần Nhiễm vung tay lên, một chưởng ấn đầy sát ý b*n r*.

Bịch một tiếng, Mục Vỹ gần như không còn sức để phản kháng, cứ thế đứng cạnh quan tài.

“Giết ta ư? Tới đi!”

Mục Vỹ mỉm cười dữ tợn rồi xoay người đứng dậy, sau đó bay lên cao, chui vào trong chiếc quan tài ấy và biến mất.

Bên trong chiếc quan tài khổng lồ chỉ có một mảng tối đen.

Nhưng trông thấy Mục Vỹ chui vào đó, mặt Trần Nhiễm chợt biến sắc.

“Trần Nhiễm, ngươi làm gì thế hả?”

Đúng lúc này, chợt có một tiếng hô vang lên.

Đó chính là Trần Uyên của Vạn Trận Tông.

Trần Uyên thoạt nhìn rất nho nhã, nhưng lúc bay đến đây và nhìn thấy Mục Vỹ chui vào quan tài thì gã cũng không nhịn được mà hô lên.

“Trần Nhiễm, ngươi điên rồi à!”

Cùng lúc đó, Huyền Yêu Nguyệt của thánh địa Huyền Nguyệt cũng đã chạy tới và quát: “Đó là… là thứ liên quan đến món đồ ấy, sao ngươi lại đẩy hắn vào trong, nếu làm hỏng chuyện lớn thì trưởng lão của núi Huyền Không sẽ không tha cho ngươi đâu!”

“Không phải việc của các ngươi!”

Trần Nhiễm lạnh mặt rồi cất bước, sau đó bay vào khe hở của chiếc quan tài.

Các đệ tử của bảy thế lực lớn lập tức đờ người.

Quan tài?

Bên trong nó có thứ gì vậy?

Không lẽ là bảo bối tuyệt thế?

Kẹt…

Song, khi Mục Vỹ chui vào bên trong chiếc quan tài đó thì chợt có tiếng động vang lên, khe hở duy nhất đã khép lại.

“Chết tiệt!”

“Khốn kiếp!”

Trông thấy cảnh tượng này, Trần Uyên và Huyền Yêu Nguyệt đều biến sắc mặt, không nhịn được mà thầm mắng chửi.

Trần Nhiễm thì còn ngạc nhiên hơn, y đứng im tại chỗ, không còn vẻ mặt bình thản nữa.

“Ngươi gây ra đại hoạ rồi đấy Trần Nhiễm. Cửu Linh Đoạt Thiên Bia này là sự tuyệt diệu của tạo hoá. Núi Huyền Không các ngươi mất cả chục nghìn năm mới tìm được một chút tung tích của nó, nhưng chính ngươi đã huỷ diệt manh mối ấy rồi!”

Cuối cùng thì Trần Uyên đã không thể bình tĩnh được nữa.

“Cửu Linh Đoạt Thiên Bia rất tuyệt diệu và thần bí, hơn nữa còn có linh tính, với cả… còn là, mà thôi, để ta xem ngươi sẽ ăn nói thế nào!”

Trần Uyên sầm mặt rồi xua tay.

Đúng lúc này, bảy ngọn núi của núi Thiên Tuyển chợt rung lắc dữ dội.

Hắc khí nhàn nhạt từ ngọn núi thứ nhất đến ngọn núi thứ bảy cuồn cuộn như nổ tung, sau đó dần hình thành vòng xoáy trên đỉnh đầu mọi người.

“Sao lối ra lại mở vào lúc này?”

Trông thấy vậy, mọi người đều ngẩn ra.

Rõ ràng hết ngày hôm nay mới hết thời gian, tại sao lối ra đã mở rồi?

Trong lúc mọi người đang ngạc nhiên, chiếc quan tài khổng lồ vốn đang đứng yên tại chỗ đã biến mất một cách quỷ dị, chỉ còn sương mù màu đen ở lại.