Mục ThầnChương 604
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.6/10 từ 15 lượt Thể loại: Huyền Huyễn, Trọng Sinh Bạn đang đọc truyện Mục Thần của tác giả Ốc Sên. Mười nghìn năm trước hắn là Tiên Đế tối cao vô thượng nhưng lại bị mưu hại. Mười nghìn năm sau hắn trùng sinh trở lại, quyết tâm rửa sạch mối thù. Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1030: Rồng ngâm Chương 1029: Ông ta không xuất hiện nữa đâu! Chương 1028: Tiêu Doãn Nhi đột phá Chương 1027: Xương của Thần Long Chương 1026: “Trận chiến” lần ba

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 604

Chương 605: Lại cộng thêm sức mạnh

Sau khi Tinh Bình Ngọc hút đi sức mạnh sao trời và chân nguyên của mấy chục nghìn người, Thất Tinh Đấu Thiên Bàn trước mặt hắn ta lại càng toả sáng rực rỡ.

Thấy thế, ánh mắt Mục Vỹ trở nên nghiêm trọng, giơ tay ra chiêu.

Grào …

Một tiếng gầm lớn vang vọng khắp nơi.

Giây phút ấy, Cổ Ngọc Long Tinh lơ lửng phía trên thành Đông Vân, tạo ra một cái lưới khổng lồ.

Chín chiếc đuôi rồng màu đen tuyền trông cực kỳ kh*ng b*.

Còn điện Khiếu Nguyệt ở dưới lại càng thêm âm u lạnh lẽo. Một nguồn lực lượng mạnh mẽ được sản sinh.

Huyền Vũ Phi Thiên Trận là trận pháp được Mục Vỹ kết hợp từ thiên khí vi diệu là Cổ Ngọc Long Tinh và vô số món vũ khí khác tạo thành.

Lại cộng thêm sức mạnh từ thiên khí siêu phàm điện Khiếu Nguyệt. Hai vật này hợp lại với nhau lại càng vô địch.

Lúc này, hỏa long bay vút lên trời dài tận vạn trượng.

Chín cái đuôi như biến thành chín đầu thú hoang thời viễn cổ, tức thì nổ tung.

Âm ầm ầm …

Tiếng gầm rống và tiếng nổ tung cuồng bạo kông ngừng vang lên. Cả bầu trời phía trên thành Đông Vân đều bị một ảo ảnh khổng lồ che mất.

Người trong Vỹ Minh ngơ ngác nhìn ảo ảnh, toàn thân run lẩy bẩy.

Mỗi lần hỏa long chín đuôi xuất hiện đều lớn hơn lần trước gấp bội, lần này lại càng khủng khiếp hơn cả.

"Cút ra!"

Tinh Bình Ngọc trông thấy hành động của Mục Vỹ, sắc mặt tái mét lại.

Mục Vỹ thực sự quá ác liệt. Hắn ta có Thất Tinh Đấu Thiên Bàn trong tay mà vẫn bị đối phương chiếm ưu thế.

Ưu thế này vốn phải thuộc về hắn ta!

Sau khi Thất Tinh Đấu Thiên Bàn hấp thu sức mạnh sao trời và chân nguyên của đám người, từ nó toả ra tia sáng lấp lánh.

Bên trong la bàn có một bóng người mờ ảo cầm kiếm ánh sáng, chân đạp lên Thất Tinh.

Bóng mờ đó liên tục cao lên cho tới khi đạt mấy nghìn mét mới ngừng lại.

Ngay sau đó, bóng mờ ấy dần ngưng tụ thành thật, bước chân đạp lên Thất Tinh càng ngày càng nhanh, tốc độ ánh kiếm chớp loé cũng tăng nhanh hơn.

Âm …

Thoắt cái, một tiếng nổ ầm vang lên. Áo ảnh không chịu nổi áp lực tức thì nổ tung.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ khẽ nhếch môi. Chín chiếc đuôi rồng lửa cháy hừng hực vung ra ngoài.

Cú va chạm này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đất trời rung chuyển.

“Lùi lại, mau lùi lại!"

Tử Nặc vội vàng quát lớn.

Va chạm lớn như vậy dù có cách xa mười dặm vẫn có thể gặp nguy hiểm chứ đừng nói là cách đó mỗi một dặm.

Nhưng mọi thứ đều đã quá muộn.

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, mặt đất rung chuyển rồi rạn nứt.

Tiếng nổ vang dội kia đã che lấp mọi tiếng gào thét.

Thoáng chốc, tiếng nổ dữ dội truyền tới khắp chốn.

Vị trí đội quân tiên phong của Ma tộc đang đứng nhanh chóng bị dư âm từ trận chiến giữa hỏa long và bóng người bao trùm. Thậm chí ngay cả tiếng la hét thảm thiết cũng không kịp bật ra đã bị nuốt chửng hoàn toàn.

Chỉ trong nháy mắt, gần một triệu binh của Ma tộc bị cú nổ kia cuốn vào. Bốn vị ma vương đám Tử Nặc trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này.

Sức uy h**p kh*ng b* như vậy vẫn còn nằm trong phạm vi chống đỡ của võ giả cảnh giới Niết Bàn sao?

Giờ phút này, bọn họ cảm thấy may mắn khôn xiết vì người đấu với Mục Vỹ không phải mình. Nếu không hiện giờ bọn họ đã biến thành bốn cái xác chết!

Gần một triệu binh của Ma tộc bị ngọn lửa nuốt chửng. Đám người Vỹ Minh đứng trên thành Đông Vân đều có cảm giác như cả ngôi thành đang rung chuyển.

Nhưng ngay sau đó lại là cảm giác vững chãi như núi Thái Sơn.

Vụ nổ này khiến tất cả đều sợ hết hồn.

Vút …

Một bóng người bay vút ra từ trong vụ nổ, đáp xuống vòng bảo hộ bên ngoài Huyền Vũ Phi Thiên Trận của thành Đông Vân.

"Vỹ ca!"

“Sư phụ!"

“Minh chủ!"

Trông thấy cảnh tượng đó, mọi người đều vô cùng kinh hãi.

Lúc này, khuôn mặt Mục Vỹ trông tái nhợt lạ thường. Ngón tay hắn không ngừng run rẩy, kiếm Hắc Uyên trong tay cũng phát ra tiếng kêu vang.

“Á … "

Ngay khi tất cả mọi người đều đang căng thẳng tột độ, chợt có tiếng gào thét vang lên.

"Á … Mục Vỹ, ta phải lấy mạng ngươi, g**t ch*t ngươi! Á … "

Tiếng gào chấn động lòng người vang lên. Một bóng người lơ lửng giữa không trung, dưới đ*ng q**n máu chảy đầm đìa, cả người dính đầy máu.

Người đó chính là Tinh Bình ngọc!

Mục Vỹ đúng là quá tàn nhẫn.

“Á … "

Lúc này Tinh Bình Ngọc đang nổi điên.

“Thiếu chủ, thiếu chủ, không sao đâu mà. Nhất định môn chủ sẽ có cách làm nó mọc lại cho ngài!"