Thần Y Trọng SinhChương 1956
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.5/10 từ 34 lượt Tác giả: SS Hà Thần Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Thông tin truyện: Một câu vui đùa đơn giản lại làm sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, trong lòng có kinh hãi lật chuyển từ núi đến sông. – Đây không phải là cuộc đối thoại năm ta 16 tuổi, vừa mới chuyển đến thành phố Đông Hải học lại bị sỏi thận, nói với chị y tá đó sao? Bởi vì cuộc nói chuyện này, hắn còn thấy được ảnh riêng tư của chị y tá, nhưng mà? – Không phải ta đang luyện thành Cửu Chuyển thần đan thì bị Vũ Đế ám toán, hồn phi phách tán, chuyện này là sao đây? – Chẳng lẽ?- Mạc Phàm ta không chết, từ hơn 500 tuổi quay lại 16 tuổi sao? Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1960: Nghịch tiên chi lực? Chương 1959: Đây là tiên khí cổ Luân Hồi Chi Lô sao? Chương 1958: Bọn ta sao? Chương 1957: Nhưng Mạc Phàm là có chuyện gì đây? Chương 1956: Người như vậy?

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1956

Chương 1958: Bọn ta sao?

– Chuyện này…  

 

– Tiểu tử này cũng quá đáng sợ rồi?  

 

 

Vừa rồi còn có người dám nghi ngờ Mạc Phàm, hiện giờ không ai dám nói gì nữa.  

 

 

Mạc Phàm không chỉ né tránh được một kiếm của Kiếm Tôn, còn chém Kiếm Tôn một kiếm.  

 

 

Cho dù bọn họ không biết Mạc Phàm làm thế nào, nhưng thực lực còn đó, Mạc Phàm mạnh hơn Kiếm Tôn.  

 

 

 Y đạo vô song, thực lực cũng kh*ng b* như vậy.  

 

 

Kiếm Tôn bị trảm bay, trên huyết kiếm trăm mét do Huyết Hải tạo thành, kim quang chớp lóe, Mạc Phàm đứng trên mũi kiếm.  

 

 

Hắn nhìn thoáng qua nơi Kiếm Tôn bay đi, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó nhìn những người khác.  

 

 

– Các ngươi muốn thử thanh huyết kiếm này của ta không?  

 

 

 Mạc Phàm thản nhiên nói.  

 

 

– Không dám, không dám!  

 

 

Mấy người muốn tự tiện xông vào thay đổi sắc mặt, trên mặt hiện lên nụ cười nịnh nọt, lùi về sau.  

 

 

Bọn họ không biết huyết kiếm này là gì, đến từ đâu, nhưng có thể trảm Kiếm Tôn, chắc chắn có thể chém chết bọn họ.  

 

 

Lúc này lại xông về phía trước, đúng là muốn chết.  

 

 

Ánh mắt Mạc Phàm đến chỗ nào, những người khác vội vàng cúi đầu hoặc đưa mắt nhìn sang một bên, đều không dám nhìn Mạc Phàm.  

 

 

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, huyết kiếm biến mất vào trong Huyết Hải, nước Huyết Hải nhanh chóng hội tụ vào trong cơ thể hắn.  

 

 

Rất nhanh, xung quanh khôi phục như thường, không còn Huyết Tinh Chi Khí như vừa rồi.  

 

 

Mạc Phàm không vội vàng tiến vào Luân Hồi Động, mà nhìn về phía mấy người mở miệng lúc trước.- Các ngươi cảm thấy Thần Nông Tông ta là danh môn chính phái, nên làm một số chuyện chính phái, không nên chắn cửa đúng không?  

 

 

– Chuyện này…  

 

 

Sắc mặt mấy người lập tức trắng bệch, không nói lời nào.  

 

 

Đúng là bọn họ nói những lời này, nhưng lúc này thừa nhận, e rằng sẽ có kết cục như Kiếm Tôn?  

 

 

– Ta nói cho các ngươi biết, ta cho các ngươi vào ta là chính phái, không cho các ngươi vào cũng là chính phái, chính phái không phải do các ngươi định đoạt.  

 

 

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

 

 

Hắn vốn không có ý ngăn những người khác, phàm là cơ duyên, đều là ý trời.  

 

 

Những người này muốn tiến vào, hắn đều không ngăn cản.  

 

 

Nhưng những người này dùng một số quy tắc và đạo đức tới chèn ép hắn, chèn ép Thần Nông Tông, những người này tìm nhầm đối tượng rồi.  

 

 

Nói những lời này với một số đệ tử trẻ tuổi còn được, không có một chút tác dụng với hắn đâu.  

 

 

Nếu thật sự như lời những người này nói, Thần Nông Tông bọn họ nên đứng ngoài hoàn toàn, còn từ bỏ tranh đoạt toàn bộ thiên tài địa bảo và cơ duyên.  

 

 

Tồn tại như vậy, sẽ không sống được ở Tu Chân giới, cũng không tồn tại được.  

 

 

Cái gọi là chính phái, chỉ cần đi theo đạo hạnh của mình, không làm việc thất vọng với bản tâm, không làm thất vọng thương sinh, đó là chính phái, không phải vô duyên vô cớ ái tâm loạn xạ.  

 

 

– Nhưng các ngươi đã muốn Luân Hồi Chi Lô như vậy, ta cho các ngươi một cơ hội, cũng bao gồm cả ngươi và ngươi.  

 

 

Mạc Phàm chỉ Vô Dược và Độc Vương còn chưa rời đi.  

 

 

Vô Dược và Độc Vương hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.  

 

 

Bọn họ thua trên tay Mạc Phàm, thua tâm phục khẩu phục, đã không có cơ hội tiến vào Luân Hồi Động, Mạc Phàm lại cho bọn họ vào?  

 

 

– Bọn ta sao?  

 

 

Độc Vương chỉ mình nói.  

 

 

– Không sai, tất cả mọi người có thể tiến vào.  

 

 

Mạc Phàm gật đầu.  

 

 

– Nhưng ta vẫn nói những lời lúc trước, các ngươi đi vào, muốn còn sống đi ra không đơn giản như vậy, không sợ chết, thì cứ việc vào đi.  

Mạc Phàm lại nói tiếp.