Thần Y Trọng SinhChương 1795
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.5/10 từ 34 lượt Tác giả: SS Hà Thần Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Thông tin truyện: Một câu vui đùa đơn giản lại làm sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, trong lòng có kinh hãi lật chuyển từ núi đến sông. – Đây không phải là cuộc đối thoại năm ta 16 tuổi, vừa mới chuyển đến thành phố Đông Hải học lại bị sỏi thận, nói với chị y tá đó sao? Bởi vì cuộc nói chuyện này, hắn còn thấy được ảnh riêng tư của chị y tá, nhưng mà? – Không phải ta đang luyện thành Cửu Chuyển thần đan thì bị Vũ Đế ám toán, hồn phi phách tán, chuyện này là sao đây? – Chẳng lẽ?- Mạc Phàm ta không chết, từ hơn 500 tuổi quay lại 16 tuổi sao? Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1960: Nghịch tiên chi lực? Chương 1959: Đây là tiên khí cổ Luân Hồi Chi Lô sao? Chương 1958: Bọn ta sao? Chương 1957: Nhưng Mạc Phàm là có chuyện gì đây? Chương 1956: Người như vậy?

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1795

Chương 1797: Gần được rồi.

Bên cạnh Chu Tước, Mạc Phàm không thèm để ý tới Thượng Quan Triển.  

             Nếu Chu Tước vạn năm dễ đối phó như vậy, đã không phải là Chu Tước vạn năm rồi.  

             Ngoài ra lúc này Chu Tước vạn năm còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, hắn có thể lấy được Chu Tước Kiệt, nhưng hiệu quả không được tốt.  

             Thượng Quan Triển mới nói xong, trong Lạc Phượng Võng, bỗng nhiên hình thể của Chu Tước thu nhỏ lại, trực tiếp biến thành cỡ Ma Tước, Lạc Phượng Võng cũng thu nhỏ lại theo.  

             Mấy tu sĩ rơi về phía người Chu Tước, sắc mặt bọn họ thay đổi, vội vàng rời đi.  

             Nhưng một tiếng phượng minh thẳng kích trường không vang lên.  

             Chu Tước biến to gấp trăm lần, Lạc Phượng Võng còn chưa biến đủ cỡ, phù văn ở phía trên chớp lóe liền tắt.  

             “Xoẹt!” Âm thanh lụa bị xé rách vang lên, Lạc Phượng Võng bị xé rách ra.  

             “Rầm rầm rầm!”  

             Băng chuy đâm vào trong cơ thể Chu Tước, cũng bay từ trong cơ thể Chu Tước ra.  

             Trong mắt Chu Tước tràn đầy lửa giận, miệng mở ra, hỏa diễm phun thẳng về phía đám tu sĩ chạy trốn.  

              Sắc mặt mấy tu sĩ này thay đổi, vội vàng lấy pháp bảo ra.  

             Pháp bảo của một tu sĩ trong đó mới sáng lên, đã bị hỏa diễm bao phủ, tiếng hét thảm lập tức vang lên.  

             Hỏa diễm sắp nuốt hết tu sĩ này, tu sĩ này vội vàng phóng Nguyên Anh ra, chạy ra ngoài.  

             Nhưng không đợi Nguyên Anh bay đi, trên người Chu Tước chớp lóe hồng quang, trực tiếp tới bên cạnh tu sĩ này, cái mỏ to há ra, nuốt Nguyên Anh của tu sĩ này vào bụng.  

             Chu Tước vẫn không bỏ qua, một cơn gió to nổi lên, liền đến bên cạnh tu sĩ gần đó, móng vuốt sắc bén nắm lấy tu sĩ kia.  

             “Phập.” Một trảo của Chu Tước, cơ thể tu sĩ kia bị bóp mạnh, ngay cả Nguyên Anh đều không thể bay ra.  

             Chỉ mấy hơi, hai tu sĩ đã bị Chu Tước g**t ch*t.  

              Sắc mặt Thượng Quan Phi và đám tu sĩ Thượng Quan gia thay đổi, tươi cười trên mặt lập tức biến mất.  

             Chu Tước này khó đối phó hơn bọn họ nghĩ nhiều, như vậy muốn luyện chế Chu Tước Kiệt sẽ khó hơn nhiều.  

             – Các vị đại sư, còn không ra tay đi?  

             Thượng Quan Phi trầm giọng nói.  

             Trạng thái này của Chu Tước, tu sĩ Hóa Thần đều bị giết dễ dàng, càng không phải nói tới Mạc Phàm.  

             Nếu là như vậy, Mạc Phàm vốn không có cơ hội luyện chế Chu Tước Kiệt.  

             Ông ta mời nhiều Luyện Đan Sư như vậy, không chỉ để bọn họ hỗ trợ luyện đan, có một số lúc những Luyện Đan Sư này sẽ đối phó đám yêu thú, càng có tác dụng hơn chiến tu.  

             Thượng Quan Phi mới nói xong, nhưng những Luyện Đan Sư đó vẫn không ra tay, lại có một tu sĩ bị Chu Tước đuổi theo.  

             Tu sĩ này thấy Chu Tước sắp đuổi kịp, thì chớp mắt một cái, ánh mắt nhìn về phía ngực Chu Tước.  

             – Trên ngực ngươi có một người, muốn lấy tinh huyết chỗ tim ngươi.  

             Để Chu Tước đuổi kịp anh ta, anh ta chỉ có đường chết, để lộ Mạc Phàm ra, có lẽ anh ta có thể sống sót.  

             Anh ta vừa mới nói xong, quả nhiên Chu Tước dừng lại, nhìn vị trí gần trái tim mình.  

             Đồng thời sắc mặt Thượng Quan Phi khó coi, trong mắt hiện lên lửa giận.  

             Bọn họ chỉ muốn tinh huyết trong tim Chu Tước, đánh bất ngờ vẫn có khả năng.  

             Nhất là Ẩn Thân Thuật của Mạc Phàm rất bất thường, nhưng bị người này tiết lộ ra, có khả năng không che giấu được nữa rồi.  

             – Tên chết tiệt này!  

             Cánh tay Thượng Quan Triển nâng lên, một mũi tên màu đen bay từ trong ống tay áo anh ta ra, bắn về phía người để lộ hành tung của Mạc Phàm.  

             Tu sĩ kia vốn đang vui vẻ vì tránh được một kiếp, không ngờ Thượng Quan Triển ở phía sau sẽ ra tay với anh ta.  

             Trong lúc không phòng bị, trực tiếp bị mũi tên bắn thủng.  

             Trên mặt anh ta lộ ra vẻ kỳ lạ, hắc khí từ chỗ anh ta bị bắn trúng lan ra toàn thân, đến chỗ nào, chỗ đó bị ăn mòn.  

             Chỉ trong phút chốc, tu sĩ kia bị ăn mòn sạch sẽ.  

             Thượng Quan Phi không trông cậy vào Mạc Phàm, dời mắt nhìn đan đế kia.  

             – Không Vân đại sư, lần này làm phiền ngươi rồi, đợi xong chuyện, trả thù lao không thể thiếu ngươi.  

             Bọn họ vốn tính toán tìm tu sĩ cấp thấp khác, thừa dịp lực chú ý của Chu Tước bị tu sĩ khác hấp dẫn, sẽ lấy tinh huyết trong tim Chu Tước thần không biết quỷ không hay.  

             Nhưng chuyện này đã bại lộ, một đan sư cao cấp như Mạc Phàm vô dụng, Chu Tước sẽ không cho Mạc Phàm cơ hội tới gần người, ông ta cũng không có bản lĩnh này, chỉ có thể dựa vào Không Vân đan đế ông ta mời tới luyện chế Tứ Tượng Càn Khôn Đan.  

             – Còn muốn lấy tinh huyết trong tim của bản tôn nữa à, các ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, đợi ta giết tiểu tử ẩn nấp trong bóng tối kia, lại giết các ngươi.  

             Chu Tước hừ lạnh một tiếng, đảo qua xung quanh mình, muốn tìm Mạc Phàm.  

             Tuy nó không cảm nhận được cụ thể Mạc Phàm ở chỗ nào, nhưng sau khi được tu sĩ kia nhắc nhở, quả thật nó cảm nhận được khí tức ẩn giấu ở xung quanh.  

             Không đợi nó tìm được Mạc Phàm, giọng Mạc Phàm vang lên.  

             – Đừng tìm nữa, ta không ở gần trái tim ngươi đâu, cũng không cần lại gần.  

             Chu Tước xoay cái đầu quá to, nhìn nơi phát ra giọng nói, ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi.  

             Mạc Phàm đứng trên đỉnh núi, trước người có một khối Na Di Bàn đang bay.  

             Thượng Quan Phi và Thượng Quan Triển thấy Mạc Phàm ở nơi đó, nhíu mày càng chặt hơn.  

             – Ngưng Nhi, xem con mời ai tới này?  

             Thượng Quan Phi bất mãn nói.  

             Mạc Phàm không ở gần Chu Tước để nhân cơ hội thu phục, trái lại chạy tới đỉnh Chu Tước Sơn, hắn cách xa như vậy làm gì.  

             Ở xa như vậy, Mạc Phàm còn muốn lấy được tinh huyết sao?  

             – Uổng phí một viên Vạn Thọ Đan.  

             Thượng Quan Triển lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, nói.  

             Mạc Phàm bị Chu Tước theo dõi, chắc chắn chỉ còn đường chết, e rằng viên Vạn Thọ Đan trên người Mạc Phàm cũng không thể may mắn thoát khỏi.  

             Sắc mặt Thượng Quan Ngưng khó coi, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong đôi mắt hiện lên khó hiểu.  

             Mạc Phàm chỉ cần một khối Na Di Bàn, không nói với cô cần thứ khác, cô cũng không biết Mạc Phàm muốn làm gì.  

             Trên đỉnh núi, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhìn Chu Tước kia, khẽ gật đầu nói:  

             – Gần được rồi.  

             – Tiểu tử, gần được cái gì, là ngươi có thể sắp chết rồi sao?  

             Chu Tước xoay cơ thể to lớn, nhìn về phía Mạc Phàm hỏi.  

             – Tinh huyết trong tim ngươi có thể dùng được rồi.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             Chu Tước bị quấy rầy lúc hôn mê, lại giết hai người, lúc này huyết dịch của Chu Tước đã bốc cháy hoàn toàn.  

             Hiện giờ dùng tinh huyết của Chu Tước luyện chế Chu Tước Kiệt, là lúc có hiệu quả tốt nhất.  

             – Vậy bản tôn nhìn xem, một tiểu tu sĩ như ngươi, lấy tinh huyết trong tim ta thế nào.  

             Chu Tước cười khinh thường, giang cánh bay về phía Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trong nhân loại, yếu hơn tu sĩ nó mới giết nhiều, còn dám tuyên bố lấy tinh huyết trong tim nó.  

             Chỉ trong giây lát, nó đã tới trước người Mạc Phàm.  

             Nhưng không đợi nó ra tay với Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm làm như không thấy Chu Tước, lạnh lùng lấy một viên trân châu ra, đặt lên trên Na Di Bàn, Na Di Bàn chớp lóe hào quang, viên trân châu kia biến mất không thấy.  

             Nhưng mà hào quang lại lóe lên, một trái tim đang đập xuất hiện phía trên Na Di Bàn, phát ra âm thanh “thình thịch”. Không phải của ai khác, đúng là trái tim của Chu Tước.