Thần Y Trọng SinhChương 1817
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.5/10 từ 34 lượt Tác giả: SS Hà Thần Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Thông tin truyện: Một câu vui đùa đơn giản lại làm sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, trong lòng có kinh hãi lật chuyển từ núi đến sông. – Đây không phải là cuộc đối thoại năm ta 16 tuổi, vừa mới chuyển đến thành phố Đông Hải học lại bị sỏi thận, nói với chị y tá đó sao? Bởi vì cuộc nói chuyện này, hắn còn thấy được ảnh riêng tư của chị y tá, nhưng mà? – Không phải ta đang luyện thành Cửu Chuyển thần đan thì bị Vũ Đế ám toán, hồn phi phách tán, chuyện này là sao đây? – Chẳng lẽ?- Mạc Phàm ta không chết, từ hơn 500 tuổi quay lại 16 tuổi sao? Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1960: Nghịch tiên chi lực? Chương 1959: Đây là tiên khí cổ Luân Hồi Chi Lô sao? Chương 1958: Bọn ta sao? Chương 1957: Nhưng Mạc Phàm là có chuyện gì đây? Chương 1956: Người như vậy?

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1817

Chương 1819: Tiểu Hồ Ly Yến Tử

Rất lâu sau, lúc này đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông mới lấy lại tinh thần.  

             – Tản đi!  

             Long Khiếu Vũ vẫy tay, ngay cả ông ta cũng mang đám Long Tại Uyên về phủ.  

             – Nhìn thấy thực lực của Chân Hư rồi đúng không?  

             Long Khiếu Vũ trầm giọng hỏi.  

             – Quả thật rất lợi hại.  

             Long Tại Uyên thở dài, trong mắt tràn đầy khó mà tin được.  

             Tuy Chân Hư chỉ ra tay một lần, nhưng khiến ông ta đến bây giờ vẫn không thể quên.  

             Mặt trời của Ngạo Nhật Sơn Tông, thiêu đốt đều là thần hỏa, từ khi tiền bối của bọn họ phát hiện ra nơi này, thần hỏa chưa từng tắt.  

             Hiện giờ sẽ không, sau này cũng không.  

             Chính vì như vậy, trong Ngạo Nhật Sơn Tông không có đêm tối.  

             Nhưng vừa rồi Chân Hư lại diệt hết thái dương thần hỏa.  

              Chuyện này có ý nghĩa, nếu Chân Hư muốn ra tay, mặt trời của Ngạo Nhật Sơn Tông sẽ bị Chân Hư phá một phần.  

             – Đâu chỉ lợi hại, là vô cùng lợi hại.  

             Long Khiếu Vũ nói tiếp.  

             Nếu để ông ta dùng tàn nhẫn để hình dung một người thì không có nhiều người lắm, ấn tượng đầu tiên ông ta nghĩ tới sẽ là Chân Hư.  

             ế ể ề ế ồBình thường Chân Hư không thích nói chuyện, nhưng nếu để ông nói nhiều, người kia cách chết không xa rồi.  

             Nếu không phải ông quá kh*ng b*, sao khiến Thần Ma không có mấy người rút lui.  

             – Vậy chuyện này cứ như vậy thôi sao?  

             Long Tại Thiên không cam lòng nói.  

              Chân Hư đè ép đám bọn họ, ông ta không có ý kiến, Chân Hư rất mạnh.  

             Nhưng một tiểu tử Nguyên Anh kỳ như Mạc Phàm, ở trước mặt bọn họ, chỉnh cả Ngạo Nhật Sơn Tông, ông ta vẫn không nhịn được.  

             – Tất nhiên là chuyện này không thể như vậy thôi.  

             Trong mắt Long Khiếu Vũ lóe lên sắc bén, nói.  

             Ông ta là người muốn thể diện, Mạc Phàm làm như vậy chẳng khác nào tát vào mặt ông ta, mặt ông ta dễ bị tát như vậy à?  

             Chân Hư còn được, Mạc Phàm không được.  

             – Nhưng gần đây đừng trêu chọc tiểu tử kia.  

             Long Khiếu Vũ lại nói tiếp.  

             Chân Hư mới nói những lời tàn nhẫn, nếu Mạc Phàm lập tức xảy ra chuyện, Chân Hư chắc chắn sẽ tới Ngạo Nhật Sơn Tông, đến lúc đó bọn họ phải chịu lửa giận của Chân Hư, mất nhiều hơn được.  

             – Vậy khi nào chúng ta ra tay?  

             Long Tại Uyên hỏi.  

             Tính cả bây giờ, ông ta bị Mạc Phàm vả mặt ba lần.  

             Hiện giờ ông ta như một con thần long, bị một con kiến cắn ba lần.  

             Nếu có cơ hội, ông ta ước gì có thể lập tức b*p ch*t Mạc Phàm.  

             – Phái người đi điều tra tiểu tử này, đợi điều tra xong, ra tay lần nữa cũng không muộn.  

             Trong mắt Long Khiếu Vũ lóe lên tinh quang nói.  

             Sở dĩ bọn họ thua, không vì chuyện gì khác, một là vì bọn họ quá khinh thường Mạc Phàm, để Mạc Phàm dễ dàng cứu đi Bạch Tiểu Tuyết, hai là bọn họ không biết rõ về Mạc Phàm, nếu biết rõ thực lực của Mạc Phàm, sao Ngạo Nhật Thập Tử có thể dễ dàng xem nhẹ mà bị Mạc Phàm bắn chết.  

             Sớm biết thực lực của Mạc Phàm, bọn họ sẽ phái tu sĩ lợi hại hơn, không tin không giết được Mạc Phàm.  

             – Cha giáo huấn rất phải, con lập tức phái người đi làm.  

             Long Tại Uyên nhướn mày, ôm quyền nói.  

             Quả thật là ông ta xem thường Mạc Phàm, còn lặp đi lặp lại xem thường Mạc Phàm nhiều lần.  

             Lúc trước ông ta cảm thấy Mạc Phàm là loại tiểu trùng tử liếc mắt một cái là nhìn thấu, hiện giờ xem ra Mạc Phàm không đơn giản như vậy.  

             – Đúng rồi, tốt nhất là phái người đến Phàm Tinh chỗ tiểu tử đó ở xem, một Phàm Tinh có thể tạo ra người như vậy, chắc chắn là nơi không đơn giản, cho dù có hay không, điều tra hết sẽ tốt hơn một chút, các ngươi đi làm đi.  

             Long Khiếu Vũ lại nói tiếp.  

             Thông thường, người từ Phàm Tinh đi lên, cho dù nghịch thiên cũng tuyệt đối không được như Mạc Phàm.  

             Dù sao trong sắt vụng không thể có vàng, cùng lắm là thạch.  

             – Dạ.  

             Một đám người nhao nhao rời đi.  

             Theo nhóm người này tản ra, chuyện Mạc Phàm bày lôi trận, bắn chết thập tử truyền đi rất xa, nhấc lên sóng gió ở Tu Chân giới.  

             … L  

             úc phong ba ồn ào huyên náo, trên tinh cầu Ngạo Liệt Tinh ở gần Ngạo Nhật Sơn Tông.  

             Chân Hư sư tổ vốn dẫn hắn về Thần Nông Tông, hắn lấy chuyện khác từ chối, Chân Hư sư tổ lưu lại một Truyền Tống Môn huyền ảo cho hắn rồi rời đi.  

             Hắn mất một ngày, luyện chế Thần Đồng Tử Ngọc Dịch giúp Bạch Khởi, Bạch Khởi cũng cút đi theo rồi.  

             Mạc Phàm dẫn theo Tiểu Tuyết, liền đến tinh cầu này.  

             Lúc hắn ở Viêm Dương Thành, từng đánh cược với Nam Cung Ly, bảo Nam Cung Ly tới Thanh Khâu nói với tiểu hồ ly Yến Tử một phen, bảo tiểu hồ ly ở đây đợi hắn.  

             Thanh Khâu cách Ngạo Nhật Sơn Tông không xa, nếu hắn muốn dẫn Tiểu Tuyết về, đơn giản là xác nhận tình hình của tiểu hồ ly.  

             Ở Thanh Khâu là tốt nhất, nếu không có ở đó, hắn phải điều tra một phen.  

             Dựa theo câu trả lời Nam Cung Ly cho hắn, ông gặp được tiểu hồ ly, tin tức đã truyền đi, địa điểm hẹn là trong Tịch Vô Sơn ở tinh cầu này.  

             Nếu tiểu hồ ly nguyện ý trở về, hắn có thể mang tiểu hồ ly cùng trở về.  

             Cho dù tiểu hồ ly không thể trở về, hắn trở lại Địa Cầu cũng cho Tiểu Vũ một công đạo.  

             Tiểu Vũ luôn tâm niệm nhớ tiểu hồ ly, không phải ngày một ngày hai rồi.  

             Tịch Vô Sơn, là một yêu sơn ở Ngạo Liệt Tinh.  

             Cái gọi là yêu sơn, là nơi yêu tộc sinh sống.  

             Hắn từng tới nơi này một lần, cho nên coi như là quen đường, rất thuận lợi đến ngọn núi này, tới nơi Nam Cung Ly hẹn tiểu hồ ly.  

             Nhưng nơi này ngoại trừ tiểu hồ ly ra, còn có mấy người khác.  

             Đã hơn một năm không gặp, tiểu hồ ly không chỉ huyễn hóa thành hình người, dáng người duyên dáng yêu kiều, không chỉ tuyệt thế, còn mang theo yêu mị và nghịch ngợm.  

             Lúc này cô cầm một thanh trường kiếm màu xanh trong tay, trên người và trên mặt có nhiều vết thương, đứng phía trước mấy tiểu yêu sợ hãi rụt rè.  

             Đối diện cô, là mấy người mặc quần áo đạo sĩ, còn mang theo pháp bảo nở nụ cười đắc ý.  

             – Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói, bộ dạng ngươi xinh đẹp như vậy, bọn ta thực sự không đành lòng thương tổn ngươi.  

             Một nam tử trong đó nhìn tiểu hồ ly, cười dâm nói.  

             Đa số nữ trong yêu tộc đều là mỹ nữ, nhưng giống như tiểu hồ ly thì không nhiều lắm.  

             Nếu có thể bắt tiểu hồ ly, nhất định sẽ bán được giá tốt, cao hơn đám tiểu yêu đứng sau tiểu hồ ly nhiều.  

             Dù sao một số đại tu, thích nuôi nhốt những yêu tộc xinh đẹp này nhất.  

             – Lá gan của các ngươi không nhỏ, vậy mà dám tới Tịch Vô Sơn, các ngươi không biết nơi này là yêu sơn, không sợ Yêu Vương cảm ứng được, g**t ch*t các ngươi à?  

             Tiểu hồ ly nhíu chặt mày, tức giận nói.  

             – Ô ô, tiểu nương tử còn tức giận, nhưng mà bộ dạng tức giận rất đáng yêu, quả thật nơi này là yêu sơn, nhưng ai nói bọn ta không thể tới yêu sơn, những liệp yêu nhân như bọn ta, không tới yêu sơn liệt yêu, chẳng lẽ tới chợ liệt yêu sao?  

             Một người trong đó vẻ mặt bỡn cợt, cười nói.  

             Nơi tốt nhất để liệp yêu, đương nhiên là yêu địa ở yêu sơn.  

             Đầu năm nay còn có liệp yêu sư đứng ở khu trực thuộc của mình, trảm yêu trừ ma sao?  

             – Tiểu nha đầu, không phải ngươi muốn bảo hộ đám tiểu yêu kia sao, nhưng ngươi nên biết, tu vi của ngươi không phải đối thủ của bọn ta, như vậy đi, ngươi đi theo bọn ta, bọn ta sẽ thả đám tiểu yêu kia, thế nào?  

             Một người khác nhìn thoáng qua tiểu yêu phía sau tiểu hồ ly, cười hỏi.