Thần Y Trọng SinhChương 1838
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.5/10 từ 34 lượt Tác giả: SS Hà Thần Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Thông tin truyện: Một câu vui đùa đơn giản lại làm sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, trong lòng có kinh hãi lật chuyển từ núi đến sông. – Đây không phải là cuộc đối thoại năm ta 16 tuổi, vừa mới chuyển đến thành phố Đông Hải học lại bị sỏi thận, nói với chị y tá đó sao? Bởi vì cuộc nói chuyện này, hắn còn thấy được ảnh riêng tư của chị y tá, nhưng mà? – Không phải ta đang luyện thành Cửu Chuyển thần đan thì bị Vũ Đế ám toán, hồn phi phách tán, chuyện này là sao đây? – Chẳng lẽ?- Mạc Phàm ta không chết, từ hơn 500 tuổi quay lại 16 tuổi sao? Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1960: Nghịch tiên chi lực? Chương 1959: Đây là tiên khí cổ Luân Hồi Chi Lô sao? Chương 1958: Bọn ta sao? Chương 1957: Nhưng Mạc Phàm là có chuyện gì đây? Chương 1956: Người như vậy?

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1838

Chương 1840: Thế Lực Tiền Triều

– Các ngươi không thể vào đây, mời các ngươi rời đi.  

             Đệ tử canh cửa kiên trì nói.  

             – Tiểu tử, nể mặt ngươi ngươi còn không biết xấu hổ có phải không, Mạc gia đối đãi với người ngoài như vậy à, lúc chống đỡ cửa địa ngục, có thể tùy tiện ra vào Phong Thiên Chi Địa, hiện giờ cửa địa ngục được đóng lại hai cái, các ngươi lập tức trở mặt, các ngươi đừng quên, ở đế đô còn cửa địa ngục thứ ba.  

             – Ta không biết các ngươi nói gì, mời các ngươi rời đi, nếu không ta gọi người tới.  

             Môn vệ kia nói.  

             Lúc anh ta nói chuyện, gần đó đã có người tới gần.  

             – Gọi người, ha ha, ngươi gọi đi, người khác không biết, đừng cho là bọn ta không biết, những cửa địa ngục hủy mấy tòa thành Hoa Hạ xuất hiện là vì Mạc gia các ngươi, gia tộc như các ngươi, vậy mà còn mặt mũi chiếm lấy Phong Thiên Chi Địa, nói cho ngươi biết, hôm nay các ngươi không cho vào, chủ tử bọn ta cũng phải vào.  

             …  

             Nghe thấy vậy, đám Mạc Phàm đều nhìn qua.  

             Chỉ thấy lối vào rộng hơn trước không ít, một đám người mặc triều phục đang bị một môn vệ chắn ở cửa.  

             Người nói chuyện, là một người ăn mặc như thái giám trong phim truyền hình, khi nói chuyện còn dựng thẳng lan hoa chỉ, gương mặt trắng dọa người, giống như Vampire.  

              Đám Ngao Thiên nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.  

             – Mạc tiên sinh, ta lập tức đi xử lý bọn họ.  

             Ngao Thiên nói xong, muốn đi về phía đám người này.  

             Tất nhiên là ông ta biết đám người này, người cầm đầu tên là Nạp Lan Nhược Long, con trai của Nạp Lan Minh Nguyệt cao thủ tiền triều.  

             Nhìn chỉ hơn 20 tuổi, thực ra sống đã mấy trăm năm.  

             Mấy người bên cạnh, ngoài trừ mấy gã thái giám ra, đều là đệ tử mỗi thế lực tiền triều.  

             – Không cần, Ngao Thiên, ngươi nói cho ta biết, đây là có chuyện gì?  

              Mạc Phàm nhíu mày, ngăn cản.  

             Hiên Viên Vô Kỳ nói với hắn có chút biến hóa, hắn có thể hiểu được.  

             Không có gì là không biến hóa, hắn rời đi một năm, có biến hóa cũng không sao.  

             Nhất là còn xuất hiện ba cánh cửa địa ngục, đây đều là chuyện không có biện pháp.  

             Nếu Hoa Hạ xuất hiện thế lực càng mạnh hơn, chỉ cần bọn họ bảo vệ Hoa Hạ, đó là chuyện tốt, hắn hoàn toàn có thể tiếp nhận.  

             Nhưng nếu đám người này muốn giẫm lên người Mạc gia hắn, vậy hắn khiến đám người này thất vọng rồi.  

             Đây là điểm mấu chốt của hắn, không thể động vào.  

             Cho dù thế lực tiền triều có công ra mặt đối phó ba cánh cửa địa ngục, hắn cũng không nhân nhượng.  

             Đám người này đơn giản là muốn tự bảo vệ mình mà thôi, dù sao Hoa Hạ bị hủy, bọn họ cũng không có chỗ dung thân.  

             Trước đây lúc Hoa Hạ gặp phải nguy hiểm, cũng không thấy bọn họ xuất hiện.  

             – Chuyện này…  

             Ngao Thiên do dự một lát, vẫn giải thích.  

             Cửa địa ngục xuất hiện ở Giang Nam và Phong Thiên Chi Địa, đều xem như ở phạm vi của Mạc gia, mới đầu ngoại trừ Long Tổ và ngũ lão, không có mấy thế lực nguyện ý giúp đỡ.  

             Bởi vì Long Tổ và ngũ lão đã đến, bọn họ liền mở Phong Thiên Chi Địa và Giang Nam ra, cho phép tu sĩ khác ra ngoài, chỉ che chỗ người Mạc gia, không để người khác tự tiện ra vào.  

             Sau này theo thế lực khác gia nhập, người khác cũng có thể tiến vào Phong Thiên Chi Địa, thế lực tiền triều là một trong số đó.  

             Nhưng đám người này ỷ vào trước đây sơn hà là của bọn họ, hơn nữa ngũ lão mời rất long trọng, đã nhiều lần muốn xâm nhập vào chỗ Mạc gia ở.  

             Sau khi hai tiên sứ kia đến, bọn họ liền cấm thế lực tiền triều đi vào.  

             Cho nên những người này luôn tới đây gây chuyện.  

             Dù sao Phong Thiên Chi Địa là ngọn nguồn linh khí của Hoa Hạ, bên trong có không ít linh dược linh quả, không ai nguyện ý từ bỏ cơ hội tiến vào bên trong.  

             – Vậy à.  

             Mạc Phàm khẽ gật đầu, nhìn về phía mấy người kia.  

             – Đúng vậy, mấy người này đều là tiểu nhân vật, ta đuổi bọn họ đi là được.  

             Ngao Thiên nói.  

             Thế lực tiền triều coi như xuất lực, tính là chiến hữu của bọn họ.  

             Đây không phải là chuyện lớn gì, thông thường, bọn họ thấy sẽ đuổi những người này đi, cũng sẽ không làm gì bọn họ.  

             Mạc Phàm thì khác, với hiểu biết của bọn họ về Mạc Phàm, có khả năng Mạc Phàm sẽ ra tay giết những người này.  

             Phải biết rằng trước khi Mạc Phàm dẫn bọn họ trở về, chỉ dùng một ý niệm đã giết được nhiều sinh vật tà ác như thế.  

             Nhưng nếu Mạc Phàm giết những người đó, chỉ sợ những thế lực tiền triều này sẽ không bỏ qua.  

             Cửa địa ngục mới được đóng lại, Mạc Phàm liền ra tay với người một nhà, chỉ sợ không tốt đối với thanh danh của Mạc Phàm.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lập tức đi về phía cửa vào.  

             Chỉ vài bước, liền cách xa trăm mét, đến bên cạnh đám người này.  

             Người trông cửa nhìn thấy Mạc Phàm, sắc mặt thay đổi.  

             – Đại…  

             Anh ta không phải người mới của Mạc gia, lúc Mạc Phàm ở Giang nam anh ta trông cửa cho trang viên Mạc gia, tất nhiên nhận ra Mạc Phàm.  

             Không đợi anh ta mở miệng hành lễ, đã bị Mạc Phàm ra hiệu dừng lại.  

             – Mở cửa ra.  

             Môn vệ kia liếc mắt nhìn đám Nạp Lan Nhược Long ở một bên một cái, vội vàng mở đại môn tiến vào Phong Thiên Chi Địa, linh khí nồng đậm lập tức phả vào mặt.  

             Đám Nạp Lan Nhược Long liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khẽ nâng mí mắt, trong đôi mắt lộ ra dị sắc.  

             – Tiểu tử, ngươi có ý gì, tên này tới ngươi mở cửa, bọn ta đứng ở đây lâu như vậy, ngươi vẫn không cho bọn ta đi vào, là có thành kiến với thế lực tiền triều bọn ta sao?  

             Mạc Phàm không thèm nhìn đám Nạp Lan Nhược Long, mà nhìn về phía Nam Cung Thanh.  

             – Nam Cung sư muội, cho ta mượn con này dùng một lát được không?  

             – Mạc sư huynh cứ thoải mái.  

             Nam Cung Thanh hơi nhếch miệng, hào phóng nói.  

             Mạc Phàm cười khẽ, ngoắc ngón tay với Cửu Đầu Nguyên Thánh trên vai Nam Cung Thanh.  

             Cửu Đầu Nguyên Thánh gào lên với Mạc Phàm, có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nhảy lên tay Mạc Phàm.  

             Ngón tay hắn khẽ gảy, một đạo thanh quang được b*n r*, đường nối từ Thái Sơn tới Phong Thiên Chi Địa lập tức dập nát.  

             Sắc mặt mọi người thay đổi, vội vàng để cơ thể trôi nổi trong không trung.  

             – Thủy lên.  

             Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, nói khẽ.  

             Nước nhanh chóng sinh thành ở vách núi, rất nhanh giữa Thái Sơn và Phong Thiên Chi Địa biến thành một hồ sâu liếc mắt một cái không thấy bờ.  

             Mạc Phàm ném Cửu Đầu Nguyên Thánh huyền ảo vào trong hồ sâu, thân thể Cửu Đầu Nguyên Thánh lập tức bành trướng, biến thành một con chín đầu sư tửcao hơn mười mét, như hung thần ác sát chắn ở cửa.  

             Đám Nạp Lan Nhược Long nhíu mày, trong mắt hiện lên tức giận.  

             – Tiểu tử, ngươi muốn làm gì, cửa địa ngục còn chưa được giải quyết, Mạc gia các ngươi lại ra tay với người của mình, đây là phong cách làm việc của Mạc gia các ngươi sao?  

             Tên giọng như vịt đực nhíu mày, vội nói.  

             Chuyện đã đến nước này, nếu bọn họ rời đi sẽ mất mặt, cho dù không vào được cũng không thể thua trước mặt đám người Mạc gia.  

             – Mạc gia bọn ta làm việc, chưa bao giờ cần người khác đánh giá, nếu các ngươi muốn tiến vào Phong Thiên Chi Địa, thì phải hỏi xem Cửu Đầu Nguyên Thánh có đồng ý hay không, nếu nó đồng ý, vậy các ngươi có thể vào Phong Thiên Chi Địa tùy ý.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.Mạc Phàm vừa nói xong. “Rống” Chín sư tử cùng rống to, kình phong cường đại nhấc lên cơn sóng mạnh đánh bay đám Nạp Lan Nhược Long.