Thần Y Trọng SinhChương 1816
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.5/10 từ 34 lượt Tác giả: SS Hà Thần Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Thông tin truyện: Một câu vui đùa đơn giản lại làm sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, trong lòng có kinh hãi lật chuyển từ núi đến sông. – Đây không phải là cuộc đối thoại năm ta 16 tuổi, vừa mới chuyển đến thành phố Đông Hải học lại bị sỏi thận, nói với chị y tá đó sao? Bởi vì cuộc nói chuyện này, hắn còn thấy được ảnh riêng tư của chị y tá, nhưng mà? – Không phải ta đang luyện thành Cửu Chuyển thần đan thì bị Vũ Đế ám toán, hồn phi phách tán, chuyện này là sao đây? – Chẳng lẽ?- Mạc Phàm ta không chết, từ hơn 500 tuổi quay lại 16 tuổi sao? Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1960: Nghịch tiên chi lực? Chương 1959: Đây là tiên khí cổ Luân Hồi Chi Lô sao? Chương 1958: Bọn ta sao? Chương 1957: Nhưng Mạc Phàm là có chuyện gì đây? Chương 1956: Người như vậy?

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1816

Chương 1818: Chân Hư Chi Uy

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm đều là vẻ khiếp sợ.  

             Ngạo Nhật Thập Tử, có thể liều mạng với tu sĩ Hợp Đạo kỳ, cứ thế bị Mạc Phàm bắn chết hết rồi.  

             Tuy Ngạo Nhật Thập Tử hơi tự đại, cho Mạc Phàm cơ hội, nhưng không thể không nói Mạc Phàm rất lợi hại.  

             Rõ ràng là khí huyết trên người Mạc Phàm tiêu hao không còn, trong chớp mắt ở bên trong Y Đạo Trận khôi phục toàn bộ, nhưng không chỉ một lần.  

             Nếu không phải trên Đại Bỉ không thể sử dụng y thuật đối với mình, chỉ sợ Long Ngạo Thiên bại sẽ thảm hại hơn, không thể thương tổn được Mạc Phàm một chút.  

             Lúc trước bọn họ đều khinh thường y thuật của Thần Nông Tông, hiện giờ xem ra, y thuật không đơn giản như vậy.  

             ể ầ ầ ấ ấMột khi để đệ tử của Thần Nông Tông sử dụng y thuật, chỉ sợ đệ tử của Thần Nông Tông sẽ ở tình trạng bất tử bất diệt.  

             – Chuyện này…  

             Rất lâu sau, không ít người ở đây không thể nói ra được nửa câu.  

             Ngay cả Bạch Khởi cũng nhìn Mạc Phàm với ánh mắt khác, bối phận của Mạc Phàm ngang anh ta, nhưng thực lực kém anh ta rất nhiều.  

             Muốn vượt qua anh ta, không biết là ngày tháng năm nào.  

              Nhưng anh ta cũng cảm nhận được đáng sợ của Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm vì báo thù thay người yêu của mình, không tiếc hao hết khí huyết bắn chết Ngạo Nhật Thập Tử, chỉ riêng tàn nhẫn mạnh mẽ này anh ta không có.  

             Ngoài ra nếu vừa rồi là anh ta đứng trên lôi đài, Mạc Phàm chỉ cần kéo dài khoảng cách với anh ta, anh ta sẽ không làm được gì.  

             Mười mũi tên kia, không dễ đỡ như vậy.  

             – Tiểu tử này…  

             – Tiểu tử, ngươi ra tay thật tàn nhẫn.  

             Dưới đài, Long Tại Uyên chỉ vào Mạc Phàm, tức đến mức không nói nên lời, cơ thể không ngừng run rẩy.  

             Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ không dễ dàng gì mới bồi dưỡng ra thập tử, cứ thế bị Mạc Phàm bắn mười mũi tên chết hết rồi.  

              Ông ta đang muốn dựa vào thập tử diệt Mạc Phàm, trái lại đưa mười đầu người cho Mạc Phàm, khiến Mạc Phàm nổi danh.  

             Một khi chuyện này truyền ra, thanh danh của Mạc Phàm sẽ cao hơn một bậc.  

             – Ra tay tàn nhẫn?  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trong mắt không có chút dao động.  

             Ngạo Nhật Thập Tử chỉ là giá phải trả của Ngạo Nhật Sơn Tông mà thôi, bắt Tiểu Tuyết, giết Mạc gia hắn, phải trả giá như vậy.  

             Ngoài ra sau này Ngạo Nhật Sơn Tông cũng không phải tông phái tốt đẹp gì.  

             Đại chiến Thần Ma kế tiếp, Ngạo Nhật Thập Tử phát huy uy lực không nhỏ.  

             Nhưng rất nhanh, dưới hấp dẫn của Thần Tộc và Ma Tộc, thập tử đầu hàng Thần Ma bên kia.  

             Thập tử vốn rất mạnh, lại có Thần Ma cho lực lượng, thực lực gần như lật chuyển gấp mười lần, ra tay chưa được bao lâu, liền tạo thành thương vong rất lớn đối với chiến sĩ Tu Chân giới.  

             Ngay cả Long Khiếu Vũ cũng bị thương trí mạng dưới tay thập tử, sau đó được hắn chữa khỏi.  

             Hiện giờ giết thập tử, hắn không thấy ra tay rất tàn nhẫn chút nào.  

             Nếu hắn ra tay tàn nhẫn, đã khiến mặt trời ở tổng bộ Ngạo Nhật Sơn Tông chết theo rồi.  

             – Long Tại Uyên, đây chỉ là cảnh cáo, Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi ra tay với ta không sao, các ngươi cứ thoải mái, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh này, Mạc Phàm ta phụng bồi bất cứ lúc nào, nhưng nếu Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi lại ra tay với phụ nữ và người Mạc gia ta, lần sau sẽ không phải là Chân Hư sư tổ đơn giản như vậy, ta cũng không chỉ giết Ngạo Nhật Thập Tử ít như vậy đâu, ta sẽ khiến Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi biết cái gì gọi là máu chảy thành sông.  

             Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc bén, nói.  

             Lúc này hắn đã có thể làm tới bước này.  

             Nếu lần sau lại tiếp, sẽ không chỉ là cục diện này.  

             – Tiểu tử, khẩu khí của ngươi lớn thật, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không trêu chọc đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông ta, Ngạo Nhật Sơn Tông ta sẽ không gây sự với ngươi, nhưng tốt nhất là ngươi đừng trêu chọc đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông ta, nếu không cho dù là Chân Hư sư huynh cũng đừng nghĩ tới chuyện bảo vệ ngươi.  

             Long Khiếu Vũ nắm chặt tay, lập tức buông ra, lạnh lùng nói.  

             Ông ta thật không ngờ, Mạc Phàm còn mạnh như thế, nghiền ép cả Ngạo Nhật Thập Tử.  

             Tuy phương pháp sử dụng có hạn, thiêu đốt huyết mạch Hồng Liên và linh khí toàn thân, nhưng chuyện này đã vô cùng đáng sợ.  

             Mạc Phàm mới chỉ là đệ tử Nguyên Anh kỳ, đợi hắn đến Hóa Thần kỳ, Hợp Đạo kỳ, chỉ sợ sẽ như Bạch Khởi, trở thành một người có thể đấu được với cao thủ Đại Thừa?  

             Nhưng mà trước khi bắt đầu trên lôi đài, ông ta đã nói, sau khi kết thúc lôi đài sẽ xóa bỏ.  

             Nói như vậy, ông ta không thể ra tay với Mạc Phàm nữa.  

             Nếu ông ta ra tay với Mạc Phàm ở đây, Chân Hư ra tay, có không biết bao nhiêu cao thủ Đại Thừa phải vĩnh viễn ở lại đây, mất nhiều hơn được.  

             Ngạo Nhật Thập Tử đã chết, lại tuyển ra lần nữa từ đám dự phòng là được.  

             Hóa Thần cấp là đệ tử Thần Cấp, Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ không có một vạn cũng 8000, mười người không tính là gì.  

             Bồi dưỡng một lần nữa, chẳng qua tốn chút thời gian mà thôi.  

             Nói xong, ông ta vươn tay về phía lôi đài, thu hồi trận pháp phòng hộ, tiểu thái dương bay trở về trong tay ông ta.  

             – Tiểu Bất Tử, chúng ta đi.  

             Chân Hư lạnh nhạt nói.  

             – Dạ, sư tổ.  

             Mạc Phàm cúi người với Chân Hư, nói.  

             Lần này nếu không có Chân Hư sư tổ ra mặt, hắn thật sự không dễ bắn chết thập tử, cứu Tiểu Tuyết.  

             Lôi đài chậm rãi hạ xuống dưới sự khống chế của hắn, hóa thành Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú lần nữa.  

             Trong mắt hắn chớp lóe điện quang, Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú lúc trước khiến hắn vô cùng phiền phức hóa thành tro tạn dưới điện quang trong mắt hắn.  

             Bóng dáng nhoáng lên một cái, hắn đến phía sau Chân Hư sư tổ, bên cạnh Tiểu Tuyết.  

             Hắn không quan tâm ở đây có người khác, ôm Tiểu Tuyết vào trong lòng.  

             Đã hơn một năm, cuối cùng cũng tìm được cô trở về.  

             Bạch Khởi bĩu môi, vẻ mặt khó chịu, dùng tay đẩy Mạc Phàm.  

             Anh ta còn chưa theo đuổi được Mộ Dung Phi Nguyệt, bên này Mạc Phàm đã ôm áp rồi.  

             – Này này, tiểu tử, đây là cô nương Bạch gia ta, còn chưa được sự đồng ý của Bạch gia ta, ở nơi đông người như vậy, ngươi nhanh cách xa cô gái Bạch gia ta ra một chút.  

             Mạc Phàm tức giận liếc Bạch Khởi một cái, nhưng vẫn buông Tiểu Tuyết ra.  

             Dù sao đã cứu được Tiểu Tuyết ra rồi, sau này có thời gian hàn huyên.  

             Vẻ mặt Chân Hư lạnh nhạt, tay áo vung lên, một vòng xoáy xuất hiện.  

             Nhưng không đợi đám Mạc Phàm rời đi.  

             – Cha, cứ để bọn họ rời đi như thế sao?  

             Long Tại Thiên không cam lòng nói.  

             Mạc Phàm là một tiểu tử Nguyên Anh kỳ, đến trước sơn môn của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ,giết Ngạo Nhật Thập Tử, cứu Bạch Tiểu Tuyết đi.  

             Thần Nông Tông là môn phái y tiên, Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ là môn phái chiến tu.  

             Nếu quang minh chính đại để bọn họ rời đi như thế, mặt mũi của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ mất sạch rồi.  

             Chân Hư lợi hại, cùng lắm là khởi động thần trận.  

             – Cam miệng.  

             Long Khiếu Vũ lạnh lùng liếc Long Tại Thiên một cái, lúc nhìn về phía Chân Hư, trên mặt lập tức hiện lên tươi cười.  

             – Chân Hư sư huynh, lần này bọn ta thua tâm phục khẩu phục, Khiếu Vũ cung tiễn Chân Hư sư huynh.  

             – Hi vọng Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi nhớ kỹ những lời trước đó, nếu không!  

             Chân Hư nói xong buông khí bị kiềm hãm, hạt châu màu xanh còn chưa được ông thu bùng nổ ra.  

             Ngay sau đó, quang mang màu xanh lan tràn tới mặt trời của Ngạo Nhật Sơn Tông, đến chỗ nào thái dương chân hỏa chỗ đó tắt.  

             Chỉ trong phút chốc, thanh quang che khuất toàn bộ mặt trời, mặt trời tắt hoàn toàn, Ngạo Nhật Sơn Tông vĩnh viễn không đêm tối rơi vào trong hắc ám.  

             Chân Hư, Bạch Khởi, Mạc Phàm và Tiểu Tuyết đi vào trong vòng xoáy, rời khỏi Ngạo Nhật Sơn Tông. Ở đây lại á khẩu không trả lời được.