Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 1 lượt BẠN GÁI QUÁI VẬT Tên khác: Quái vật bạn gái, Quái vật nữ hữu. Tác giả: Hữu Tình Khách. Thể loại: bách hợp, mạt thế, 1vs1, cường cường, HE, cái này gắn tag thì hơi sai nhưng thoi cứ để đại: xúc tu =)))) Tình trạng: 156 chương edit hoàn. Couple: Tang Lộ – Hạ Vị Sương. Edit: Alex (Wattpad: AlexGreen95). _____________ Giới thiệu Ba năm trước, người yêu của Hạ Vị Sương gặp tai nạn máy bay tử vong, thi thể chìm xuống biển sâu mất tích. Ba năm sau, vào một đêm mưa to tầm tã, sấm chớp liên hồi, cửa phòng 702 bị gõ vang. Qua mắt thần, Hạ Vị Sương thấy người bạn gái đáng lẽ đã chết từ lâu mặc chiếc váy đỏ rách rưới, cả người ướt đẫm, tóc dài đen như mực, nước da trắng bệch như giấy. Chị nở nụ cười cứng đờ. Bờ môi cong cong đỏ tựa bôi máu. Bàn tay Hạ Vị Sương nắm lấy chốt cửa run rẩy, xúc động toan mở. Cô em họ ở nhờ trong nhà mơ mơ màng màng bước ra, hỏi: “Mùi gì tanh dữ vậy ta?” Hạ Vị Sương cứng người. Len qua kẹt cửa truyền đến là mùi tanh tưởi đặc hữu của đại dương. Bạn gái quái vật x Con người. Một câu giới thiệu vắn tắt: Người yêu đã chết quay về. Đại ý: Trong hoàn cảnh khó khăn cũng phải nỗ lực sinh sống, không từ bỏ lương tri và điểm mấu chốt của con người. _____________ Review không spoil: Yo, chúng ta đã có tổng tài dễ cưng, diễn viên dễ cưng, kiếm tiên dễ cưng, tiểu quỷ dễ cưng, điện hạ dễ cưng sòi, giờ thêm quái vật dễ cưng nhe. Chào mừng quý dị đến với hố mới, hố mạt thế. Truyện này phiêu lưu pha chút kinh dị, là thể loại toi ưa thích. Nội dung cơ bản như đã nêu ở trên. Bạn gái chết đi biến thành quái vật nhưng vẫn nhớ tới mình, tìm về bảo vệ mình. Nghe lãng mạn nhờ? Không có đâu 🙂. Đây là câu chuyện tình yêu giữa một con quái vật biến thái và một con người có bệnh tâm thần (cũng biến thái luôn). Nếu phải tóm tắt nội dung thì hẳn là quá trình thay đổi, bao dung và chấp nhận lẫn nhau vì tình yêu của hai nhân vật chính, nhân tiện ngược xác sống, quái vật. Tại sao truyện này toi không gắn tag ngọt sủng? Tại vì nữ chính 1 muốn giết nữ chính 2, nữ chính 2 muốn ăn nữ chính 1 (nghĩa đen) nên để ngọt sủng thì nó lại cắn rứt lương tâm quá. Nhưng mà có ngọt sủng thiệt, nên quý dị yên tâm. Không ngọt thì mười cái đời toi cũng không làm. Một số điểm mà toi thích ở truyện này: – Nếu những truyện mạt thế thường hay miêu tả sâu về mặt xấu xa, đen tối của con người khi mạng sống bị đe dọa thì truyện này ngược lại, đề cao sự lương thiện, trung thành và lòng biết ơn. Nên có thể nói là mang đến năng lượng tích cực, đúng như đại ý mà tác giả đã nêu. – Cái này là điểm cộng đối với toi nhưng có thể là điểm trừ đối với quý dị. Không có phản bội và hy sinh. Không phải đọc mà nơm nớp lo sợ tác giả bẻ cua, cắm death-flag, cho ai lãnh cơm hộp bất thình lình. Đọc trong tâm thế thoải mái, thích ai cứ thích, không sợ đùng phát bias chết queo (lí do drop Deathnote, SnK, KnY và 7749 truyện khác 🙂). Toi là kiểu dễ bị ảnh hưởng tâm trạng, nên né những cái gì quá nặng nề. – Diễn biến cốt truyện được tác giả miêu tả hợp lí, chi tiết, bất ngờ. Bối cảnh truyện cũng xây dựng khá hoàn thiện. Mạch truyện hồi hộp, lôi cuốn. – Thoại thông minh, mặn mòi, không sượng trân, nhàm chán. Ít ra là chọc cười được đứa đơ như toi. – Người thì vừa lương thiện vừa nguy hiểm. Quái vật thì vừa thấy ghê vừa thấy cưng. Nghe thì mâu thuẫn nhưng thiệt ra rất hợp lí. Đương nhiên cũng có vài chỗ toi cho là chưa hoàn hảo: – Diễn biến tâm lý từ yêu sang hận rất ấn tượng, nhưng từ hận về yêu hơi mờ nhạt, chắc vì bản chất nó là từ từ thay đổi, từ từ chấp nhận. – So với màn combat của hai nữ chính ở đoạn giữa thì màn đấu Boss cuối có vẻ… hơi đơn giản. Nó vẫn hợp lí, không đến mức đầu voi đuôi chuột, nhưng toi đã mong chờ cái gì đó kịch tính, hoành tráng hơn. Đoán là tác giả muốn bù đắp lại cho độc giả sau khi đã ngược tanh bành khúc giữa. Nhưng chính khúc giữa mới là cao trào, là phần xuất sắc nhất truyện. Tạm thời là vậy, khi nào nhớ ra thêm sẽ bổ sung. Lần này siêng đột xuất nên vẽ bìa, bình thường chỉ quẹt 3 cái tên. Dự kiến mỗi ngày một chương, thứ Bảy, Chủ nhật hong hứa chắc. Hoan nghênh góp ý hiền lành, thân thiện, miễn các loại drama, gây war, cục súc. _____________ Rảnh nên xàm chút. Tên truyện theo nhiều phong cách: – Tên gốc: Bạn gái quái vật. – Kiểu Harry Potter: Hạ Vị Sương và cô bạn gái quái vật. – Kiểu phim Nhật: Cô bé lọ lem thời tận thế. – Kiểu light-novel: Sau tai nạn máy bay, bạn gái tôi biến thành quái vật quay về. – Kiểu truyện thiếu nhi: Quái vật ngốc xít học cách yêu. – Kiểu truyện cổ tích: Người đẹp và quái vật cũng đẹp. – Kiểu game thời trang: Kỳ tích Lộ Lộ. – Kiểu game thủ tháp: Monster vs. Zombies, hay theo Trung Quốc thì là Quái vật đại chiến cương thi. – Kiểu tập làm văn: Nhà em có nuôi một quái vật… Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 124

Chương 124

Cái gì thế?

 

Theo bản năng, Hạ Vị Sương rút phần đầu chiếc gậy chống ra. Ở đó được nối với một lưỡi dao nhỏ gọn mà bén nhọn.

 

Tuy nhiên, nơi này vẫn cứ im lìm. Tiếng gió bên ngoài vù vù lướt qua, thi thoảng lại có vài cái lá bị ảnh hưởng mà lay động một chút.

 

Tiếng lá rụng chao đảo trong gió. Tiếng hòn đá bị gió quét lăn. Tiếng cành cây điên cuồng lay lắt. Cùng với tiếng sói tru loáng thoáng truyền đến từ nơi xa rất xa… Cứ như tiếng động vừa rồi chỉ là một điều ngoài ý muốn nho nhỏ, không hề nguy hiểm như trong tiềm thức Hạ Vị Sương đã nghĩ.

 

Chính ngay lúc Hạ Vị Sương cho rằng đó là gió thổi thứ gì đó vô tri lọt vào thì cô lại nghe thấy tiếng hít thở rất khẽ, c*̀ng với một giọng nói có phần quen tai.

 

"Cô là ai?"

 

Trước khi Hạ Vị Sương kịp lên tiếng thì đối phương đã hỏi một câu như thế trước.

 

Là người. Không ngờ lại thật sự có một con người xuất hiện trước mặt cô!

 

"Gió lớn quá, tôi ở đây nghỉ ngơi. Còn cô là ai?" Châm chước một lúc, Hạ Vị Sương lựa chọn quẳng vấn đề ấy ngược trở về.

 

Đối phương nghe có vẻ là một cô gái tuổi không lớn, giọng rất quen tai, nhưng nhất thời Hạ Vị Sương không nghĩ ra được nguyên do vì sao. Nếu là người quen, tại sao đối phương lại hỏi cô là ai? Đâu lí nào cô ta c*̃ng là người khiếm thị, hay chỉ là người mà cô từng nghe qua giọng chứ không quen biết…

 

Huống hồ, giọng nói kia nghe không có vẻ sợ hãi, c*̃ng không có thái độ thù địch. Điều đó đồng nghĩa với việc đối phương là kiểu thương lượng được. Nói không chừng chẳng cần xung đột c*̃ng có thể ứng phó xong.

 

Trong đầu Hạ Vị Sương nhanh chóng liệt kê ra những khả năng. Cô tập trung tinh thần, chuẩn bị tìm đáp án từ câu trả lời c*̉a cô gái này.

 

Cô gái ấy nói: "Tôi tên Châu Châu."

 

Châu Châu? Tên này chẳng lẽ là trùng hợp? Nếu nhớ không lầm thì tình nhân bí ẩn bên cạnh Cố Mẫn Chi đúng là tên Châu Châu.

 

Châu Châu lại tiến đến một bước, đạp lên lá khô, phát ra tiếng động giòn khẽ. Giọng cô ta nghe có vẻ hết sức nghi hoặc, mịt mờ mà phiền muộn, tựa như đang nhớ lại điều gì: "Cô tên là gì? Cô trông… khá quen mắt. Có phải trước kia chúng ta từng quen biết không? Cô… cô là người tôi biết à?"

 

Cô ta nói chuyện nghe sao mà kì quái thế?

 

Hạ Vị Sương khẽ cau mày, vội đưa phần chân gậy ra phía trước theo bản năng, ám chỉ đối phương giữ khoảng cách.

 

Cô dùng tên giả c*̉a mình để ứng phó với Châu Châu, đồng thời tiếp tục hỏi: "Tôi tên Lục Sảng. Vì sao lại hỏi như thế? Ngại quá, tôi không nhìn thấy, không thể xác định rốt cuộc có quen biết cô hay không."

 

Khi biết Hạ Vị Sương là người mù, Châu Châu phát ra giọng đầy tiếc nuối: "Tại sao lại thế."

 

Hạ Vị Sương nói: "Vậy còn cô? Tại sao lại cảm thấy tôi trông quen mắt? Cô không rõ hai ta có biết nhau hay không mà lại có cảm giác ấy à?"

 

Châu Châu mờ mịt nói: "Đúng vậy, tại sao? Tôi không biết nữa… Chuyện trước kia, tôi đã quên rất nhiều. Những cái còn sót lại c*̃ng không mấy gì rõ ràng. Ngay cả tên c*̉a tôi c*̃ng chưa hẳn đã là tên khi trước – ôi!"

 

Cô ta càng nói càng kích động, còn phát ra tiếng hít thở đau đớn.

 

Một cảm giác nguy hiểm khiến người ta dựng tóc gáy đột ngột dâng lên, Hạ Vị Sương lặng lẽ nắm chặt con dao. Cô nghe thấy Châu Châu lại tiến về phía mình thêm bước nữa, giọng nói bất chợt trở nên hết sức âm trầm: "Vì sao khi nhìn đến cô thì cảm giác c*̉a tôi lại kì quái như thế? Nhất định là tôi có biết cô. Nhất định có biết – tất cả là tại cô, khiến đầu tôi đau tới vậy!"

 

Có nguy hiểm!

 

Trực giác đột nhiên lạnh lẽo, Hạ Vị Sương vội vung dao về phía trước theo bản năng. Châu Châu khẽ 'a' một tiếng, vừa khó hiểu lại vừa có vẻ ấm ức: "Sao cô dám làm tôi bị thương?"

 

Trong đêm đông tối đen, rét buốt, cô gái mặc quần áo trắng không quá dày ôm chặt vết thương trên tay, dường như hết sức đau lòng. Cô ta ăn mặc phong phanh, thân hình c*̃ng mảnh dẻ, chao đảo trong gió, biểu cảm bi thương mà ngơ ngác, như tơ liễu không gốc rễ phất phơ, yếu ớt đến đáng thương.

 

Chỉ tiếc rằng cô gái áo đen với đôi mắt vô thần đối diện cô ta lại không nhìn thấy được hình ảnh khiến người ta sinh lòng thương tiếc ấy.

 

"Rất xin lỗi." Hạ Vị Sương nói mà không mấy thành ý, "Nhưng cô làm tôi sợ."

 

"Xin lỗi, không phải tôi cố ý…" Châu Châu run rẩy nức nở một tiếng. Giọng nói khẽ khàng như muốn tan theo gió.

 

Tinh thần c*̉a cô gái đối diện này có chút vấn đề… Chỉ trong vài phút giao lưu, Hạ Vị Sương đã có thể kết luận rằng cô ta không chỉ đơn thuần là mất trí nhớ.

 

Điều đó có nghĩa cô ta là mối nguy hiểm không thể khống chế, hơn nữa nói không chừng còn cực kì khó đối phó. Suy cho c*̀ng thì việc cô ta có thể lặng lẽ tiến đến trước mặt cô, bước vào góc khuất Tang Lộ đã cẩn thận chọn lựa mà không gây ra bất kì tiếng động gì đã nói lên vấn đề nhất định.

 

Nhưng đồng thời, điều đó c*̃ng đồng nghĩa với việc cô ta có thể sẽ có càng nhiều sơ hở. Xét về phương diện nào đó thì có lẽ người này sẽ tương đối dễ lừa.

 

Đấy, giọng cô ta lúc này đã bình tĩnh hơn rồi. Làm gì có ai bình thường mà như thế?

 

Hạ Vị Sương nói: "Châu Châu đúng không? Cô muốn làm gì tôi?"

 

Châu Châu ngập ngừng một lúc. Vấn đề này khiến cô ra vô c*̀ng rối rắm. Cô ta đáp với vẻ đáng thương: "Tôi không biết. Đầu tôi đau quá. Có thứ gì đó ngăn cản tôi nhớ ra cô."

 

Biểu cảm Hạ Vị Sương dịu đi, cô nói: "Nếu thế thì cô có thể tạm buông hồi ức. Không sao đâu. Cô xem, tôi ở ngay đây. Tôi là người mù. Tôi chạy không thoát. Chúng ta có thể chờ đến khi hết đau đầu lại từ từ suy nghĩ."

 

Một người vừa mới bị mù c*̃ng không dám chạy trốn trong hoàn cảnh xa lạ. Chỉ sợ kẻ địch còn chưa chạm đến thì cô đã tự đụng vào tường mà bất tỉnh trước rồi.

 

Cái người tên Châu Châu này, nếu thật sự là Châu Châu bên cạnh Cố Mẫn Chi kia thì tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản. Huống hồ, trực giác c*̉a cô c*̃ng đang điên cuồng gào rống rằng nguy hiểm, chạy mau.

 

Trở mặt, đối với Hạ Vị Sương mà nói thì không phải là chuyện tốt. Chuyện cần làm gấp lúc này là trấn an Châu Châu, chờ Tang Lộ trở về đón mình.

 

Đằng trước im lặng một lúc, giọng Châu Châu lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Cô ta ngượng ngùng nói: "Cô tốt quá. Cô không giống mấy người bên cạnh tôi."

 

Cho dù không nhìn thấy thì Hạ Vị Sương vẫn nhướng mày theo thói quen. Buồn ngủ gặp chiếu manh là gì? Chẳng phải là cái này đấy sao?

 

Hạ Vị Sương bèn hỏi nương theo lời đối phương: "Bên cạnh cô có những ai?"

 

Châu Châu trông như không hề đề phòng mà đáp rằng: "Người bên cạnh tôi c*̃ng rất tốt với tôi, nhưng bọn họ đều rất sợ tôi…"

 

Hạ Vị Sương: "…" Bộ nhìn tôi không sợ cô hả?

 

Dường như nhận thấy vẻ cạn lời c*̉a Hạ Vị Sương, Châu Châu lại bổ sung: "Cô khác. Tôi nhìn đến cô, cảm giác rất thân thiết. Chị ấy cứ muốn tôi làm cái này, làm cái kia. Chị nói sẽ luôn ở bên tôi, nhưng cứ hay có chuyện quan trọng hơn tôi."

 

Chị ấy? Hạ Vị Sương bắt được từ ngữ mấu chốt ấy. Là ám chỉ một người cố định, không phải nói chung chung.

 

Cô không đâm bang nói cái gì mình chỉ vừa mới gặp Châu Châu mà nương theo đề tài c*̉a cô ta để tiếp dẫn: "Chị ấy là ai? Người đó không tốt với cô à?"

 

Châu Châu thở dài: "Chị ấy là chủ nhân c*̉a tôi, là người yêu c*̉a tôi, là người nhà c*̉a tôi. Chị ấy đối xử với tôi… hẳn là rất tốt. Nhưng mà… nhưng mà…"

 

Châu Châu lại khóc nức nở. Tiếng nấc khẽ hòa c*̀ng tiếng gió rít bên ngoài bức tường như tiếng quỷ khóc ai oán độc ác nhất: "Nhưng mà vì sao tôi vẫn cảm thấy trống vắng như thế? Thứ tôi muốn hình như không phải vậy. Rõ ràng chị ấy rất tốt với tôi, nhưng mà không đúng, cứ cảm thấy không đúng… Oa -"

 

Hạ Vị Sương kiên nhẫn chờ đến khi tiếng khóc c*̉a cô ta yếu đi mới lên tiếng: "Tên người đó là gì? Có thể nói cho tôi biết không?"

 

Châu Châu nói: "Chị ấy tên Cố Mẫn Chi."

 

Cố Mẫn Chi. Chậc, đúng là Châu Châu bên cạnh Cố Mẫn Chi rồi. Cô gái này quả thật quái dị vô c*̀ng. Nghe nói cô ta là chim hoàng yến bị Cố Mẫn Chi nuôi nhốt, nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này lại có thể tự chạy ra, có thể thấy một số việc thật sự không giống như những gì đại chúng đã chứng kiến.

 

Hạ Vị Sương nhẹ nhàng chớp chớp mắt, biểu cảm không hề thay đổi. Cô cố ý nói: "Cố Mẫn Chi rất nổi tiếng trong căn cứ. Nghe nói cô ta có rất nhiều bạn bè. Chắc là cô ta bận quá nên mới không thể ở bên cô nhiều hơn thôi."

 

Mấy chuyện thọc gậy bánh xe thế này nói ra thì có hơi đê tiện, nhưng mà dùng để đối phó Cố Mẫn Chi thì rất thích hợp.

 

Châu Châu vô c*̀ng thương tâm: "Cô hiền hòa thật đấy. Chị ấy chưa bao giờ nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó hết. Dù có đi nữa thì c*̃ng chẳng được bao lâu đã mất kiên nhẫn rồi."

 

Hạ Vị Sương: "…" Cố Mẫn Chi này thật là.

 

Nhưng chỉ nhoáng cái là Hạ Vị Sương đã không thể cảm thán về tính tình c*̉a Cố Mẫn Chi được nữa, bởi vì Châu Châu lại đổi giọng, nói: "Cái tên Lục Sảng này tôi không có ấn tượng gì hết, thật sự là tên c*̉a cô sao?"

 

Hạ Vị Sương mỉm cười nói: "Đương nhiên rồi. Hai ta không hề quen biết, lừa cô làm gì chứ?"

 

Châu Châu vẫn không nhịn được mà nhích đến gần: "Đúng vậy, cô sẽ không lừa tôi. Cô tốt như thế mà… Tôi vừa gặp cô đã không nhịn được mà cảm thấy gần gũi. Vì sao? Nhất định cô là một người rất rất tốt, nhưng vì sao tôi lại quên mất cô chứ?"

 

Hạ Vị Sương chậm rãi lùi về sau. Cô trấn an cô gái trước mặt: "Không sao, những chuyện này có thể từ từ suy nghĩ. Châu Châu, tại sao cô lại đến đây?"

 

Châu Châu vừa trả lời vừa nói thêm: "Bởi vì tôi cảm giác được phía này có thứ gì đó mạnh mẽ mà lại quỷ dị, rất giống với tôi. Lục Sảng, sao cô lại ở đây? Chị ấy không cho người lạ bén mảng đến đây. Nếu bị chị ấy phát hiện, cô sẽ rất nguy hiểm."

 

Thứ mạnh mẽ mà lại quỷ dị? Chẳng lẽ là nói Tang Lộ? Nếu đúng là Tang Lộ, rồi lại còn rất giống cô ta, chẳng lẽ Châu Châu c*̃ng là giống loài đặc biệt ấy?

 

Nếu thế thì mình lại càng không thể xung đột trực tiếp với cô ta.

 

Trời quá rét. Chờ lâu thế rồi, chân cẳng Hạ Vị Sương c*̃ng đã lạnh toát. Cô nhỏ giọng ho khan hai tiếng, nói: "Ngoài cô ra thì không ai biết tôi ở đây cả. Châu Châu, đừng nói ai biết tôi từng đến đây, được chứ?"

 

Châu Châu lập tức hỏi lại: "Vậy cô nguyện ý yêu tôi không? Giống như chị ấy, như bọn họ."

 

Yêu?

 

Hạ Vị Sương sửng sốt, bèn hỏi lại: "Thế nào mới tính là yêu?"

 

"Cô phải quan tâm tôi, bảo hộ tôi, ở bên tôi, thuộc về tôi, luôn luôn là thế… mãi mãi, mãi mãi không chia lìa."

 

Cô ta càng nói, Hạ Vị Sương lại càng cảm thấy lông tơ sau lưng dựng đứng. Giọng điệu cô ta quá mức quỷ dị, đầy vẻ điên cuồng, ngang bướng không tưởng tượng nổi.

 

Quả nhiên, giống loài đặc biệt này dường như ai c*̃ng có tư duy cực kì cố chấp. Có điều cảm giác mà Châu Châu mang đến cho Hạ Vị Sương lại không giống lắm. Tuy loài này rất giỏi ngụy trang nhưng trực giác nói cho Hạ Vị Sương biết hiện tại, những lời Châu Châu nói đều là thật sự.

 

Suy cho c*̀ng thì mỗi cá thể đều có sự khác biệt. Tình trạng c*̉a Châu Châu c*̃ng không hoàn toàn giống với Tang Lộ và Lưu Khải Dần.

 

"Nhưng tôi không nhìn thấy cô." Hạ Vị Sương khẽ mỉm cười, nói, "Cô xem, cô biết hình dáng c*̉a tôi nhưng lại quên mất tôi. Mà tôi, có lẽ nhớ rõ nhưng lại không nhìn thấy được cô. Châu Châu, cô muốn biết chuyện trước kia không?"

 

"Muốn!" Cô ta đáp vội.

 

"Hai ta có thể trở thành bạn bè." Hạ Vị Sương dụ dỗ bằng giọng điệu nhẹ nhàng, mềm mỏng, "Trở thành bạn bè mới toanh, sau đó từ từ tìm kiếm quá khứ. Để tôi đến giúp cô, được chứ?"

 

"… Được."

 

Lòng Hạ Vị Sương cảm thấy một chút buồn cười, lại thêm một chút thương hại. Tận thế ập xuống, bệnh nhân uống thuốc suốt ba năm liền là cô đây thì từ từ hồi phục, nhưng kẻ điên chung quanh lại xuất hiện càng lúc càng nhiều.

 

"Bạn bè là không thể yêu như cô nói. Bạn bè cần giữ khoảng cách, cần sự riêng tư. Quan trọng nhất chính là đầu tiên, cô phải làm tôi tin tưởng rằng cô có thể trở thành bạn…"

 

Hạ Vị Sương như con sói xám đang lừa cô bé quàng khăn đỏ, nghiêm túc mà chậm rãi tẩy não kẻ điên trước mặt. Đầu tiên phải khiến cô ta giữ kín chuyện gặp được mình, tiếp sau đó thì có thể nói những lời bâng quơ, sáo rỗng.

 

Cơ mà Hạ Vị Sương còn chưa nói được mấy câu thì một tiếng động xé gió bén ngót đã bất chợt vang lên. Châu Châu kêu một tiếng. Hạ Vị Sương nghe thấy phía kia bức tường loáng thoáng truyền đến tiếng người hô hoán.

 

Nói có kẻ xâm nhập? Hành tung c*̉a Tang Lộ bại lộ rồi ư?

 

"Bạn ai?"

 

Giọng nói âm trầm vang lên từ phía sau. Trái tim căng thẳng c*̉a Hạ Vị Sương c*̃ng chợt thả lỏng. Cô thậm chí còn không nhận ra nụ cười trên mặt mình đã trở nên thật tình hơn.

 

"Lộ Lộ, chị về rồi à?"

 

Một tiếng 'bịch' trầm đục, thứ gì đó nặng nè bị ném xuống đất. Tang Lộ lại không trả lời câu hỏi c*̉a Hạ Vị Sương, bởi vì cô đã nhắm vào Châu Châu trước mắt.

 

Cô vô c*̀ng chán ghét cô gái này, c*̃ng như cô ta vừa nhìn thấy cô đã lập tức lộ vẻ căm hận.

 

Hai người thậm chí còn chẳng nói với nhau nửa câu đã bắt đầu tấn công đối phương. Một sự ăn ý quỷ dị tràn ngập giữa cả hai… Giết cô ta, nhất định phải giết cô ta!
_____________