Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 1 lượt BẠN GÁI QUÁI VẬT Tên khác: Quái vật bạn gái, Quái vật nữ hữu. Tác giả: Hữu Tình Khách. Thể loại: bách hợp, mạt thế, 1vs1, cường cường, HE, cái này gắn tag thì hơi sai nhưng thoi cứ để đại: xúc tu =)))) Tình trạng: 156 chương edit hoàn. Couple: Tang Lộ – Hạ Vị Sương. Edit: Alex (Wattpad: AlexGreen95). _____________ Giới thiệu Ba năm trước, người yêu của Hạ Vị Sương gặp tai nạn máy bay tử vong, thi thể chìm xuống biển sâu mất tích. Ba năm sau, vào một đêm mưa to tầm tã, sấm chớp liên hồi, cửa phòng 702 bị gõ vang. Qua mắt thần, Hạ Vị Sương thấy người bạn gái đáng lẽ đã chết từ lâu mặc chiếc váy đỏ rách rưới, cả người ướt đẫm, tóc dài đen như mực, nước da trắng bệch như giấy. Chị nở nụ cười cứng đờ. Bờ môi cong cong đỏ tựa bôi máu. Bàn tay Hạ Vị Sương nắm lấy chốt cửa run rẩy, xúc động toan mở. Cô em họ ở nhờ trong nhà mơ mơ màng màng bước ra, hỏi: “Mùi gì tanh dữ vậy ta?” Hạ Vị Sương cứng người. Len qua kẹt cửa truyền đến là mùi tanh tưởi đặc hữu của đại dương. Bạn gái quái vật x Con người. Một câu giới thiệu vắn tắt: Người yêu đã chết quay về. Đại ý: Trong hoàn cảnh khó khăn cũng phải nỗ lực sinh sống, không từ bỏ lương tri và điểm mấu chốt của con người. _____________ Review không spoil: Yo, chúng ta đã có tổng tài dễ cưng, diễn viên dễ cưng, kiếm tiên dễ cưng, tiểu quỷ dễ cưng, điện hạ dễ cưng sòi, giờ thêm quái vật dễ cưng nhe. Chào mừng quý dị đến với hố mới, hố mạt thế. Truyện này phiêu lưu pha chút kinh dị, là thể loại toi ưa thích. Nội dung cơ bản như đã nêu ở trên. Bạn gái chết đi biến thành quái vật nhưng vẫn nhớ tới mình, tìm về bảo vệ mình. Nghe lãng mạn nhờ? Không có đâu 🙂. Đây là câu chuyện tình yêu giữa một con quái vật biến thái và một con người có bệnh tâm thần (cũng biến thái luôn). Nếu phải tóm tắt nội dung thì hẳn là quá trình thay đổi, bao dung và chấp nhận lẫn nhau vì tình yêu của hai nhân vật chính, nhân tiện ngược xác sống, quái vật. Tại sao truyện này toi không gắn tag ngọt sủng? Tại vì nữ chính 1 muốn giết nữ chính 2, nữ chính 2 muốn ăn nữ chính 1 (nghĩa đen) nên để ngọt sủng thì nó lại cắn rứt lương tâm quá. Nhưng mà có ngọt sủng thiệt, nên quý dị yên tâm. Không ngọt thì mười cái đời toi cũng không làm. Một số điểm mà toi thích ở truyện này: – Nếu những truyện mạt thế thường hay miêu tả sâu về mặt xấu xa, đen tối của con người khi mạng sống bị đe dọa thì truyện này ngược lại, đề cao sự lương thiện, trung thành và lòng biết ơn. Nên có thể nói là mang đến năng lượng tích cực, đúng như đại ý mà tác giả đã nêu. – Cái này là điểm cộng đối với toi nhưng có thể là điểm trừ đối với quý dị. Không có phản bội và hy sinh. Không phải đọc mà nơm nớp lo sợ tác giả bẻ cua, cắm death-flag, cho ai lãnh cơm hộp bất thình lình. Đọc trong tâm thế thoải mái, thích ai cứ thích, không sợ đùng phát bias chết queo (lí do drop Deathnote, SnK, KnY và 7749 truyện khác 🙂). Toi là kiểu dễ bị ảnh hưởng tâm trạng, nên né những cái gì quá nặng nề. – Diễn biến cốt truyện được tác giả miêu tả hợp lí, chi tiết, bất ngờ. Bối cảnh truyện cũng xây dựng khá hoàn thiện. Mạch truyện hồi hộp, lôi cuốn. – Thoại thông minh, mặn mòi, không sượng trân, nhàm chán. Ít ra là chọc cười được đứa đơ như toi. – Người thì vừa lương thiện vừa nguy hiểm. Quái vật thì vừa thấy ghê vừa thấy cưng. Nghe thì mâu thuẫn nhưng thiệt ra rất hợp lí. Đương nhiên cũng có vài chỗ toi cho là chưa hoàn hảo: – Diễn biến tâm lý từ yêu sang hận rất ấn tượng, nhưng từ hận về yêu hơi mờ nhạt, chắc vì bản chất nó là từ từ thay đổi, từ từ chấp nhận. – So với màn combat của hai nữ chính ở đoạn giữa thì màn đấu Boss cuối có vẻ… hơi đơn giản. Nó vẫn hợp lí, không đến mức đầu voi đuôi chuột, nhưng toi đã mong chờ cái gì đó kịch tính, hoành tráng hơn. Đoán là tác giả muốn bù đắp lại cho độc giả sau khi đã ngược tanh bành khúc giữa. Nhưng chính khúc giữa mới là cao trào, là phần xuất sắc nhất truyện. Tạm thời là vậy, khi nào nhớ ra thêm sẽ bổ sung. Lần này siêng đột xuất nên vẽ bìa, bình thường chỉ quẹt 3 cái tên. Dự kiến mỗi ngày một chương, thứ Bảy, Chủ nhật hong hứa chắc. Hoan nghênh góp ý hiền lành, thân thiện, miễn các loại drama, gây war, cục súc. _____________ Rảnh nên xàm chút. Tên truyện theo nhiều phong cách: – Tên gốc: Bạn gái quái vật. – Kiểu Harry Potter: Hạ Vị Sương và cô bạn gái quái vật. – Kiểu phim Nhật: Cô bé lọ lem thời tận thế. – Kiểu light-novel: Sau tai nạn máy bay, bạn gái tôi biến thành quái vật quay về. – Kiểu truyện thiếu nhi: Quái vật ngốc xít học cách yêu. – Kiểu truyện cổ tích: Người đẹp và quái vật cũng đẹp. – Kiểu game thời trang: Kỳ tích Lộ Lộ. – Kiểu game thủ tháp: Monster vs. Zombies, hay theo Trung Quốc thì là Quái vật đại chiến cương thi. – Kiểu tập làm văn: Nhà em có nuôi một quái vật… Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 52

Chương 52

Đằng sau là xúc cảm lành lạnh, mềm mại. Hạ Vị Sương được ôm, như chìm trong đầm lầy không cách nào tránh thoát. Cô nhẹ giọng dò hỏi quái vật vẫn hết sức thèm muốn mình đằng sau: “Tang Lộ, chị… còn muốn ăn em không?”

 

Vừa hỏi xong, cô đã cảm thấy cánh tay vòng quanh mình siết chặt hơn một chút. Nữ yêu quyến rũ kia phát ra một tiếng nỉ non mơ hồ từ sau vành tai: “Muốn…”

 

c*̀ng với đó là những âm thanh giống tiếng thì thầm bên tai, lại tựa tiếng bụng đói sôi sục khiến người ta sởn gai ốc. Như thể quái vật xem con người là thức ăn đã sắp không khống chế được cơn đói, muốn xé nát con mồi mà cắn nuốt.

 

Hạ Vị Sương lẳng lặng bịt chặt miệng. Giờ phút này, cô thế mà lại sợ tiếng thở c*̉a mình quá lớn, sợ vì thế mà kích động đến người đằng sau.

 

Không, không thể như vậy.

 

Chị đã nói sẽ thay đổi.

 

Mặt Hạ Vị Sương giật mấy cái như thần kinh quá mẫn. Cô lại nghĩ đến những lời nói, những hành động tàn nhẫn mà đơn thuần c*̉a Tang Lộ khi trước. Hạ Vị Sương hạ giọng, cố khiến mình nghe có vẻ bình tĩnh hơn một chút, chậm rãi hỏi: “Tang Lộ, chuyện trước kia… chị còn nhớ được bao nhiêu?”

 

“Nhóp nhép.”

 

Giữa đêm khuya yên ắng, một âm thanh vang lên rõ mồn một ngay sát bên tai Hạ Vị Sương, nghe như tiếng Tang Lộ không kiềm được mà nuốt nước bọt.

 

Hạ Vị Sương lập tức cứng đờ cả người.

 

May mà Tang Lộ không làm ra chuyện gì đáng sợ. Cô chỉ bất ngờ ngồi dậy, khẽ thở hắt mấy hơi, phát ra tiếng nghiến răng c*̀ng nuốt nước bọt.

 

“Đói quá…”

 

Hạ Vị Sương nằm ép sát tấm trải giường, tay chậm rãi mò ra phía trước.

 

Rắc! Rộp… rộp…

 

Đằng sau vang tiếng cắn nuốt đồ cứng.

 

Trước khi Hạ Vị Sương chạm được đến bình rượu trắng, Tang Lộ đã như con sứa khổng lồ giữa biển sâu, lộng lẫy mà đáng sợ, xõa mái tóc dài c*̀ng những cái xúc tu, chậm rãi lướt qua người Hạ Vị Sương.

 

Hạ Vị Sương cứng đờ như pho tượng đá, nằm im thin thít không hề cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tang Lộ vừa nhét tinh thạch vào miệng, vừa hòa mình vào bóng đêm lạnh lẽo như nước, dần khuất dạng.

 

Bên ngoài bóng cây lay động, gió đêm mát lạnh. Hạ Vị Sương vội bật ngồi dậy, trái tim lúc này mới đánh dồn dập kinh hoàng. Cô khóa chặt cửa sổ, xịt đầy dầu thơm lên người, sau đó ngồi vào xe, đóng cửa, bắt đầu thở dốc liên hồi.

 

Vừa rồi, cô thế mà lại có cảm giác như mình sắp bị Tang Lộ ăn sống. Thật sự không nên. Cô nghĩ mình hẳn nên thử tin tưởng Tang Lộ, tin vào biểu hiện gần đây c*̉a chị. Nhưng cái giá phải trả nếu tin nhầm Tang Lộ thật sự quá lớn, Hạ Vị Sương không gánh nổi.

 

Cô cần phải cẩn thận, không thể lơ là cảnh giác.

 

Hạ Vị Sương lấy từ chiếc túi đặt ở băng sau ra mấy viên tinh thạch, hấp thu một viên. Mỗi lần một viên là lượng tiêu thụ bình thường c*̉a cô. Hấp thu xong, lại chờ thêm một ngày, cô mới có thể bình tĩnh lại mà tiến hành lần kế tiếp.

 

Thật ra hiện tại Hạ Vị Sương c*̃ng không phải quá mệt. Tuy ở bên cạnh Tang Lộ thì luôn phải lo lắng, đề phòng nhưng thực tế đã tốt hơn mấy hôm trước rất nhiều. Hơn nữa, không biết vì sao mà từ khi nhìn thấy Tang Lộ, ảo giác c*̃ng không còn xuất hiện nữa.

 

Hạ Vị Sương nghĩ có lẽ là do mình không muốn để hai người xuất hiện c*̀ng lúc, sợ sẽ cảm thấy quá mức khác biệt.

 

Về chuyện hấp thụ tinh thạch, Hạ Vị Sương đã xem như thuần thục, thế nên tốc độ khá nhanh.. Sau đó, cô tiêu hóa một lát rồi hít sâu, ngăn lại những cảm xúc tiêu cực mà tinh thạch mang đến, bắt đầu thử tiên tri.

 

Tính thời gian thì c*̃ng có thể sử dụng dị năng được rồi. Vậy xem sắp tới mình sẽ gặp phải chuyện gì đi.

 

Hạ Vị Sương không ngừng lẩm nhẩm trong lòng: mình và Tang Lộ, mình và Tang Lộ, mình và Tang Lộ,…

 

Dần dà, cô chìm vào một loại cảm giác kì lạ. Ngay sau đó, ý thức như bị ống kính vạn hoa nào đó hút lấy, thế giới trước mắt nhòe đi, một bức họa hoàn toàn mới dần được hé mở…

 

Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló rạng. Hạ Vị Sương yên lặng nằm trên giường, ngủ rất sâu. Mái tóc dài c*̉a cô bị cô gái phía sau nắm trong tay, nhẹ nhàng khảy khảy, đếm tới đếm lui như một đứa trẻ.

 

Đột nhiên, Tang Lộ nhặt ra một sợi tóc rụng. Chị chăm chú nhìn trong chốc lát, sau đó đưa nó đến bên môi, hôn nhẹ.

 

Rồi nuốt gọn.

 

Hạ Vị Sương vẫn không hề hay biết. Suy cho c*̀ng thì c*̃ng chỉ là thấy tóc rụng ít hơn, đối với mọi người mà nói thì đó là chuyện đáng mừng, đâu ngờ thật ra không phải vì tóc mình khỏe nên ít thấy rụng mà là vì số tóc rụng đều đã bị người khác âm thầm “xử lí”.

 

Ý thức chủ thể c*̉a Hạ Vị Sương cảm thấy có phần bất đắc dĩ, vừa ghê sợ vừa cảm động.

 

Bất chợt, bên ngoài vang lên một âm thanh kì quái. Ở ngay ngoài cửa sổ, hết sức khẽ khàng, song vẫn bị Tang Lộ phát hiện. Tang Lộ đang dán sau lưng Hạ Vị Sương lập tức cảnh giác. Đôi mắt trừng to như con rắn độc vừa bị kích thích, trở nên hung hăng. Chị lặng lẽ mà linh hoạt ngồi dậy. Cái xúc tu sau lưng vươn ra trước và chung quanh, sau đó nhẹ nhàng mở cửa sổ, bay vụt ra ngoài.

 

Tang Lộ rất cẩn thận, hết sức cẩn thận, gần như không gây ra một tiếng động nào. Bên ngoài thì lại vang lên một vài âm thanh rất kì quái, như đang đánh nhau, còn có cả tiếng thở hắt c*̀ng một tiếng mèo kêu… Nhưng Hạ Vị Sương đang ngủ say vẫn không hề hay biết. Cô chỉ hơi cau mày khi cảm thấy hơi ầm ĩ. Mà tràng tiếng động kia chẳng mấy chốc đã lặn đi. Cô c*̃ng tiếp tục ngủ trong yên bình.

 

Tang Lộ trở lại từ cửa sổ. Máu bắn lên gương mặt tái nhợt, lên cả cánh tay c*̀ng móng vuốt. Trên mặt chị là một loại biểu cảm pha trộn giữa thỏa mãn và hưng phấn, tay nắm một viên tinh thạch trong suốt, màu vàng, còn dính máu tươi và mấy nhúm lông đen. Chị ngồi xuống mép giường, bên gối cô nằm, nhìn cô bằng ánh mắt mãnh liệt mà tham lam, đói khát, sau đó nuốt trọn viên tinh thạch vấy máu.

 

Nắng sớm ùa vào phòng, Hạ Vị Sương từ từ mở mắt. Đập vào mắt cô chính là gương mặt mỉm cười còn dây vết máu c*̉a Tang Lộ. Hạ Vị Sương giật mình: “Tang Lộ, chị đi giết xác sống à?”

 

Tang Lộ nhìn chằm chằm vào cô như đang ngẫm nghĩ. Sau đó, tròng mắt chị dâng lên ý cười giảo hoạt, rồi gật đầu.

 

Hạ Vị Sương bèn cam chịu nói: “Em dẫn chị đi rửa sạch.”

 

Cô không hề hoài nghi. Cô tin chị.

 

 

Hạ Vị Sương sực tỉnh, khó tin nắm chặt lấy tóc mà kéo mạnh. Cảm giác đau đớn trên da đầu khiến tinh thần cô ổn định lại phần nào.

 

Tiếng mèo kêu, nhúm lông đen dính máu và tinh thạch, không phải một chiêu giết gọn mà hơi tốn chút thời gian…

 

Hạ Vị Sương chỉ có thể nghĩ đến c*̣c Than. Sẽ không khéo đến mức thành phố A có thêm một sinh vật thứ hai phù hợp với đặc điểm “mèo đen biến dị” đâu nhỉ?

 

Tại sao lại thế? c*̣c Than âm thầm đến tìm cô, lại bị Tang Lộ giết chết, thậm chí cô chẳng hề hay biết. Cô còn không hoài nghi Tang Lộ sẽ làm thế. Suy cho c*̀ng thì c*̣c Than quả thật rất phù hợp với tiêu chuẩn “mối nguy hại”. Trước kia Tang Lộ c*̃ng hay giết những quái vật có độ uy hiếp cao gần chỗ nghỉ ngơi.

 

Có điều, hình ảnh Tang Lộ nhìn chằm chằm vào cô mà cắn nuốt tinh thạch trông hệt như một đứa trẻ muốn chừa lại phần bánh ngon nhất để ăn sau c*̀ng… Điều đó làm Hạ Vị Sương cảm thấy rét run từng cơn, khiến cô không khỏi hoài nghi phải chăng Tang Lộ là cố ý?

 

c*̀ng lúc đó, trong lòng Hạ Vị Sương lại nảy sinh một cảm giác sợ hãi. May mà cô thấy trước được cảnh ấy, nếu không đã chẳng thể nào ngăn chặn cái chết c*̉a c*̣c Than.

 

Trải qua đợt kích thích này, Hạ Vị Sương c*̃ng không ngủ lại được nữa. Cô sợ c*̣c Than sẽ đến ngay rạng sáng mai, giờ mà ngủ thì sẽ không kịp ngăn cản Tang Lộ ra tay. Mà cô c*̃ng không liên hệ với c*̣c Than được, không thể nào bảo nó đừng đến đây, chỉ có thể ngẫm lại cách khác.

 

Lúc này, Hạ Vị Sương chợt nhớ ra khi chia tay, Bạch Thiến có nhắc qua rằng có để lại ít đồ tại phòng nghỉ trên lầu hai, dặn cô nhớ đi xem, nói không chừng có thể dùng đến. Hạ Vị Sương dứt khoát bước xuống xe, rọi đèn pin đi đến cửa hàng khi trước Bạch Thiến ở.

 

Đây là một cửa hàng bán sô pha. Hạ Vị Sương tìm được ít đồ ăn, nước uống, cồn iot, băng cá nhân và thuốc giảm đau mà Bạch Thiến để lại, thấy cả một chiếc điện thoại mới toanh trên bàn. Ngoài ra, cô còn tìm được một chiếc kéo lớn rất sắc, một thiết bị tự vệ ấn cái là hú vang, c*̀ng với một cây chích điện!

 

Gom hết mấy thứ đó đem đi, Hạ Vị Sương còn thấy được một đĩa rau trộn đã ôi c*̀ng một số gia vị như dầu ô-liu. Ngẫm nghĩ một chút, Hạ Vị Sương c*̃ng nhón luôn chai dầu ô-liu.

 

Khi trở lại lầu một thì Tang Lộ c*̃ng đã về. Chị đang chậm rãi đảo quanh chiếc giường mà hai người các cô nằm nghỉ trước đó. Bóng dáng ấy lẻ loi, có phần cô quạnh. Đến gần, thấy trên người Tang Lộ vấy máu, Hạ Vị Sương đột nhiên cảm thấy mềm lòng.

 

Tang Lộ nói muốn thay đổi, thật sự chị có thay đổi. Nhìn xem, chẳng phải chị đã học được cách khống chế bản thân rồi đấy sao? Ngay cả khi cô biến mất, chị c*̃ng không kích động đuổi theo mà đã biết chờ đợi, biết tin tưởng.

 

Có lẽ, cô nên đặt niềm tin vào Tang Lộ nhiều hơn một chút. Họa chăng c*̣c Than bị xử lí chỉ bởi vì Tang Lộ cho rằng nó là dị thú nguy hiểm mà thôi, chứ không hề phức tạp như cô đã nghĩ.

 

Hạ Vị Sương đặt hết mớ đồ mới mang về lên một chiếc giường trống khác, sau đó bước đến trước mặt Tang Lộ, lấy hết can đảm mà nắm lấy tay đối phương, nhẹ giọng hỏi: “Chị ra ngoài giết xác sống à?”

 

Tang Lộ gật gật đầu.

 

Hạ Vị Sương bèn nói: “Em giúp chị rửa sạch.”

 

Có điều lần này, trước khi đi, cô còn đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua một chút. Không thấy gần đó có dấu vết ẩu đả, c*̃ng chẳng có vết máu hay thi thể gì. Bấy giờ, Hạ Vị Sương mới yên lòng.

 

Quá trình giúp Tang Lộ rửa sạch vết máu thật ra rất giày vò. Dù nói mình phải tin tưởng chị nhưng Hạ Vị Sương thật sự quá sợ hãi việc Tang Lộ lại dấy lên những ý niệm tàn nhẫn kia một lần nữa. Cô đã phải trả giá bằng Kha Tiếu Tiếu. Tình huống khi đó có hơi phức tạp, Hạ Vị Sương còn có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân rằng đó không hoàn toàn là do Tang Lộ. Dù trong lòng vô c*̀ng áy náy nhưng trái tim con người chung quy vẫn thiên vị.

 

Tuy nhiên, Hạ Vị Sương không thể trả giá thêm một lần nữa. Cô thật sự không gánh vác nổi.

 

Tang Lộ quá mạnh, không gì có thể kìm hãm được chị. Cho dù biểu hiện c*̉a chị đang chịu ảnh hưởng bởi cô, Hạ Vị Sương vẫn cảm thấy kinh sợ. Cô không nghĩ mình có thể hoàn toàn khống chế được Tang Lộ.

 

“Tang Lộ, xong rồi.” Hạ Vị Sương giúp Tang Lộ lau mái tóc dài, cố gắng khiến bản thân mình tìm về trạng thái như khi còn ở thôn Thúy Sơn.

 

Tang Lộ bất chợt vươn tay, moi moi trong lồng ngực, rồi lấy ra một mớ kẹo mà giấy gói đã hơi ẩm. Tất cả đều là loại kẹo mạch nha và kẹo hạnh nhân kiểu c*̃.

 

Đưa kẹo đến trước mặt Hạ Vị Sương, Tang Lộ nhìn đăm đăm: “Cho em.”

 

Hạ Vị Sương thấy mũi cay cay. Nhận lấy mấy viên kẹo mạch nha, cô nói: “Chị vẫn còn nhớ thứ em thích.”

 

Cô không thích ăn kẹo, đặc biệt là kẹo cứng trái cây. Thời nay, các loại kẹo mới lạ đủ kiểu dáng, đủ sắc màu liên tục xuất hiện, nhưng cô c*̃ng không đặc biệt yêu thích thứ nào. Chỉ có loại kẹo mạch nha và kẹo hạnh nhân kiểu c*̃ này thi thoảng là ăn mấy viên. Hẳn bởi vì khi bé, điều kiện trong nhà không được tốt, đó là thức quà ngon nhất mà cô được ăn. Cho dù sau này khá giả hơn, cô vẫn yêu thích. Lại sau nữa, cha mẹ qua đời, mỗi khi ăn loại kẹo ấy, Hạ Vị Sương sẽ cảm thấy mình như quay về thời bé, khi ký ức hãy còn mơ hồ, cô c*̀ng cha mẹ ăn kẹo, cắn hạt dưa ngày Tết.

 

Thấy Hạ Vị Sương lột giấy gói một viên kẹo mạch nha ăn, Tang Lộ bấy giờ mới vừa lòng nói: “Còn nhớ.”

 

Hạ Vị Sương c*̃ng lột một viên kẹo mềm, nhét vào miệng Tang Lộ. Miệng vẫn còn vương vị ngọt dịu, cô hỏi: “Còn nhớ được bao nhiêu?”

 

Tang Lộ ngẫm nghĩ, khóe môi lại cong lên: “Rất nhiều… rất nhiều.”
______________
U là trời chương rồi bị ngáo, edit là "bị khen" 🤧🤧