Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 1 lượt BẠN GÁI QUÁI VẬT Tên khác: Quái vật bạn gái, Quái vật nữ hữu. Tác giả: Hữu Tình Khách. Thể loại: bách hợp, mạt thế, 1vs1, cường cường, HE, cái này gắn tag thì hơi sai nhưng thoi cứ để đại: xúc tu =)))) Tình trạng: 156 chương edit hoàn. Couple: Tang Lộ – Hạ Vị Sương. Edit: Alex (Wattpad: AlexGreen95). _____________ Giới thiệu Ba năm trước, người yêu của Hạ Vị Sương gặp tai nạn máy bay tử vong, thi thể chìm xuống biển sâu mất tích. Ba năm sau, vào một đêm mưa to tầm tã, sấm chớp liên hồi, cửa phòng 702 bị gõ vang. Qua mắt thần, Hạ Vị Sương thấy người bạn gái đáng lẽ đã chết từ lâu mặc chiếc váy đỏ rách rưới, cả người ướt đẫm, tóc dài đen như mực, nước da trắng bệch như giấy. Chị nở nụ cười cứng đờ. Bờ môi cong cong đỏ tựa bôi máu. Bàn tay Hạ Vị Sương nắm lấy chốt cửa run rẩy, xúc động toan mở. Cô em họ ở nhờ trong nhà mơ mơ màng màng bước ra, hỏi: “Mùi gì tanh dữ vậy ta?” Hạ Vị Sương cứng người. Len qua kẹt cửa truyền đến là mùi tanh tưởi đặc hữu của đại dương. Bạn gái quái vật x Con người. Một câu giới thiệu vắn tắt: Người yêu đã chết quay về. Đại ý: Trong hoàn cảnh khó khăn cũng phải nỗ lực sinh sống, không từ bỏ lương tri và điểm mấu chốt của con người. _____________ Review không spoil: Yo, chúng ta đã có tổng tài dễ cưng, diễn viên dễ cưng, kiếm tiên dễ cưng, tiểu quỷ dễ cưng, điện hạ dễ cưng sòi, giờ thêm quái vật dễ cưng nhe. Chào mừng quý dị đến với hố mới, hố mạt thế. Truyện này phiêu lưu pha chút kinh dị, là thể loại toi ưa thích. Nội dung cơ bản như đã nêu ở trên. Bạn gái chết đi biến thành quái vật nhưng vẫn nhớ tới mình, tìm về bảo vệ mình. Nghe lãng mạn nhờ? Không có đâu 🙂. Đây là câu chuyện tình yêu giữa một con quái vật biến thái và một con người có bệnh tâm thần (cũng biến thái luôn). Nếu phải tóm tắt nội dung thì hẳn là quá trình thay đổi, bao dung và chấp nhận lẫn nhau vì tình yêu của hai nhân vật chính, nhân tiện ngược xác sống, quái vật. Tại sao truyện này toi không gắn tag ngọt sủng? Tại vì nữ chính 1 muốn giết nữ chính 2, nữ chính 2 muốn ăn nữ chính 1 (nghĩa đen) nên để ngọt sủng thì nó lại cắn rứt lương tâm quá. Nhưng mà có ngọt sủng thiệt, nên quý dị yên tâm. Không ngọt thì mười cái đời toi cũng không làm. Một số điểm mà toi thích ở truyện này: – Nếu những truyện mạt thế thường hay miêu tả sâu về mặt xấu xa, đen tối của con người khi mạng sống bị đe dọa thì truyện này ngược lại, đề cao sự lương thiện, trung thành và lòng biết ơn. Nên có thể nói là mang đến năng lượng tích cực, đúng như đại ý mà tác giả đã nêu. – Cái này là điểm cộng đối với toi nhưng có thể là điểm trừ đối với quý dị. Không có phản bội và hy sinh. Không phải đọc mà nơm nớp lo sợ tác giả bẻ cua, cắm death-flag, cho ai lãnh cơm hộp bất thình lình. Đọc trong tâm thế thoải mái, thích ai cứ thích, không sợ đùng phát bias chết queo (lí do drop Deathnote, SnK, KnY và 7749 truyện khác 🙂). Toi là kiểu dễ bị ảnh hưởng tâm trạng, nên né những cái gì quá nặng nề. – Diễn biến cốt truyện được tác giả miêu tả hợp lí, chi tiết, bất ngờ. Bối cảnh truyện cũng xây dựng khá hoàn thiện. Mạch truyện hồi hộp, lôi cuốn. – Thoại thông minh, mặn mòi, không sượng trân, nhàm chán. Ít ra là chọc cười được đứa đơ như toi. – Người thì vừa lương thiện vừa nguy hiểm. Quái vật thì vừa thấy ghê vừa thấy cưng. Nghe thì mâu thuẫn nhưng thiệt ra rất hợp lí. Đương nhiên cũng có vài chỗ toi cho là chưa hoàn hảo: – Diễn biến tâm lý từ yêu sang hận rất ấn tượng, nhưng từ hận về yêu hơi mờ nhạt, chắc vì bản chất nó là từ từ thay đổi, từ từ chấp nhận. – So với màn combat của hai nữ chính ở đoạn giữa thì màn đấu Boss cuối có vẻ… hơi đơn giản. Nó vẫn hợp lí, không đến mức đầu voi đuôi chuột, nhưng toi đã mong chờ cái gì đó kịch tính, hoành tráng hơn. Đoán là tác giả muốn bù đắp lại cho độc giả sau khi đã ngược tanh bành khúc giữa. Nhưng chính khúc giữa mới là cao trào, là phần xuất sắc nhất truyện. Tạm thời là vậy, khi nào nhớ ra thêm sẽ bổ sung. Lần này siêng đột xuất nên vẽ bìa, bình thường chỉ quẹt 3 cái tên. Dự kiến mỗi ngày một chương, thứ Bảy, Chủ nhật hong hứa chắc. Hoan nghênh góp ý hiền lành, thân thiện, miễn các loại drama, gây war, cục súc. _____________ Rảnh nên xàm chút. Tên truyện theo nhiều phong cách: – Tên gốc: Bạn gái quái vật. – Kiểu Harry Potter: Hạ Vị Sương và cô bạn gái quái vật. – Kiểu phim Nhật: Cô bé lọ lem thời tận thế. – Kiểu light-novel: Sau tai nạn máy bay, bạn gái tôi biến thành quái vật quay về. – Kiểu truyện thiếu nhi: Quái vật ngốc xít học cách yêu. – Kiểu truyện cổ tích: Người đẹp và quái vật cũng đẹp. – Kiểu game thời trang: Kỳ tích Lộ Lộ. – Kiểu game thủ tháp: Monster vs. Zombies, hay theo Trung Quốc thì là Quái vật đại chiến cương thi. – Kiểu tập làm văn: Nhà em có nuôi một quái vật… Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 84

Chương 84

Hạ Vị Sương thay hết quần áo, bước từ phòng tắm ra. Cô vén mái tóc ngày càng dài c*̉a mình, thoáng rầu rĩ rồi mò mẫm nhìn gương tỉa đuôi tóc cho ngắn lên một chút.

 

Tang Lộ ngồi xổm trên ban công, giữa đám chậu hoa. Cô âm thầm nhìn Hạ Vị Sương, không biết đang nghĩ gì.

 

"Chị không tắm à?"

 

Tang Lộ không hé răng.

 

Chờ đến khi Hạ Vị Sương lau khô tóc, quay đầu trông sang thì Tang Lộ đã không còn ở ban công nữa. Hạ Vị Sương toan gọi, nhưng cái tên Tang Lộ lên đến miệng rồi lại bị nuốt trở vào. Cô chuẩn bị ngủ, ngẩng mặt nhìn lên mới thấy Tang Lộ treo người trên cái đèn trần, trông hệt con dơi.

 

Hạ Vị Sương hít sâu một hơi, nhắm mắt ngủ.

 

Ngày lên, ánh sáng xua tan bóng tối. Khi rửa mặt, Hạ Vị Sương chợt phát hiện ra một chuyện mà lúc tối mình không để ý đến. Cô kề mặt sát gương, dùng móng tay cào quanh mũi, thế mà lại bóc ra được một mảng da. Cô tiếp tục cào những chỗ khác, sau đó kinh ngạc nhận ra hiện tượng tróc da này không chỉ có ở những chỗ lộ bên ngoài như mặt, cánh tay, cổ chân mà ngay cả những chỗ không tiếp xúc với ánh mặt trời trong thời gian dài c*̃ng bị.

 

Hạ Vị Sương hoảng hốt lột hết cả người, hệt như động vật đang thay da. Bóc hết lớp da lột kia đi, làn da bên dưới mịn màng, mềm mại. Hạ Vị Sương nhìn gương mặt trắng nõn ánh hồng c*̉a mình, vươn tay véo véo, chỉ cảm thấy hết sức thần kì.

 

Nếu những chỗ không bị ánh mặt trời chiếu đến c*̃ng lột da, vậy thì không phải do trúng nắng rồi. c*̣ thể là nguyên do gì, Hạ Vị Sương c*̃ng không rõ lắm. Nhưng tóm lại, ngoài việc da trở nên trắng trẻo hơn thì tạm thời vẫn chưa có khuyết điểm gì, Hạ Vị Sương c*̃ng không rối rắm nữa.

 

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, mọi người đã điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục chuyện hôm qua còn dang dở. Đám khách không mời mà đến kia mang theo ba chiếc minibus còn nguyên vẹn, đều là loại có ba hàng ghế ngồi. Mấy người Hạ Vị Sương đã tìm được chìa khóa xe từ trên người thi thể, chọn một chiếc mở ra kiểm tra, sau đó mừng rỡ phát hiện sau xe có mấy thùng dầu hỏa. Tuy không dùng tốt như xăng những c*̃ng có loại xe chạy bằng dầu hỏa. Như vậy, bọn họ đã bớt đi được khá nhiều việc.

 

Tiếp theo, cả bọn chuyển số hạt giống mang về lên sân thượng. Đề phòng thứ nấm mốc màu tím còn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, cả bọn định phơi hạt giống vài hôm. Mấy túi hạt giống lương thực kia vì được đựng trong bao nilon nên chỉ mở ra trải trên sân thượng phơi.

 

Bạch Thiến nói chị nhớ trên đường có tiệm sách, bèn dẫn c*̣c Than đi ra ngoài, định lấy một ít sách dạy trồng trọt mang về. Hạ Vị Sương dùng chổi trải đều hạt giống đã chất đống ra. Mễ Nhạc Nhạc thì ngồi xổm, dùng đũa khảy khảy, rồi bất ngờ gắp ra một hạt bắp.

 

"Chị, chị nhìn cái này này!"

 

Hạt bắp này thoạt trông thì không có gì đặc biệt nhưng kề sát vào nhìn lại thấy chính giữa hơi ánh màu tím nhạt.

 

"Cái này có lấy không?"

 

"Tạm thời lựa mấy hạt giống như vậy ra trước đi."

 

"Dạ."

 

Một túi có không ít hạt bắp. Mấy người Hạ Vị Sương cẩn thận lựa hơn nửa ngày, chọn ra được một đụn nhỏ. Thứ này lựa ra rất tốn công, c*̃ng không biết có lựa sạch được không.

 

Hạ Vị Sương dùng túi kín cất số hạt giống ấy vào, nói: "Để phòng bất trắc thì mình đốt thôi."

 

Bọn họ c*̃ng không phải nhà thực vật học, nghiên cứu hạt giống thực vật biến dị không có ý nghĩa. Ngộ nhỡ trồng ra thứ gì kì kì quái quái thì biết làm sao? Bài khó kiểu này thôi để lại cho nhân viên nghiên cứu đi.

 

Có điều hạt bắp khá lớn, dễ lựa. Loại hạt tương đối nhỏ như lúa mì thì rất khó nhìn ra được.

 

Nắng càng lúc càng gay gắt, Mễ Nhạc Nhạc nóng đến đổ mồ hôi. Hạ Vị Sương giơ ô che nắng cho cô nhóc, nói: "Thôi, chắc mấy cái này không bị nhiễm đâu, khỏi lựa thì khỏi lựa đi. Biến dị dù sao c*̃ng là số ít. Chúng ta c*̃ng không trồng hết nhiều hạt giống như thế trong một lần, c*̀ng lắm thì phơi thêm chút nữa."

 

Phơi hạt giống ở đây xong, cả bọn lại chuẩn bị chỗ trồng rau. Nếu trồng lượng lớn bắp và lúa mì thì bọn họ định trồng ngay tại bãi cỏ c*̉a khách sạn. Loại lương thực chính này tạm thời không cần gấp, có thể chờ mùa đông qua, mặt cỏ khô héo rồi lại trồng. Còn hiện tại, chủ yếu là sát trùng cho hạt giống.

 

Cả bọn dùng ngăn kéo, thùng xốp và những cái chậu vốn để trồng hoa trong khách sạn chứa đất, trải thêm đất dinh dưỡng mang từ tiệm bán hạt giống về, định trồng mấy loại rau thử xem trước.

 

Chiều, Bạch Thiến mang sách trở lại. Không chỉ có sách trồng cây mà còn vác thêm không ít tiểu thuyết giải buồn c*̀ng một ít sách linh tinh.

 

Ngụy Vân Lang lục trong đống sách, kháng nghị nói: "Tại sao không phải tiểu thuyết ngôn tình thì chính là thứ sách nhìn đã biết chán ngắt vậy? Em muốn đọc tiểu thuyết nam tần!"

 

Bạch Thiến trợn mắt nói: "Quyển này không phải võ hiệp đây à?"

 

Ngụy Vân Lang: "Em muốn đọc loại hợp với lứa trẻ tụi em hơn, chị hiểu hông? Hơn nữa mấy quyển kinh điển này em c*̃ng đọc hết rồi."

 

Bạch Thiến lại lấy ra một quyển khác: "Quyển này mấy năm nay nổi lắm này, chắc phù hợp yêu cầu c*̉a em rồi chứ gì?"

 

Ngụy Vân Lang: "Đúng, vậy nên em đọc rồi."

 

Bạch Thiến thật sự cạn lời: "Có đọc là được rồi, không thì tự em đi tìm đi. Chị thấy Tiểu Sương mới thảm kìa. Cả cái hiệu sách to như vậy mà một cuốn tiểu thuyết bách hợp c*̃ng chả có."

 

Mễ Nhạc Nhạc: "Bách hợp là có ý gì?"

 

Ngụy Vân Lang và Bạch Thiến đáp tỉnh rụi: "Tên một loài hoa."

 

Mễ Nhạc Nhạc: "…" Cái này chẳng lẽ em không biết sao?

 

Hạ Vị Sương dở khóc dở cười: "Giờ không có mạng, tiểu thuyết hay phim truyền hình nhiều tập đang phát mà mọi người theo dõi đều không xem được, c*̃ng không phải chỉ mỗi em nhàm chán. Hơn nữa, em c*̃ng không kén chọn thế đâu."

 

Hạt giống rau dưa, Hạ Vị Sương định phơi một ngày rồi mới trồng. Vì thế, chuẩn bị đâu đấy xong hết, cả bọn bèn chia ra hoặc nghỉ ngơi hoặc rèn luyện thân thể.

 

Hôm sau, Hạ Vị Sương một mình lên sân thượng đảo hạt giống lương thực. Tang Lộ thế mà lại không đi theo, cảm giác còn khá lạ lẫm.

 

Phía xa vang lên âm thanh rung động với tần số cao, không lớn nhưng khá quen tai. Hạ Vị Sương lập tức buông cái ki, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Cô thấy gã có cánh đang bay đằng xa, vẫy tay cười cười với mình.

 

Hắn bay về phía này, hình như là có chuyện muốn nói. Nhưng bay được một lúc, hắn lại chợt lộ vẻ hoảng sợ mà ngừng lại. Bởi vì Tang Lộ đã đột nhiên leo lên sân thượng bằng tốc độ chớp nhoáng, nhìn gã có cánh như hổ rình mồi, bày sẵn tư thế chuẩn bị nhảy lên tấn công bất kì lúc nào.

 

Người này… chẳng lẽ vẫn luôn phòng bị gã có cánh, lánh đi chính là để chờ hắn ra tới sao?

 

Hạ Vị Sương có lí do để hoài nghi Tang Lộ làm thế. Cô ngẩng đầu liếc nhìn gã có cánh, thấy đối phương đang khó xử bay phía xa. Song, cô vẫn chưa nói gì mà chỉ tiếp tục làm công việc c*̉a mình.

 

Gã có cánh và Tang Lộ bốn mắt nhìn nhau. Rõ ràng, Tang Lộ đang đề phòng gã có cánh tiếp cận, nhưng Hạ Vị Sương không cần nhìn c*̃ng biết thật ra người hắn muốn tiếp cận chính là Tang Lộ.

 

Hắn nói họ là đồng loại, hơn nữa thoạt trông hắn c*̃ng có vẻ lí trí và có tính người hơn.

 

Hạ Vị Sương đảo hết tất cả hạt giống một lượt, trong lòng suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ nên nói chuyện với gã có cánh một chút, không chừng sẽ phát hiện ra gì đó. Nhưng vừa ngẩng đầu, cô lại thấy ánh mắt gã nhìn chằm chằm Tang Lộ…

 

Chậc.

 

Hạ Vị Sương mím môi, buông công c*̣ trong tay rồi nói với Tang Lộ: "Nếu không có chuyện gì thì em đi xuống trước. Bạn chị thì chị tự tiếp đón đi."

 

Tang Lộ quay đầu, chớp chớp mắt với Hạ Vị Sương, nói: "Không phải bạn."

 

Hạ Vị Sương cười một tiếng: "Dù sao chính là tìm chị."

 

Hai sinh vật kì dị này sẽ giao lưu những gì, nói không hiếu kì là nói dối. Nhưng Hạ Vị Sương trước giờ luôn có khả năng kiềm chế lòng hiếu kì c*̉a bản thân rất tốt.

 

Bước xuống lầu, cô đến bên cửa sổ kiểm tra tình huống ngoài đường phố như thường lệ, chợt thấy phía tòa nhà phụ có người vẫy tay với mình. Cô xuống lầu hai, nhìn đến đối phương dùng bút dạ viết trên cửa kính: Có người phát sốt, xin được trợ giúp!

 

Xét thấy nhóm người bên kia ai c*̃ng bị thương, thời gian đầu quả thật rất khó khăn, Hạ Vị Sương bèn gọi Ngụy Vân Lang c*̀ng mình qua xem thử. Vì trong nhóm người này, ai c*̃ng bị mất mấy ngón tay, hành động hàng ngày hết sức bất tiện, thế nên rất nhiều chuyện cần dùng tay hoàn thành, họ làm rất khó khăn. Hiện tại, vấn đề bọn họ gặp phải đầu tiên là thiếu nước, sau đến thiếu thuốc, cuối c*̀ng là thiếu vũ khí. Hạ Vị Sương và Ngụy Vân Lang dạy bọn họ lấy ống nước dùng chữa cháy ra, sau đó cạy cửa nhà ăn trong tòa nhà phụ tìm thức ăn, còn tìm được thuốc sát trùng, đồng thời c*̃ng cho họ hai vỉ thuốc hạ sốt gần hết hạn sử dụng. Thuốc này mấy người Hạ Vị Sương tạm thời không cần dùng đến, để đó chẳng bấy lâu c*̃ng sẽ hết hạn, không bằng đưa cho người có nhu cầu, c*̃ng đỡ phải lãng phí.

 

Người bị sốt kia thoạt trông hết sức thê thảm, phỏng chừng nhất thời là không khỏe lại được. Nhưng bất luận thế nào, Hạ Vị Sương c*̃ng sẽ không để lộ năng lực c*̉a Mễ Nhạc Nhạc ra với người không thân.

 

Tiếp sau, hai người lại giúp đỡ bọn họ cột một ít vũ khí dài. Chuyện này bọn họ vẫn chưa thể làm được.

 

Trong tòa nhà chính, Tang Lộ ngồi xổm bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn Hạ Vị Sương bước ra từ tòa nhà phụ. Chẳng biết từ bao giờ, Bạch Thiến đã đến bên cạnh, cảm thán rằng: "Mấy ngày trước nghĩ sao c*̃ng không ngờ tôi và cô lại đứng c*̀ng một chỗ, mà còn chẳng phải để đánh đánh giết giết. Ha…"

 

c*̣c Than ngồi xổm bên cạnh, vẫn hết sức căng thẳng.

 

Tang Lộ dán sát cửa kính, không phát biểu ý kiến gì với lời cảm thán c*̉a Bạch Thiến mà chỉ nghi hoặc: "Vì sao?"

 

Bạch Thiến hỏi lại: "Cái gì vì sao?"

 

Tang Lộ tham lam nhìn chằm chằm vào Hạ Vị Sương, nói: "Vì sao lại giúp người không quen biết? Bọn họ… không thân mà."

 

Cô đã dần hiểu được, rằng người quen chiếm một phần trong lòng Hạ Vị Sương. Phần này không thể nào dứt bỏ một cách dễ dàng. Thế vì sao người xa lạ c*̃ng sẽ khiến Hạ Vị Sương chú ý?

 

Bạch Thiến ngẫm nghĩ rồi nói: "Bởi vì người mà trong lòng cảm thấy áy náy, cần thông qua việc cứu vớt người khác để cứu vớt chính bản thân mình."

 

Tang Lộ chậm rãi quay đầu, nghiêm túc nhìn đăm đăm vào Bạch Thiến, nhìn mãi đến nỗi Bạch Thiến cảm thấy mất tự nhiên, mặt lộ vẻ cảnh giác, lo lắng không biết có phải mình đã kích thích đối phương, lại chọc cho sát thần này muốn đại khai sát giới hay không.

 

c*̣c Than cong lưng lên, hà hơi phì phì.

 

Nhưng Tang Lộ lại không nổi điên, c*̃ng không giết người. Cô chỉ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Áy náy cái gì?"

 

Bạch Thiến nhún vai: "Cái này sao tôi biết."

 

Tang Lộ nói như suy tư: "Cho nên, giúp người khác, Sương Sương sẽ vui vẻ."

 

Bạch Thiến đưa ra đáp án khẳng định: "Đúng vậy. Bình thường mà nói thì giúp được người khác, đồng thời nhận được phản hồi tích cực thì rất nhiều người sẽ cảm thấy vui vẻ."

 

Tang Lộ lại hỏi: "Thế vì sao lại không thích mèo?"

 

Bạch Thiến sửng sốt: "Cái gì không thích mèo?"

 

Tang Lộ chậm rãi nắm tay, chậm rãi suy ngẫm. Chợt, mắt cô sáng lên: "Hiểu rồi."

 

Giây sau đó, Tang Lộ đẩy mở cửa sổ, nhảy xuống.

 

Bạch Thiến: ?

 

c*̣c Than: ?

 

Chờ đến khi Hạ Vị Sương trở lại thì một người một mèo hãy còn đang ngơ ngác đứng bên cửa sổ, suy ngẫm rốt cuộc Tang Lộ bị làm sao.

 

Hạ Vị Sương nghi hoặc hỏi: "Đang nhìn gì thế?"

 

Trên mặt đất nào đâu còn bóng dáng Tang Lộ nữa. Cô đã sớm biến mất dạng rồi.

 

Bạch Thiến lắc đầu nói: "Không có gì."

 

Hạ Vị Sương hỏi theo thói quen, rằng có nhìn thấy Tang Lộ không. Bạch Thiến nói thấy, có điều lại đi rồi, còn đi đâu thì không biết.

 

Tang Lộ mất tích lần này là mất tích đến tận giờ cơm chiều, bốn người tụ lại bên nhau ăn cơm.

 

Hạ Vị Sương nói: "Đúng rồi, gã quái nhân có cánh kia sớm nay đến đây. Tình huống hiện tại c*̉a hắn thế nào vẫn chưa rõ lắm. Mọi người tốt nhất là đừng hành động riêng lẻ."

 

"Ừm." Bạch Thiến ứng, "Tang Lộ mà còn không đánh thủng được lớp vỏ c*̉a hắn ta, phỏng chừng c*̣c Than c*̃ng không làm được. Lực phòng ngự quá mạnh, không biết lực công kích thế nào."

 

Ngụy Vân Lang nói: "Xem bộ dáng kia thì lực công kích chắc c*̃ng không thấp được. Cơ mà tính tình thì lại rất mềm. Nếu hắn thật sự là người tốt thì nhận vào tiểu đội cứu vớt thế giới c*̉a chúng ta c*̃ng không tồi. Dù sao có Tang Lộ, hắn c*̃ng không gây ra được chuyện gì."

 

Bạch Thiến: "Xí khoan, tiểu đội cứu vớt thế giới gì cơ?"

 

Ngụy Vân Lang: "Ai da, quên chưa nói với chị sao?! Chị xem, vậy thì xa lạ quá rồi. Nào, nào, nào, để em nói chị nghe, chuyện là thế này…"

 

Bạch Thiến: "Ngừng. Chị không có hứng thú với chuyện cứu vớt nhân loại. Nhân loại có chết sạch chị c*̃ng không quan tâm!"

 

Ngụy Vân Lang hết sức khiếp sợ: "Chị, chị vô tình quá rồi đấy. c*̣c Than lợi hại như thế, không gia nhập với bọn em thì rất đáng tiếc!"

 

Bạch Thiến cười cười, nói: "Cơ mà nếu tai tinh kia uy hiếp đến động vật thì có thể kêu chị cùng tham gia."

 

Ngụy Vân Lang cười hì hì: "Đây là chị nói!"

 

 

Đêm xuống, Hạ Vị Sương trở lại phòng ngủ, đứng trên ban công hóng mát.

 

Vo ve, vo ve…

 

Tiếng động này lại xuất hiện. Giữa trời đêm, gã có cánh bay đằng xa vẫy vẫy tay, nhưng vì quá xa nên Hạ Vị Sương không nhìn rõ vẻ mặt c*̉a hắn, lại càng không nghe được lời hắn nói.

 

Hạ Vị Sương còn đang thắc mắc, Tang Lộ cũng không ở bên cạnh cô, gã có cánh này đến đây làm gì. Nhưng giây sau đó, Tang Lộ đã tung người leo lên ban công.

 

Tang Lộ xoay người đối diện với gã có cánh. Gã có cánh vẫy vẫy tay rồi bay đi, hóa ra hắn vẫn là vì Tang Lộ.

 

Mà Tang Lộ muộn như thế mới về, hình như c*̃ng là vì gã kia. Bọn họ c*̀ng nhau ra ngoài làm gì? Thân thiết như thế từ bao giờ? Trước đó không phải vẫn đánh đánh giết giết hay sao? Mới chỉ giao lưu một chút trên sân thượng thôi mà đã vậy rồi ư… Vì bọn họ… là đồng loại?

 

Tại giây phút này, trong lòng Hạ Vị Sương bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác cực kì khó tả, không diễn đạt được, tóm lại là khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm. Đồng thời, nhìn Tang Lộ c*̃ng thấy xốn mắt hơn một chút.

 

Tang Lộ vươn tay bắt lấy cánh tay Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương cau mày, không muốn để ý đến Tang Lộ lắm, song vẫn nói: "Em muốn đi ngủ, có chuyện gì mai lại nói đi."

 

Tang Lộ: "Không được, chờ không được."

 

Bẹp!

 

Tang Lộ lại túm từ dưới lên thứ gì đó khá lớn quẳng trên ban công. Hạ Vị Sương tập trung nhìn xuống, phát hiện Tang Lộ vừa biểu diễn cho cô xem tiết mục ảo thuật biến ra người sống.

 

"Tặng cho em, cái này cứu được."

 

Tang Lộ ngồi xổm xuống, đẩy đẩy người đến trước mặt Hạ Vị Sương, lòng sung sướng nghĩ con người vóc dáng lớn, cứu xong có thể quẳng đi, còn biết đưa ra phản hồi, lại không giành Sương Sương.

 

Người lạ bị thương đúng là thứ tốt mà!
_____________