Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 1 lượt BẠN GÁI QUÁI VẬT Tên khác: Quái vật bạn gái, Quái vật nữ hữu. Tác giả: Hữu Tình Khách. Thể loại: bách hợp, mạt thế, 1vs1, cường cường, HE, cái này gắn tag thì hơi sai nhưng thoi cứ để đại: xúc tu =)))) Tình trạng: 156 chương edit hoàn. Couple: Tang Lộ – Hạ Vị Sương. Edit: Alex (Wattpad: AlexGreen95). _____________ Giới thiệu Ba năm trước, người yêu của Hạ Vị Sương gặp tai nạn máy bay tử vong, thi thể chìm xuống biển sâu mất tích. Ba năm sau, vào một đêm mưa to tầm tã, sấm chớp liên hồi, cửa phòng 702 bị gõ vang. Qua mắt thần, Hạ Vị Sương thấy người bạn gái đáng lẽ đã chết từ lâu mặc chiếc váy đỏ rách rưới, cả người ướt đẫm, tóc dài đen như mực, nước da trắng bệch như giấy. Chị nở nụ cười cứng đờ. Bờ môi cong cong đỏ tựa bôi máu. Bàn tay Hạ Vị Sương nắm lấy chốt cửa run rẩy, xúc động toan mở. Cô em họ ở nhờ trong nhà mơ mơ màng màng bước ra, hỏi: “Mùi gì tanh dữ vậy ta?” Hạ Vị Sương cứng người. Len qua kẹt cửa truyền đến là mùi tanh tưởi đặc hữu của đại dương. Bạn gái quái vật x Con người. Một câu giới thiệu vắn tắt: Người yêu đã chết quay về. Đại ý: Trong hoàn cảnh khó khăn cũng phải nỗ lực sinh sống, không từ bỏ lương tri và điểm mấu chốt của con người. _____________ Review không spoil: Yo, chúng ta đã có tổng tài dễ cưng, diễn viên dễ cưng, kiếm tiên dễ cưng, tiểu quỷ dễ cưng, điện hạ dễ cưng sòi, giờ thêm quái vật dễ cưng nhe. Chào mừng quý dị đến với hố mới, hố mạt thế. Truyện này phiêu lưu pha chút kinh dị, là thể loại toi ưa thích. Nội dung cơ bản như đã nêu ở trên. Bạn gái chết đi biến thành quái vật nhưng vẫn nhớ tới mình, tìm về bảo vệ mình. Nghe lãng mạn nhờ? Không có đâu 🙂. Đây là câu chuyện tình yêu giữa một con quái vật biến thái và một con người có bệnh tâm thần (cũng biến thái luôn). Nếu phải tóm tắt nội dung thì hẳn là quá trình thay đổi, bao dung và chấp nhận lẫn nhau vì tình yêu của hai nhân vật chính, nhân tiện ngược xác sống, quái vật. Tại sao truyện này toi không gắn tag ngọt sủng? Tại vì nữ chính 1 muốn giết nữ chính 2, nữ chính 2 muốn ăn nữ chính 1 (nghĩa đen) nên để ngọt sủng thì nó lại cắn rứt lương tâm quá. Nhưng mà có ngọt sủng thiệt, nên quý dị yên tâm. Không ngọt thì mười cái đời toi cũng không làm. Một số điểm mà toi thích ở truyện này: – Nếu những truyện mạt thế thường hay miêu tả sâu về mặt xấu xa, đen tối của con người khi mạng sống bị đe dọa thì truyện này ngược lại, đề cao sự lương thiện, trung thành và lòng biết ơn. Nên có thể nói là mang đến năng lượng tích cực, đúng như đại ý mà tác giả đã nêu. – Cái này là điểm cộng đối với toi nhưng có thể là điểm trừ đối với quý dị. Không có phản bội và hy sinh. Không phải đọc mà nơm nớp lo sợ tác giả bẻ cua, cắm death-flag, cho ai lãnh cơm hộp bất thình lình. Đọc trong tâm thế thoải mái, thích ai cứ thích, không sợ đùng phát bias chết queo (lí do drop Deathnote, SnK, KnY và 7749 truyện khác 🙂). Toi là kiểu dễ bị ảnh hưởng tâm trạng, nên né những cái gì quá nặng nề. – Diễn biến cốt truyện được tác giả miêu tả hợp lí, chi tiết, bất ngờ. Bối cảnh truyện cũng xây dựng khá hoàn thiện. Mạch truyện hồi hộp, lôi cuốn. – Thoại thông minh, mặn mòi, không sượng trân, nhàm chán. Ít ra là chọc cười được đứa đơ như toi. – Người thì vừa lương thiện vừa nguy hiểm. Quái vật thì vừa thấy ghê vừa thấy cưng. Nghe thì mâu thuẫn nhưng thiệt ra rất hợp lí. Đương nhiên cũng có vài chỗ toi cho là chưa hoàn hảo: – Diễn biến tâm lý từ yêu sang hận rất ấn tượng, nhưng từ hận về yêu hơi mờ nhạt, chắc vì bản chất nó là từ từ thay đổi, từ từ chấp nhận. – So với màn combat của hai nữ chính ở đoạn giữa thì màn đấu Boss cuối có vẻ… hơi đơn giản. Nó vẫn hợp lí, không đến mức đầu voi đuôi chuột, nhưng toi đã mong chờ cái gì đó kịch tính, hoành tráng hơn. Đoán là tác giả muốn bù đắp lại cho độc giả sau khi đã ngược tanh bành khúc giữa. Nhưng chính khúc giữa mới là cao trào, là phần xuất sắc nhất truyện. Tạm thời là vậy, khi nào nhớ ra thêm sẽ bổ sung. Lần này siêng đột xuất nên vẽ bìa, bình thường chỉ quẹt 3 cái tên. Dự kiến mỗi ngày một chương, thứ Bảy, Chủ nhật hong hứa chắc. Hoan nghênh góp ý hiền lành, thân thiện, miễn các loại drama, gây war, cục súc. _____________ Rảnh nên xàm chút. Tên truyện theo nhiều phong cách: – Tên gốc: Bạn gái quái vật. – Kiểu Harry Potter: Hạ Vị Sương và cô bạn gái quái vật. – Kiểu phim Nhật: Cô bé lọ lem thời tận thế. – Kiểu light-novel: Sau tai nạn máy bay, bạn gái tôi biến thành quái vật quay về. – Kiểu truyện thiếu nhi: Quái vật ngốc xít học cách yêu. – Kiểu truyện cổ tích: Người đẹp và quái vật cũng đẹp. – Kiểu game thời trang: Kỳ tích Lộ Lộ. – Kiểu game thủ tháp: Monster vs. Zombies, hay theo Trung Quốc thì là Quái vật đại chiến cương thi. – Kiểu tập làm văn: Nhà em có nuôi một quái vật… Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 83

Chương 83

Trong buổi đêm yên ắng này, có tất cả ba tiếng súng đã vang lên.

 

Ngọn lửa nóng rực thiêu cháy trong lò lớn, đốt ra cái mùi gay mũi. Sau đó, cửa phòng nồi hơi lại khép, khóa chặt tất cả những chuyện đã xảy ra bên trong, không để người ngoài nào biết.

 

Đêm đã khuya, cả bọn xử lí thi thể và cất xe xong thì c*̃ng ai về phòng nấy nghỉ ngơi, không có tâm trạng làm thêm chuyện gì khác. Ống nước dùng chữa cháy được gắn một cái vòi ở đầu, bình thường quẳng trong hành lang. Ai muốn dùng thì kéo vào phòng, xả nước, dùng xong trả lại hành lang.

 

Tang Lộ khịt mũi ngửi tới ngửi lui trong phòng, vứt hết những gì đã bị người khác chạm vào. Hạ Vị Sương c*̃ng không biết cái tật ấy là ở đâu ra, cứ mặc Tang Lộ làm càn trong phòng khách. Đến khi Tang Lộ muốn chạm vào đồ đạc trong phòng cô, Hạ Vị Sương mới giơ tay cản lại: “Không cần đâu.”

 

Chỉ là một chậu hoa bị véo lá cây một chút, tại sao phải vứt bỏ chỉ vì nó từng bị người khác chạm vào? Chậu hoa đâu có lỗi.

 

Tang Lộ lúc này lại ngoan ngoãn. Những chuyện không phải đặc biệt quan trọng thế này, trước giờ cô rất nghe lời Hạ Vị Sương. Huống hồ, cô nhớ ra một chuyện càng quan trọng hơn, đó là Hạ Vị Sương thân là con người, tối nay còn chưa ăn gì.

 

Tang Lộ bưng đồ ăn đến, đặt trước mặt Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương cầm lấy, đưa lên miệng, lại thật sự ăn không vô. Tang Lộ thoáng nghi hoặc: “Không ăn sao?”

 

Quái vật chỉ cần nhìn thấy Hạ Vị Sương thì bụng lúc nào c*̃ng réo vang, có rất nhiều thứ cô không hiểu được. Bởi vì Hạ Vị Sương từng nói sẽ dạy cho cô, thế nên cô hỏi thẳng:

 

“Tại sao?”

 

Hạ Vị Sương thả đồ ăn xuống, không trả lời ngay mà hỏi lại: “Lúc giết người, chị có cảm giác gì?”

 

Tang Lộ cảm thấy khó hiểu, đáp: “Cảm giác gì à? A… Chị sẽ hoàn thành yêu cầu c*̉a Sương Sương. Sương Sương sẽ yêu thích chị. Chị rất vui vẻ.”

 

“Không tính hôm nay.” Hạ Vị Sương hỏi, “Trước kia thì sao? Khi chị muốn tiêu diệt sinh mệnh c*̉a một con người, chị có cảm giác gì?”

 

Tang Lộ thành thật đáp: “Không nhớ rõ.”

 

Hạ Vị Sương lại hỏi: “Đối với chị thì giết chết một con người và giết chết một xác sống có khác nhau không?”

 

Tang Lộ nói: “Có.”

 

Hạ Vị Sương hơi ngước mắt, nghiêm túc chờ câu trả lời từ Tang Lộ.

 

Tang Lộ đáp: “Xác sống ăn được. Con người đa phần là không ăn được.”

 

Đó là nguyên nhân vì sao hành động giết chóc c*̉a Tang Lộ thường nhắm vào xác sống chứ không phải con người. Trường hợp chị tàn sát con người, cơ bản là có liên quan đến cô. Lại một lần nữa, Hạ Vị Sương nhận thức rõ ràng chuyện ấy. Cô hiểu, rằng xét về bản chất thì đối với Tang Lộ, con người và xác sống không có khác biệt quá lớn. Bản thân hành vi giết chóc c*̃ng không thể khiến cảm xúc c*̉a Tang Lộ thay đổi. Chỉ khi có liên quan đến cô, chị mới có thể cảm nhận được tình cảm.

 

Loại chuyện này đối với chị mà nói hẳn c*̃ng như con người giết gà, giết heo… Không, phần lớn con người dù ăn thịt động vật nhưng c*̃ng không thích thấy cảnh động vật bị giết, lại càng không dám tự mình xuống tay. Thấy chúng nó hấp hối, giãy giụa, kêu la thảm thiết, rất nhiều người đều sẽ thấy khó chịu, không nỡ.

 

Thậm chí không thể xem Tang Lộ như con người xắt rau dưa. Con người không nhận được tín hiệu từ thực vật c*̃ng biết thưởng thức sự xinh đẹp c*̉a thực vật, không nhẫn tâm phá hủy cảnh hoa lá tốt tươi.

 

Tang Lộ sực nhớ ra điều gì đó, vui vẻ móc từ trong túi ra hai viên tinh thạch tròn xoe, dúi vào tay Hạ Vị Sương như tặng kẹo cho cô gái mình yêu thương.

 

“Cho em. Cái này tốt hơn mấy kia.”

 

Hạ Vị Sương c*́i đầu nhìn, cảm thấy khá kì quái. Tinh thạch này không giống những viên tinh thạch c*̉a xác sống bình thường, nhưng gần đây hình như Tang Lộ đâu có đi đánh thú biến dị hay gì khác, như vậy thứ này là từ đâu ra?

 

Hạ Vị Sương còn chưa kịp hỏi thì Tang Lộ đã chủ động khai báo: “c*̉a dị nhân. Tác dụng phụ ít. A, trong loài người… thì có một số ít ăn được.”

 

Hạ Vị Sương nắm hai viên tinh thạch, trước mắt không khỏi hiện lên cảnh chúng nó bị móc thẳng ra từ não người. Cô lập tức cảm thấy buồn nôn.

 

Tang Lộ nghi hoặc nhìn Hạ Vị Sương đang cau mày, không rõ vì sao đối phương lại không thích cái này.

 

Hạ Vị Sương đặt hai viên tinh thạch lên bàn, cảm thấy lòng bàn tay như bị bỏng. Cô thì thào: “Đừng tự tiện giết dị nhân để ăn… Không đúng, đừng giết dị nhân để ăn.”

 

Từ “tự tiện” này quá chung chung. Đối với Tang Lộ thì nên trực tiếp giới hạn phạm vi.

 

Tang Lộ có hơi tiếc nuối, chống má chậm rãi ‘ừ’ một tiếng.

 

Hạ Vị Sương nói: “Câu hỏi c*̉a chị trước đó, em không thể đưa ra đáp án mà hiện giờ chị có khả năng hiểu được. Nguyên nhân em không ăn và nguyên nhân em không muốn chạm vào hai viên tinh thạch này là như nhau.”

 

Tang Lộ nói: “Tại sao? Chị muốn biết.”

 

Cho dù không thể hiểu thì c*̃ng muốn biết là vì nguyên nhân gì.

 

Hạ Vị Sương im lặng một lúc rồi đứng dậy, bảo Tang Lộ giúp mình kéo ống nước vào. Đặt ống lên bồn rửa, cô mở vòi, bắt đầu rửa tay. Dòng nước rỉ rả, cô rửa thật sự cẩn thận. Mỗi kẽ ngón tay đều được chà một lần.

 

“Con người rất phức tạp. Cho dù nói cho chị đáp án thì c*̃ng chỉ là suy nghĩ c*̉a em. Em không thể đại diện cho tất cả mọi người.”

 

Tang Lộ nói thẳng: “Chị chỉ quan tâm suy nghĩ c*̉a Sương Sương.”

 

Hạ Vị Sương bị lời nói đầy ý công kích, hoàn toàn không hề che giấu ấy đập thẳng vào người, tư vị vô c*̀ng phức tạp. Trong bóng tối, cô khẽ nhìn thoáng qua Tang Lộ.

 

Có đôi khi, tình cảm đơn giản một chút thì sẽ sống càng nhẹ nhàng hơn, đúng không?

 

Cô nói: “Vì là đồng loại. Trong tình huống không có thâm thù đại hận thì tự tay cướp đi sinh mệnh c*̉a đối phương, dù là bởi lí do chính nghĩa, có bạn bè c*̀ng gánh vác hành động ấy thì trong lòng vẫn không được dễ chịu.”

 

Hạ Vị Sương khóa vòi nước, c*́i đầu nhìn đôi bàn tay ướt đẫm c*̉a mình, nhẹ giọng nói: “Em rất sợ rồi sẽ có một ngày, sức nặng c*̉a sinh mệnh đối với em mà nói càng lúc càng nhẹ. Em sẽ đánh mất bản thân trong khoái cảm khi khống chế người khác, cho rằng mình là chân lí có thể phán xét tất cả.”

 

“Em hy vọng ngày đó sẽ không bao giờ đến.”

 

Hạ Vị Sương kéo vòi nước lùi về sau, tựa vào cửa phòng tắm, hỏi Tang Lộ có hiểu được câu trả lời đó không.

 

Tang Lộ dùng đầu vẽ một cái vòng, nửa hiểu nửa không. Cô cầm lấy ống nước, nhìn Hạ Vị Sương: “Khó chịu thì đừng nghĩ nữa.”

 

Hạ Vị Sương không nhịn được mà bật cười: “Tang Lộ, nếu con người có thể khống chế hoàn toàn trái tim c*̉a bản thân thì người nọ đã không còn là người, mà là máy móc.”

 

Tình cảm không phải một chương trình máy tính mà có thể chỉnh sửa tùy thích, ấn công tắc mình cần.

 

Hạ Vị Sương lùi vào phòng tắm, gắn vòi hoa sen vào ống nước, vặn mở là có nước chảy từ trên xuống. Tang Lộ c*̃ng muốn theo vào, Hạ Vị Sương lại khoanh tay nói: “Đứng lại.”

 

Cô tựa vào vách tường gạch men lạnh căm. Dòng nước xả từ trên xuống khiến cô ướt đẫm. Hạ Vị Sương c*́i đầu mân mê ngón tay. Đôi mi dài không giữ nổi hạt nước, những giọt nước nhỏ giọt thành chuỗi.

 

Cách cửa kính, Tang Lộ nhìn Hạ Vị Sương. Khá tối, nhưng năng lực nhìn ban đêm c*̉a cô hơn hẳn người bình thường.

 

Hạ Vị Sương ngẩng đầu, lau nước trên mặt rồi chợt nở nụ cười, hỏi: “Chị muốn ăn em à?”

 

Tang Lộ dán người trên cửa kính, âm trầm nhìn Hạ Vị Sương bên trong. Vừa nghe đối phương nhắc đến, cô lập tức cảm thấy vô c*̀ng đói khát.

 

Hạ Vị Sương lại nói: “Chị lại không muốn ăn em.”

 

Tang Lộ từ từ gật đầu, hai tay treo trên cửa, cả người âm trầm đáng sợ như nữ quỷ áo đỏ.

 

Hạ Vị Sương lại không sợ mấy. Bất luận Tang Lộ có làm gì cô c*̃ng không sao, sợ là sợ sẽ liên lụy đến người khác.

 

“Chuyện này đối với chị mà nói có dễ chịu không?”

 

Tang Lộ lắc đầu.

 

Hạ Vị Sương giơ tay, vén mái tóc dài ra sau vai. Áo sơmi nhạt màu sũng nước dính sát vào người. Cô nhấp môi, ngẩng đầu. Trên cổ họng là từng dòng nước rỉ rả.

 

Hạ Vị Sương dùng lời c*̉a Tang Lộ đáp lại chính Tang Lộ: “Khó chịu thì đừng nghĩ nữa.”

 

Tang Lộ áp người lên cửa từ từ trượt xuống. Móng tay nhọn cào trên lớp kính, phát ra tiếng động chói tai mà đáng thương.
_____________