Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.6/10 từ 10 lượt Nguồn: Tấn Giang Edit: Cáo khìn Beta: Ổ thú Quản lý: Chó Des: Rồng Đào Hà Mã Thể loại: thú nhân, xuyên không, làm ruộng, kiếp trước kiếp này Giới thiệu: Truyện khai hoang ở tinh tế nhẹ nhàng ngọt ngào, không phải chuyện nghiêm túc gì cả, chỉ là trồng trọt một chút, ngủ một chút, xanh hóa hoàn cảnh, giải cứu thế giới. Chuột sóc (睡鼠- chuột sóc) là một loài gặm nhấm thuộc họ Gilridae dáng vẻ thon nhỏ rất dễ thẹn thùng xấu hổ, chuột sóc khi còn sống có 3/4 thời gian vượt qua trong giấc ngủ, hơn nữa còn thường xuyên vì ngủ tới quên ăn cơm mà đói chết, đã gần bị tuyệt chủng. Nhóc chuột sóc thẹn thùng nhắm mắt ngủ, lúc tỉnh dậy phát hiện mình tiến vào nhà tù, nói chính xác hơn là hành tinh bỏ hoang, một hành tinh có điều kiện sống khắt nghiệt vì trải qua chiến tranh giữa các hành tinh nên bị vứt bỏ, nơi này chỉ có một số lượng lớn phạm nhân và những kẻ trốn chạy lưu đày, nơi này chính là vùng đất bị trục xuất mà mọi người né tránh còn không kịp, cũng là vùng đất nghèo nàn, vùng đất đen tối. Thư Thủy Thủy dè dặt xòe móng vuốt: “Xin hỏi… có chỗ ngủ không? Tôi trả một quả, không, hai quả phỉ cho anh!” … Gần đây Cổ Lan Cốt nuôi một con chuột, con thú cưng này không dính người nhưng có chút dính tay. Thư Thủy Thủy (^-^): “Tay đẹp như vậy, không cho tôi làm ổ thật đáng tiếc, xin hỏi… tay này có thể cho tôi thuê không? Tôi… tôi trả ba quả phỉ!” Chơi sộp giơ ngay bốn móng vuốt nhỏ, chốc lát sau, Thư Thủy Thủy dè dặt dùng một cái móng khác lặng lẽ lẽ đè một vuốt xuống. … Công thụ xem đối phương là thú cưng mà nuôi, nuôi nuôi nuôi, ẻ…. hình như thú cưng có gì đó sai sai, rõ ràng là lấy về nhà làm vợ ? Thụ là bé đáng yêu siêu cấp, nhớ chuẩn bị sẵn khăn giấy nha, bất cứ lúc nào cũng có thể bị máu manh (đáng yêu) văng đầy mặt, đọc truyện rất nguy hiểm, người thiếu máu phải cẩn thận. Không thịt, kéo màn tắt đèn thả cua, tác giả yêu thanh thủy, thanh thủy làm tác giả cảm thấy thực vui vẻ ư a ~ ~ ~ … Đánh giá tác phẩm: Chuột sóc là một loài chuột dành ba phần tư cuộc đời vượt qua trong giấc ngủ. Thư Thủy Thủy chính là một con trong số đó, vừa tỉnh ngủ thì xuyên tới một thế giới tương lai xa lạ, trên một hành tinh bỏ hoang giam giữ phạm nhân có hoàn cảnh sống bị phá hỏng nghiêm trọng. Thư Thủy Thủy nuôi một con thú cưng hình người tên là Cổ Lan Cốt, từ đó bắt đầu cuộc sống dưỡng lão trồng trọt, xanh hóa hoàn cảnh, nuôi thú cưng, cộng thêm cứu vớt thế giới. Là một câu chuyện trồng trọt ở thời đại tinh tế, không khí của truyện nhẹ nhàng đáng yêu, cố gắng phát huy bán manh tới đẳng cấp cao nhất. Trong bầu không khí ấm áp và vui vẻ chứng kiến một thế giới hồi phục. Trong văn không chỉ có cuộc sống hằng ngày nhàn nhã đáng yêu mà còn có xung đột căng thẳng, các hành tinh va chạm, có nền văn minh thứ bảy giáng xuống, vũ trụ tràn ngập nguy cơ. Ôn hòa và kích thích cùng tồn tại, mềm mại và mạnh mẽ cùng tồn tại, dẫn độc giả lạc vào cuộc hành trình đầy kỳ ảo huyền bí. … [Cáo dò mìn] *bụp bụp bụp* lăn quay Dùng cái thân mong manh dễ vỡ của ta dò mìn suốt gần một tuần thì cáo khẳng định là hay, cũng vì hay nên cáo sẽ cho nó vào combo hố nhà mình. Chắc mọi người cũng thấy trên thể loại cáo để 1 dãy dài thòn lòn nhỉ, à ừ, nó có hết trong truyện á, mỗi thứ một chút một chút, quá nhiều thể loại nên hơi loạn não một chút, nhưng chủ chốt thì là trồng trọt trồng trọt trồng trọt, bán manh bán manh bán manh nha :3 Note: cáo sẽ cố gắng chọn lựa từ ngữ đơn giản, dễ hiểu, cái nào giữ hán việt hay hơn dịch ra mà mọi người vẫn hiểu thì sẽ giữ ^_^ mọi người đọc truyện không bình luận gây war, hoan nghênh góp ý, cáo sẽ tiếp thu và chọn lọc để chỉnh sửa cho phù hợp nha ~  Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 164

Chương 164

Không phải lông xù là nghèo khóThực ra ý tưởng tạo ra một vị chủ thần không phải ý tưởng bột phát của Thư Thủy Thủy. Từ khi Tạ Phong tạo ra thân thể mô phỏng độc lập cho hệ thống, cậu ta đã nói với mọi người về ý tưởng này, nhưng lúc đó nó chỉ là một ý tưởng viển vông.

Tạ Phong cũng thành thật thừa nhận rằng, ngay cả khi không ở tinh cầu Thương Chiến, mà là ở liên minh thiên hà giàu tài nguyên, thiết bị và nhân tài thì việc nghiên cứu kỹ lưỡng hệ thống cũng không phải là một việc dễ dàng.

Dù sao hệ thống cũng là sản phẩm của không gian đa chiều, nó khác với siêu máy tính hay trí tuệ nhân tạo, nó thực sự có tư duy độc lập của riêng mình. Giống như việc nó biết cách xử lý Thạch An An để bản thân có được quyền lựa chọn mới, hệ thống có sở thích, suy nghĩ và cân nhắc riêng.

Trong quá trình chung sống hàng ngày, mặc dù hệ thống không tiết lộ quá nhiều thông tin về thời không của mình, nhưng vẫn có thể đoán được, ở nơi đó hệ thống đã là một sản phẩm hoàn thiện. Thậm chí rất có thể, sinh vật trí tuệ cao cấp trong thời không đó chính là hệ thống.

Trong thời không đó đó, hệ thống phổ biến như con người, nhưng sự tồn tại và trưởng thành của chúng không cần nước và thức ăn, chúng cần năng lượng. Tư duy và cảm xúc của con người cũng là một loại năng lượng, thậm chí còn cao cấp hơn năng lượng tự nhiên trong tự nhiên rất nhiều, vì thế hệ thống mới phát sinh ra phương thức tồn tại thiên về cộng sinh như liên kết với con người.

Có lẽ trong thời không đó cũng có con người, thậm chí hệ thống là do con người tạo ra, nhưng khi hệ thống trở nên mạnh mẽ và hoàn thiện, ánh hào quang của con người dần lu mờ, dù sao thì nhân tính cũng là một thứ rất thần kỳ, vừa có thể khiến con người trở nên mạnh mẽ, cũng có thể khiến con người rơi xuống đáy vực. Không còn sự kiềm chế của con người, hệ thống mới có thể dựa vào sở thích của mình để liên kết và giải trừ.

Thư Thủy Thủy không có ý định tìm hiểu sâu về thời không của hệ thống, cậu chỉ muốn đảm bảo an toàn cho Mang Nha. Nếu sau này Mang Nha phải xuyên qua các thế giới khác nhau để làm nhiệm vụ thì cậu hy vọng rằng, ít nhất Mang Nha sẽ không giống như Thạch An An:  “Sao hả ếch con, hệ thống không muốn làm chủ thần không phải là hệ thống tốt, rủi ro càng lớn phần thưởng mới càng cao nha!”

Hệ thống thực sự rung động, nó cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Mặc dù ý tưởng này nghe có vẻ viển vông, nhưng người nói ý tưởng này lại là Thư Thủy Thủy. Hệ thống cảm thấy lúc này mình đã chuyển từ màu xanh lá cây sang màu đỏ, kích động muốn nhảy vài vòng tại chỗ: “Được! Tôi đánh cược!”

Thư Thủy Thủy rất vui mừng, tiến tới ngồi xổm xuống, Thư Thủy Thủy vỗ đầu khen ngợi: “Quả nhiên ếch con rất dũng cảm, chắc chắn trong tương lai, cậu sẽ tự hào về quyết định ngày hôm nay.”

Ếch con dùng sức gật đầu, đôi mắt đặc biệt sáng ngời. Tuy giọng nói của Thư Thủy Thủy không mạnh mẽ nhưng lại có cảm giác hiển nhiên khiến người ta an tâm: “Vậy bây giờ tôi sẽ tiến hành liên kết với Mang Nha.”

Ánh mắt của mọi người chuyển sang Mang Nha, sau khi Dương Thiên Quân mất đi ý thức, sự kiểm soát của Mang Nha vẫn chưa được giải trừ, ngược lại dường như đồng thời mất đi ý thức của chính mình, xem ra đúng như Dương Thiên Quân đã nói, ông ta đã hòa nhập ý thức với Mang Nha.

Ếch con nhảy đến bên cạnh Mang Nha, dạo quanh một vòng rồi lắc đầu: “Mang Nha này không được, ngay cả tiêu chuẩn tối thiểu để liên kết cũng không đạt được.”

Mọi người hơi ngạc nhiên, dù sao theo suy đoán của họ, tinh thần của Mang Nha không sụp đổ đủ để chứng minh sức mạnh tinh thần của bản thân cậu ta.

“Có lẽ phải tìm được bản thể, tuy nói những bản sao này có thể chia sẻ tư duy, nhưng thực ra càng giống như sao chép và phân chia tư duy hơn, sức mạnh tinh thần của bản thể Mang Nha hẳn là rất mạnh, dù sao thì hàng ngàn tư duy chia sẻ cũng không khiến tinh thần cậu ta tán loạn.” Trình Khuyết chỉ ra điểm mấu chốt.

Mọi người cũng phản ứng nhanh chóng, Dư Tẫn cõng Dương Thiên Quân lên, trước khi hoàn thành liên kết, vẫn phải giữ người này lại để đề phòng bất trắc.

Thông suốt không gặp trở ngại đi tới căn nhà trước đó, theo lối vào đi xuống lòng đất. Đi trên con đường có dốc nghiêng khoảng ba mươi độ một đoạn ngắn thì thấy được không gian dưới lòng đất, bên trong quả thực không tính là rộng lớn, cấu trúc cũng tương đối đơn giản. Giống như một ngôi nhà tám mươi mét vuông được chuyển xuống dưới lòng đất.

Dưới lòng đất có thiết bị phát điện, khắp nơi đều sáng đèn, xung quanh tường là dấu vết được đào thủ công, rất rõ ràng, không gian dưới lòng đất này là Dương Thiên Quân chỉ huy đông đảo Mang Nha đào ra sau khi lũ lụt rút đi, bởi vì thời gian và kỹ thuật có hạn nên chỉ đủ chỗ ở, vượt qua mùa đông là không có vấn đề, sự thoải mái và tính giải trí thì không cao, khó trách ông ta lại chọn ra ngoài ăn mỗi ngày, có lẽ cũng là một chút giải trí trong cuộc sống nhàm chán.

Lúc mọi người đi đến căn phòng trong cùng, cũng chính là phòng thí nghiệm thì cuối cùng cũng nhìn thấy ‘bản thể’ của Mang Nha, đại khái có thể tính là bản thể đi.

Một bộ não được đặt trong một cái lồng kính trong suốt. Bên trên kết nối rất nhiều thiết bị máy móc, những thiết bị đó vẫn đang hoạt động, dường như báo hiệu rằng bộ não này vẫn còn sống.

Mang Nha mang đến cho họ quá nhiều cảm xúc câm nín, lần này cũng vậy. Hệ thống dường như cảm nhận được sự suy sụp của mọi người, nó chủ động mở miệng an ủi: “Không sao đâu, ban đầu Thạch An An chết rồi vẫn có thể liên kết, huống chi là… bộ não này.”

“Vậy thì giao cho ếch con, cần gì cứ nói nhé.” Thư Thủy Thủy cũng không biết mình nên nói gì, chỉ có thể quan sát hệ thống làm việc.

Hệ thống hóa thành một luồng ánh sáng bay đến trước lồng kính trong suốt rồi dễ dàng xuyên qua, luồng sáng bay quanh bộ não hai vòng, yên tĩnh rơi xuống một bên, dường như đang giao tiếp với Mang Nha.

Số thiết bị kết nối với bộ não phát ra âm thanh ngày càng lớn hơn, cuối cùng thậm chí biến thành âm thanh chói tai, đủ để chứng minh tư duy của Mang Nha lúc này kích động đến mức nào.

Rất nhanh sau đó, luồng sáng bay lên rồi tiến sát bộ não của Mang Nha, ánh sáng dần tăng cường, cuối cùng toàn bộ lồng bảo vệ bị bao phủ bởi một luồng ánh sáng trắng dịu dàng, ánh sáng không chói mắt mà là kiểu lông xù, mềm mại, có chút giống cảm giác khi Thủy Thủy biến thành hình chuột, cứ như một đám mây đang phát sáng.

Màn liên kết này kéo dài rất lâu, trong thời gian đó, thuốc tê liệt thần kinh mất đi tác dụng, Dương Thiên Quân từ từ tỉnh lại. Vì sợ Dương Thiên Quân tỉnh táo sẽ gây ảnh hưởng đến việc liên kết, Khanh Mộng Tinh đã vung tay đánh ngất Dương Thiên Quân. Vẻ mặt kinh ngạc của Dương Thiên Quân vẫn còn đọng lại trên mặt, một lần nữa mất đi ý thức.

Đến trưa ngày thứ ba, khế ước kết thúc. Dương Thiên Quân cuối cùng cũng kết thúc quá trình tỉnh rồi bị đánh ngất, rồi lại tỉnh rồi lại bị đánh ngất.

Hơn hai ngày, luồng ánh sáng đó càng lúc càng lớn, thậm chí làm cho lồng bảo vệ hóa thành bột phấn văng tung tóe, số thiết bị máy móc kia cũng mất đi tác dụng.

Trong phòng thí nghiệm rất yên tĩnh, hơn hai ngày nay, mọi người không hề rời đi mà luôn canh giữ ở đây chờ đợi kết quả. Khi ánh sáng dần yếu đi, nhịp tim của mọi người bắt đầu tăng tốc dữ dội.

Ánh sáng dần ảm đạm giống như mây tan, cuối cùng một bóng người dần trở nên rõ ràng.

Khanh Mộng Tinh là người đầu tiên ý thức được điều gì đó, anh kích động vừa khóc vừa cười, biểu cảm có chút mất kiểm soát, cơ thể run rẩy dần tiến lại gần, nhưng lại dừng ở khoảng cách vài bước chân, anh sợ hơi thở của mình sẽ thổi tan bóng dáng vẫn chưa rõ ràng ở trước mặt.

Khi ánh sáng như mây mù hoàn toàn tan đi, diện mạo của người đó cuối cùng cũng chân thật.

Đó là một khuôn mặt giống hệt như Mang Nha nhưng lại thiếu đi vẻ hung ác, có thêm sự dịu dàng và một chút ngây thơ. Đặc biệt là khi cậu ta mở mắt ra, mọi người đều cảm nhận được sự ngoan ngoãn.

Thành thật mà nói, mang một gương mặt như vậy mà lại lộ ra vẻ ngoan ngoãn thực sự khiến người ta chịu không nổi. Nhưng Khanh Mộng Tinh có vẻ đã quen với điều đó, dường như Mang Nha như vậy mới là bình thường, có lẽ trước đây Mang Nha thực sự có dáng vẻ như vậy. Thật khó tưởng tượng cùng một gương mặt lại có khí chất hoàn toàn trái ngược.

Nhóm Thư Thủy Thủy nhìn nhau, ăn ý rút khỏi phòng thí nghiệm, lúc này không phải là thời điểm tốt để hỏi chuyện, nên dành thời gian cho cặp anh em nhiều tai ương này, trải qua thời gian dài như vậy, nhiều sóng gió và gian khổ như vậy, chắc hẳn họ có rất nhiều điều muốn nói.

Không biết Dư Tẫn nghĩ đến điều gì đó, hốc mắt đỏ hoe, trước khi rút ra ngoài còn không quên xách cổ áo Dương Thiên Quân kéo đi.

Trước khi Thư Thủy Thủy ra ngoài còn lấy ra một bộ quần áo rộng rãi trong linh phủ đặt trên bàn, Mang Nha lúc này không mặc quần áo.

Có vẻ tinh thần của Dương Thiên Quân đã bị tổn thương, lúc này bị bịt miệng nhưng vẫn không ngừng phát ra tiếng r*n r* đau đớn, thậm chí không kiềm chế được mà đập đầu, biểu cảm đau khổ vặn vẹo.

Không ai cảm thấy đồng cảm với ông ta, dù sao thì những gì ông ta phải chịu đều là tự làm tự chịu, về phần xử lý ông ta như thế nào, người có tiếng nói nhất tự nhiên là Mang Nha.

Biểu cảm của Cổ Lan Cốt không nhiều, nhưng từ khi ra ngoài liền không ngừng liếc nhìn Thư Thủy Thủy, số lần rất nhiều nên Thư Thủy Thủy tự nhiên nhận ra: “Cốt Cốt làm sao vậy?”

Cổ Lan Cốt do dự một chút, vẫn thành thật hỏi: “Bộ quần áo vừa rồi là?” Mang Nha rõ ràng cao hơn Thư Thủy Thủy rất nhiều, cho nên bộ quần áo đó không thể nào là của Thủy Thủy, nhưng lại ở trong linh phủ của Thủy Thủy.

“Bộ quần áo đó à, vốn định để lại cho Cốt Cốt, nhưng không thể để Tiểu Nha Nha tr*n tr**ng ra ngoài được, bên ngoài là băng thiên tuyết địa, không phải lông xù chính là phiền phức như vậy.” Thư Thủy Thủy cảm thán nói.

Cổ Lan Cốt: “…” Tức là bộ quần áo đó quả nhiên là Thủy Thủy chuẩn bị tặng cho anh?

“Anh cũng không phải lông xù, cũng cần quần áo.”

Thư Thủy Thủy gật đầu: “Thủy Thủy biết mà, nhưng không phải Cốt Cốt có Thủy Thủy lông xù rồi à, đi đâu cũng đảm bảo ấm áp, Tiểu Nha Nha thì đáng thương hơn, chỉ có một người anh trai cũng không phải loài lông xù.”

Cổ Lan Cốt nghe xong thì cảm thấy mình thực giàu có, nhất thời cũng không muốn so đo với Mang Nha nghèo khó nữa.

Trình Khuyết và Dư Tẫn ở bên cạnh: “…” Im lặng lùi lại hai bước để tránh bị mùi chua ăn mòn.

Lần này không đợi quá lâu, Mang Nha mặc quần áo chỉnh tề cùng Khanh Mộng Tinh đi ra, ánh mắt cả hai đều có chút ướt át. Mang Nha vẫy tay ngoan ngoãn chào mọi người.

Nhóm người theo bản năng giật mình, cứng ngắc đáp lại.

Mang Nha mỉm cười bất đắc dĩ, nói với Khanh Mộng Tinh bên cạnh: “Thấy chưa, như vậy không được đâu, phải như vầy nè!” Nói xong, cậu ta lộ ra biểu cảm hờ hững nửa cười nửa không: “Mấy cưng à, nhanh như vậy mà chúng ta đã gặp lại rồi!”

Đám người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Khanh Mộng Tinh: “…” Đây là thao tác thần kỳ gì vậy?

Nhóm Dư Tẫn cũng ý thức được, có lẽ mình đã bị Mang Nha ngược thành bệnh rồi, nhưng nể tình Mang Nha không phải loại lông xù lại khá nghèo khó, bọn họ nhất trí quyết định không so đo nữa.

Sau khi Mang Nha chào hỏi xong, ánh mắt liền dừng lại trên người Dương Thiên Quân đã co rúm ở góc tường. Lúc này có lẽ Dương Thiên Quân thực sự sống không bằng chết, ông ta không có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ như Mang Nha, bị cưỡng ép tách rời sức mạnh tinh thần đủ để ông ta cảm nhận được nỗi đau mà thể xác không thể cảm nhận được.

Và điều quan trọng nhất là ông ta sợ chết, nếu không ban đầu cũng không bị trường sinh dụ dỗ, đặc biệt là sau khi nếm trải hương vị của sức mạnh, ông ta lại càng sợ chết hơn nữa.

Mang Nha từng bước tiến lại gần, hờ hững ép sát. Giống như thần chết coi thường sinh mệnh, nhàn nhã giơ lưỡi hái, ung dung từng bước đi tới.

Mang Nha không xử lý Dương Thiên Quân trước mặt mọi người mà là kéo ông ta trở lại phòng thí nghiệm, một lát sau, trong phòng thí nghiệm liền truyền đến tiếng kêu la thảm thiết như giết heo.

Ba mươi phút sau, Mang Nha thong thả bước ra, đóng cánh cửa sau lưng lại: “Đừng tùy tiện mở cửa nha, ra tay hơi nặng nên văng tung tóe khắp nơi rồi.”

Mọi người: “…” Quả nhiên vẫn là Mang Nha.

Mọi người không quan tâm đến việc Dương Thiên Quân bên trong ở dạng khối, dạng miếng, hay dạng bùn. Ngược lại, ếch con trên vai Mang Nha khiến mọi người có chút bất ngờ, bởi vì vừa rồi ếch con rõ ràng đã cùng Mang Nha tiến vào trong nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng, trông cực kỳ bình tĩnh.

Ếch con thản nhiên nhảy xuống, tiến đến bên cạnh Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy à, khi nào cậu mới giới thiệu đại lục Hoàn Tinh kia cho tôi làm quen vậy?”

Thư Thủy Thủy nói: “Sắp rồi, đừng vội.”

Việc liên kết lần này rõ ràng tiêu hao rất lớn, lúc này chính là lúc bổ sung cho bản thân: “Vậy phải đợi bao lâu? Tôi đang yếu lắm, cần bồi bổ.”

Thư Thủy Thủy sờ cằm suy nghĩ: “Đại khái cần hai ba bốn năm sáu năm, đúng không Cốt Cốt?”

Cổ Lan Cốt cun4g suy nghĩ: “Bảy tám chín mười cũng có khả năng.”

Ếch con “…” Nó dùng ánh mắt khó tin nhìn Thư Thủy Thủy, trong mắt lộ rõ sự lên án, không ngờ cậu lại là con chuột như vậy!

[hết 164]