Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 7 lượt 渣A怎么可能宠老婆 (Alpha cặn bã sao có thể cưng chiều vợ) 作者:瓜子猫 (Tác giả: Quả Tư Miêu) Số chương: 146 chương (đã dịch) Văn án Bạch Quân Đường là một A cấp cao, nhưng cuối cùng cũng có ngày cô gặp phải rắc rối. Sau một đêm tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã ở cùng một phòng với con gái nhà họ Trình và đã đánh dấu cho cô ấy suốt đời. Hai tháng sau, Trình Uyển mang thai. Dù Bạch Quân Đường cảm thấy cực kỳ ghét gia đình này, nhưng khi nhìn thấy Trình Uyển, con gái nuôi của nhà họ Trình, mang thai đứa con của mình, cô quyết định chịu trách nhiệm. Ít nhất cũng phải đảm bảo đứa trẻ được sinh ra an toàn. Khi bụng của Trình Uyển ngày càng lớn, Bạch Quân Đường ban đầu cảm thấy ghét, nhưng cảm xúc ấy dần dần giảm bớt. Trình Uyển mang thai mềm mại, tỏa ra mùi sữa khiến Bạch Quân Đường không kìm được mà ôm cô vào lòng mỗi ngày, ngửi thông tin tố của cô ấy. Chẳng bao lâu sau, Bạch Quân Đường nhẹ nhàng thì thầm vào tai Trình Uyển: “Ngoan, chúng ta có thêm một đứa nữa nhé?” Lưu ý khi đọc:     1.    1v1, ngọt ngào, không phải văn nhẹ nhàng, loại hương vị cây tùng x vị đào, chống ăn thịt chửi bới, các A đều là “dễ cảm ứng”     2.    Cảnh dễ cảm ứng trong thai kỳ, giai đoạn cuối thai kỳ hơi giống giai đoạn làm tổ *** Editor có lời muốn nói: Đầu tiên, mình luôn đề cao “tốc độ” và đảm bảo đúng, đủ cốt truyện hơn là “chỉnh chu câu từ” nên mới dùng Al để hỗ trợ vậy nên các bạn nào chú trọng mấy cái như thoại xưng hô, đại từ xưng hô thì hãy cân nhắc nhen. (trong lúc đọc truyện mà thấy có cái tên lạ mà bối cảnh thì lại không giống như là xuất hiện nhân vật mới thì hãy comment giúp t để t check lại nhen, do Al nó không thống nhất/cố định tên nhân vật nên t phải sửa đi sửa lại, maybe sẽ vẫn sai sót) thứ hai, tôi ưu tiên beta mạch truyện chính nên bộ nào có phiên ngoại thì t chỉ dịch lướt thôi (nếu cp phụ nào mà t thích quá thì sẽ khác hihi) thứ ba, tuy dùng Al nhưng tôi cũng đặt ra tiêu chí: dịch ra phải hiểu được cốt truyện -> nên ai thấy đoạn nào bị sai/ gây khó hiểu thì cứ comment nhắc nhé~ Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 28

Chương 31

Sáng hôm sau, Bạch Quân Đường không nhắc đến chuyện thức khuya làm thêm hôm qua với Trình Uyển. Trong mắt cô, Trình Uyển đã là một người trưởng thành, không cần phải như nhắc nhở một đứa trẻ mà lúc nào cũng phải theo dõi cô.

 

"Dạo này ăn uống khá tốt nhỉ." Bạch Quân Đường vừa đi ra ngoài cùng Trình Uyển vừa trò chuyện một cách thoải mái: "Dạo này em ăn nhiều hơn trước khá nhiều."

 

Trình Uyển gật đầu, đi theo sau cô nói: "Dường như dạo này em ăn ngon miệng hơn, thời gian này không còn cảm thấy buồn nôn nữa."

 

Không chỉ không buồn nôn, mà còn thường xuyên thèm ăn, hôm qua vừa ăn lẩu xong, hôm nay lại muốn ăn gì đó khác.

 

Nhưng Trình Uyển không dám nói với Bạch Quân Đường, trước hết vì đó không phải là chuyện lớn, thứ hai… cô sợ Bạch Quân Đường nghe thấy sẽ thấy phiền, nên quyết định không nói.

 

Bạch Quân Đường như thường lệ đưa cô đến bên cạnh thang máy ở bãi đỗ xe ngầm rồi rời đi, vừa lúc Trình Uyển vào thang máy thì Dương Chi Mạn cũng bước vào.

 

"Chào Giám đốc Dương." Trình Uyển chào hỏi rồi nép vào góc.

 

Không biết có phải là ảo giác không, gần đây sao lại thường xuyên cùng đi thang máy với Dương Chi Mạn như vậy?

 

Hôm nay Dương Chi Mạn có vẻ tâm trạng không tốt, liếc nhìn Trình Uyển rồi hừ một tiếng, sau đó không nói gì thêm.

 

Hai người lần lượt ra khỏi thang máy, Dương Chi Mạn vừa bước vào công ty đã nói với những nhân viên còn đang lười biếng: "Đây là công ty hay chợ vậy? Sáng sớm đã ồn ào như thế này."

 

Dương Chi Mạn mặt mày khó chịu nói: "Họp!"

 

Công ty mà Trình Uyển làm việc là một công ty nhỏ, ngoài các vị trí bán hàng và hậu cần, còn lại cũng có bốn năm mươi nhân viên.

 

Dương Chi Mạn ngồi trong phòng họp, không vui nói với mọi người: "Chỉ tiêu của công ty chúng ta đến giờ vẫn chưa hoàn thành 60%, đã là quý hai rồi, nếu hiệu suất vẫn như vậy, thì mọi người sớm muộn cũng phải ra đi."

 

Mọi người đều không hiểu tại sao Dương Chi Mạn lại đột nhiên tức giận như vậy, vì biết rằng 60% tiến độ của công ty đã cao hơn nhiều so với các công ty khác, dù sao thì bây giờ vẫn chưa đến mùa hè.

 

Dương Chi Mạn lấy điện thoại ra, lướt vài cái rồi chiếu lên màn hình lớn, nói: "Xem một số nhân viên, công việc không hoàn thành, lại đi ăn lẩu với đồng nghiệp."

 

Trình Uyển ngẩng đầu nhìn, trên màn hình là bài đăng của Thường Lạc trên mạng xã hội, là bức ảnh chụp hôm qua khi họ ăn lẩu.

 

Dương Chi Mạn rất tức giận, chỉ vào màn hình nói: "Công việc không hoàn thành thì sao có thể về nhà? Nếu tôi không hoàn thành công việc, cho dù có làm đến 12 giờ đêm cũng không về."

 

Nói xong, cô quát Thường Lạc: "Thường Lạc, hôm qua em chơi vui vẻ nhỉ, đúng giờ đi làm đúng giờ về, không muốn làm một chút nào sao?"

 

Thường Lạc cúi đầu không nói gì, nhưng ngón tay lại lén lút giơ ngón giữa ra sau lưng.

 

Dương Chi Mạn trong suốt cuộc họp sáng đều nổi giận, cả phòng họp im phăng phắc.

 

Cuộc họp sáng kết thúc, Dương Chi Mạn đứng dậy nói với mọi người: "Thường Lạc không hoàn thành công việc, phạt 300 tệ, Trình Uyển, theo tôi vào văn phòng một chút."

 

Trình Uyển theo Dương Chi Mạn vào văn phòng, nhìn cô xoay người ngồi lên ghế giám đốc, vẻ mặt vẫn không kiên nhẫn.

 

"Trình Uyển, vì em đã hoàn thành công việc tối qua khi về nhà, hôm nay tôi sẽ không trừ tiền của em." Dương Chi Mạn bình tĩnh nhìn người đối diện, bắt chéo chân nói: "Dạo này tôi thường thấy có xe sang đưa đón em đi làm, tôi biết gia đình em có điều kiện tốt, nhưng ở đây không phải là nơi để lãng phí thời gian, công việc cần làm vẫn phải làm."

 

Cô ta nói với Trình Uyển: "Em phải biết có bao nhiêu công ty không muốn nhận nhân viên Omega, đặc biệt là bây giờ em lại đang mang thai, nhiều công việc em không thể làm, tôi giữ em lại công ty hoàn toàn là để hỗ trợ em."

 

Nghe vậy, Trình Uyển nhíu mày, nhìn Dương Chi Mạn nói: "Công việc em sẽ hoàn thành tốt, Giám đốc Dương."

 

"Em chắc chắn phải hoàn thành công việc." Dương Chi Mạn khinh thường nhìn cô: "Tôi sẽ không đối xử đặc biệt với nhân viên Omega. Nếu em làm việc ở công ty khác, sẽ không có đãi ngộ tốt như vậy, em phải có sự tự biết."

 

Trình Uyển không nói gì, cô đã sớm hiểu rõ sự thù địch của thế giới này đối với Omega, và đã quen với điều đó.

 

Dương Chi Mạn dám nói những lời này hoàn toàn vì xã hội chính là như vậy.

 

Omega không xứng đáng có được tài nguyên giáo dục, họ cũng không thể ở lại nơi làm việc lâu dài, cách tốt nhất là ở nhà, cả đời không được ra ngoài.

 

Sau khi rời khỏi văn phòng của Dương Chi Mạn, Trình Uyển lại nhận được đủ loại tài liệu, bao gồm cả những cái chưa hoàn thành hôm qua, chất đống thành một chồng.

 

Tình huống của Thường Lạc cũng không tốt hơn cô là bao, Trình Uyển không về nhà vào buổi trưa, đã gọi điện cho Bạch Quân Đường trước, nói rằng trưa nay không về ăn cơm.

 

Cô chỉ ăn qua loa một bữa, cả ngày đều làm thêm giờ.

 

Đến 6 giờ, hầu hết mọi người đều rời đi, chỉ còn lại Trình Uyển và Thường Lạc ở lại làm thêm.

 

Thường Lạc, cô gái vừa ra trường, đâu có chịu đựng được sự ủy khuất này, vừa làm thêm vừa khóc, vừa khóc vừa làm, trông thật đáng thương.

 

"Ô ô ô ô." Thường Lạc lau nước mắt, vừa gõ bàn phím vừa lầm bầm: "Sao lại có người như vậy chứ, không cho người ta về nhà."

 

Trình Uyển quay đầu nhìn cô một cái, rồi đứng dậy đi qua, xoa đầu cô nói: "Còn bao nhiêu nữa, để tớ giúp cậu nhé."

 

Thường Lạc quay người ôm chầm lấy Trình Uyển, khóc nức nở nói: "Uyển Uyển, chúng ta đi kiện Dương Chi Mạn đi, cô ấy như vậy là cố ý bắt nạt chúng ta, thuộc về bạo lực nơi làm việc."

 

Trình Uyển vừa buồn cười vừa đau lòng xoa đầu Thường Lạc, cười nói: "Cậu hiểu biết cũng nhiều đấy."

 

"Đương nhiên rồi." Thường Lạc hít mũi, nói với Trình Uyển: "Tớ đã nghiên cứu kỹ luật lao động trước khi vào làm, xã hội bây giờ quá phức tạp, không dùng đến vũ khí pháp luật để bảo vệ bản thân thì không được."

 

Cô không muốn phải chịu đựng sự tàn nhẫn của xã hội, cô muốn tốt nghiệp rồi nghỉ hưu.

 

Trình Uyển dỗ dành cô, nói với Thường Lạc: "Cậu đưa hết phần còn lại cho tớ, tớ làm nhanh hơn cậu."

 

Thường Lạc nói: "Như vậy không được, tớ không muốn bắt nạt cậu mà!"

 

"Cậu làm thêm giờ cũng là do tôi liên lụy."

 

"Ý gì vậy?"

 

Trình Uyển dừng lại một chút, cô không nói với Thường Lạc rằng Dương Chi Mạn đối xử như vậy với cô vì không thích nhân viên Omega, Thường Lạc hoàn toàn là nạn nhân vô tội.

 

"Không có gì, tớ đưa hết những cái này cho cậu nhé." Trình Uyển nói: "Tớ giúp cậu làm một số."

 

Thường Lạc thật sự cảm thấy chỉ dựa vào bản thân có thể không xử lý hết đống tài liệu này, nên ngoan ngoãn nghe lời đưa một nửa tài liệu cho Trình Uyển, hai người tiếp tục làm thêm.

 

Không biết đã mấy giờ, điện thoại để trên bàn của Trình Uyển bỗng rung lên, cô cầm lên xem, phát hiện là Bạch Quân Đường.

 

"Có phải là chị Bạch nhà cậu không?" Thường Lạc vừa ăn vừa hỏi.

 

Chị Bạch?

 

Trình Uyển không nhịn được cười, cái tên này thật dễ thương.

 

Vì vậy, khi nhận điện thoại, khóe miệng Trình Uyển cũng nở nụ cười.

 

"Alô?"

 

"Là tôi."

 

Bạch Quân Đường ngồi trong văn phòng của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Em đã làm xong chưa?"

 

"Chưa, có lẽ còn cần khoảng một tiếng nữa."

 

"Em đã ăn chưa?"

 

"Ăn rồi, cùng Thường Lạc gọi món mỳ cay."

 

"Vừa mới ăn lẩu hôm qua, hôm nay đã ăn mỳ cay rồi sao?"

 

Trình Uyển ngượng ngùng cười, cô không dám nói hôm nay mình suýt nữa đã gọi đồ nướng, chỉ cầm điện thoại nói: "Cái đó nhanh mà, cũng tiện."

 

Bạch Quân Đường không phải là người tính toán chi li, đã ăn rồi thì cô cũng không nói gì thêm, chỉ nói với Trình Uyển: "Tôi đã làm xong công việc bên này, một lát nữa sẽ đến đón em."

 

"Được." Trình Uyển nói: "Vậy chúng ta cũng nhanh chóng làm thôi."

 

Cúp điện thoại, Thường Lạc nhấm nháp chai coca đi kèm với mỳ cay nói: "Thật ngọt ngào, vậy có phải tớ đang ăn 'cẩu lương' hàng ngày không?"

 

Trình Uyển nhìn cô, nói: "Không phải đâu, cô ấy chỉ lo lắng cho đứa bé trong bụng tớ thôi"

 

"Còn nói chuyện xa lạ như vậy, con của cậu không phải cũng là của cô ấy sao." Thường Lạc vẫn chưa nhận ra mối quan hệ giữa Trình Uyển và Bạch Quân Đường, cô vui vẻ nói: "Nhanh lên làm đi, cố gắng về nhà trước 8 giờ nhé!"

 

Cùng lúc đó, Bạch Quân Đường nhìn vào điện thoại vừa cúp, trong lòng có chút không thoải mái.

 

Đúng lúc này, Lý Trầm vào đưa tài liệu, Bạch Quân Đường liếc nhìn anh ta rồi hỏi: "Trước đây tôi đã bảo anh điều tra, Trình Uyển thực sự chỉ là một nhân viên bình thường ở công ty thôi phải không?"

 

"Đúng vậy." Lý Trầm cầm tài liệu thắc mắc hỏi: "Sao vậy?"

 

"Cô ấy đã làm thêm liên tục mấy ngày rồi, một nhân viên bình thường có làm thêm nhiều như vậy không?"

 

"Về lý mà nói thì không nên như vậy."

 

Lý Trầm tính toán cho Bạch Quân Đường: "Công ty Khô Vụ không khuyến khích làm thêm giờ, làm thêm sẽ được trả lương gấp đôi, và nếu thời gian làm thêm trong một tháng vượt quá quy định của công ty, phần vượt quá sẽ được chuyển thành ngày nghỉ phép."

 

"Vậy tại sao Trình Uyển lại thường xuyên làm thêm giờ?" Bạch Quân Đường cảm thấy khó hiểu.

 

Lý Trầm cũng cảm thấy khó hiểu: "Không rõ lắm, có cần tôi hỏi thử không? Mặc dù quy định của chi nhánh không nghiêm ngặt như trụ sở chính, nhưng vẫn có quy định về làm thêm giờ."

 

Bạch Quân Đường ngăn anh ta lại, đứng dậy nói: "Tôi chỉ hỏi cho có thôi."

 

Lý Trầm thấy cô cầm đồ chuẩn bị ra ngoài, vội hỏi: "Giám đốc Bạch, chị đi đâu vậy? Công việc còn chưa xong, tôi vừa mang tài liệu đến cho chị."

 

Bạch Quân Đường liếc nhìn anh ta, nói: "Nhanh chóng tan làm đi, nếu không phải công việc quan trọng thì đừng kiếm tiền làm thêm giờ của tôi."

 

Lý Trầm: "…"

 

Xảy ra chuyện gì vậy, sao Giám đốc Bạch lại trở nên dễ tính như vậy?

 

Khi Bạch Quân Đường đỗ xe dưới tòa nhà công ty của Trình Uyển, cô bỗng cảm thấy không rõ mình đang làm gì.

 

Theo như dự định ban đầu, Bạch Quân Đường nghĩ rằng Trình Uyển mang thai đứa con của mình, mình có nghĩa vụ phải chăm sóc cô.

 

Dù cho gia đình Trình có nhiều mưu kế, tìm đủ cách để moi tiền từ mình, nhưng cô cũng không phải là kẻ ngốc, ngoài việc bị gia đình Trình lừa một lần, cô cũng không để họ thu lợi gì từ mình.

 

Dù là đăng ký kết hôn với Trình Uyển, đưa cô về nhà, hay ngày nào cũng đưa đón, tất cả đều vì đứa trẻ trong bụng Trình Uyển.

 

Nhưng giờ đây, Bạch Quân Đường ngồi trong xe lại có chút ngẩn ngơ.

 

Cô ngày càng không thể nhìn thấy Trình Uyển chịu ủy khuất, không muốn để cô quá vất vả, mỗi bữa ăn đều cố gắng để cô ăn nhiều hơn.

 

Những việc như vậy Bạch Quân Đường chưa bao giờ làm, nhưng với Trình Uyển thì lại rất quen thuộc, giờ đây cô đang ngồi dưới tòa nhà công ty của Trình Uyển, chờ đón cô tan làm về nhà.

 

Bạch Quân Đường vò đầu bứt tai, rốt cuộc mình đang làm gì vậy?

 

Liệu có phải mình thật sự đã có những suy nghĩ khác về Trình Uyển không?

 

Khi Bạch Quân Đường đang lo lắng, cửa sổ xe của cô bỗng bị gõ hai cái, cô quay đầu lại thấy Dương Chi Mạn đứng bên cạnh xe, vẫy tay chào cô.