Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 10 lượt Tên truyện: 【Xuyên nhanh】Tôi công lược Quỷ Vương trong trò chơi ác mộng Tác giả: Mộng Hải Cô Nguyệt Thể loại: Đam mỹ, 1V1, song khiết, sủng ngọt, theo đuổi vợ phiên bản lò thiêu, công tính cách điên cuồng sủng ái mạnh mẽ, trinh thám suy luận, ngoại lực buff, sảng văn, linh dị —— Giới thiệu tác phẩm: Lăng Dạ bị gia tộc dâng hiến cho Quỷ Vương. Hắn là vị vương tối cao trong thế giới quỷ dị, mái tóc bạc dài, khoác áo choàng vương giả lộng lẫy, đội vương miện cao quý, tay cầm pháp trượng ngồi trên ngai vàng làm từ xương rồng. Khi hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía y, đập vào mắt chính là đôi mắt xanh đậm lạnh lùng, quyến rũ, khiến người ta kinh tâm động phách. Ánh mắt ấy dưới ánh nến càng thêm rực rỡ chói lóa, trên người hắn tỏa ra khí chất cao quý từ trong ra ngoài, như một vị thần đẹp tuyệt trần không gì sánh được trên thế gian. Hắn sở hữu dung mạo yêu mị tuấn mỹ, khí chất tao nhã, thần bí mạnh mẽ, nhưng cũng cực kỳ cố chấp điên cuồng. Không chiếm được trái tim y, hắn thà muốn lấy mạng y! —— Phỏng vấn: “Bệ hạ Quỷ Vương, kẻ ngoại lai đó nghe kể chuyện ma còn sợ chết khiếp, liệu có thể sống sót vượt qua trò chơi ác mộng không?” Nội tâm Quỷ Vương: “Bảo bối tối qua biểu hiện rất ngoan, ta đã âm thầm giảm độ khó cho em ấy rồi.” Lăng Dạ: “Đồ lừa đảo! Chẳng phải bảo chỉ cần hôn một cái là có thể an toàn qua cửa sao? Thế quái nào vẫn là độ khó cấp địa ngục vậy?!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 155

Chương 155

155. Niềm tin mù quáng.

 

Lục Minh Trạch và Lăng Dạ đưa Đế sư đến gian phòng trong cùng.

 

Nơi này từng là nhà lao chuyên giam giữ Đế sư, giờ lại đang nhốt một bé gái nhỏ —— chính là Nam Sương.

 

Tứ chi Nam Sương bị xích sắt khóa chặt, dưới chân nàng hiện lên một vòng pháp trận thần bí, mờ mờ ảo ảo.

 

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Nam Sương ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Đế sư thì lộ ra vẻ chấn động.

 

Nàng đột nhiên kích động, liều mạng vùng vẫy. Xích sắt trói buộc tứ chi theo đó va chạm phát ra từng trận thanh âm.

 

Pháp trận dưới sàn vì sự phản kháng của nàng mà lóe lên ánh sáng đỏ rực. Mỗi lần pháp trận lóe sáng, xích sắt trên người nàng lại siết chặt thêm một chút. Khuôn mặt Nam Sương vặn vẹo vì đau đớn, nhưng nàng vẫn liều lĩnh giãy giụa.

 

Trong mắt đầy ắp mong đợi, miệng liên tục gào gọi: "Đế sư, người là đến cứu con đúng không? Người sẽ không bỏ rơi con, phải không?"

 

Nhìn dáng vẻ nàng cầu khẩn như thế, Lục Minh Trạch khẽ nhíu mày.

 

Nam Sương bỗng ngây người, không thể tin nổi mà nhìn Đế sư:

 

"Thầy… tu vi của người đâu rồi? Sao trên người thầy chẳng có chút khí tức quỷ dị nào?"

 

Đế sư không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

 

Ánh mắt kia không hề có áy náy, cũng chẳng có thương xót, ngược lại còn thêm vài phần chán ghét, như nhìn một kẻ ngu xuẩn.

 

Nam Sương đi theo Đế sư đã lâu, sùng bái hắn đến cực điểm, đối với từng biểu cảm nhỏ bé của hắn đều nắm rõ trong lòng. Vậy mà lúc này, cho dù nàng đã nhìn ra sự chán ghét, vô tình trong ánh mắt hắn, nàng vẫn cố thuyết phục bản thân.

 

Thầy lộ ra vẻ này, chỉ giống như những lần trước, trách nàng không làm tốt việc, không hoàn thành nhiệm vụ mà thầy giao.

 

Đó chỉ là sự thất vọng của thầy đối với học trò, tuyệt đối không phải là ghét bỏ bản thân nàng.

 

"Chắc chắn là như vậy." Nam Sương thì thào: "Thầy chỉ trách con không hoàn thành nhiệm vụ thôi. Thầy sẽ không chán ghét con đâu."

 

Lục Minh Trạch bước đến trước mặt nàng, thở dài một hơi, đưa tay chạm nhẹ vào xích sắt trói buộc.

 

Xích sắt vang lên từng trận tiếng động, dần dần nới lỏng, đau đớn trên người nàng cũng giảm đi không ít.

 

Hắn bất đắc dĩ mở miệng:

 

"Nam Sương, ông ta không cứu được cô đâu."

 

"Anh biết gì chứ? Đừng vội đắc ý!" Trong mắt Nam Sương lóe lên tia cứng cỏi: "Cho dù thầy không thể cứu tôi, nhưng nhất định thầy đến đây là vì muốn gặp tôi một lần!"

 

"Không phải." Người lên tiếng là Đế sư, từ nãy tới giờ vẫn im lặng.

 

Nam Sương ngẩn ra, không dám tin vào tai mình:

 

"Cái gì? Thầy… thầy vừa nói gì?" Nước mắt đã rưng rưng nơi khóe mắt nàng.

 

Đế sư lại chẳng lưu cho nàng một chút thể diện, thốt ra trực tiếp, giọng lạnh lẽo thấu xương:

 

"Ta không phải đến gặp ngươi. Ta cũng chưa từng nghĩ sẽ cứu ngươi."

 

Nam Sương sững sờ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cố gắng tìm một dấu hiệu hắn nói dối.

 

Nhưng không có.

 

Những lời Đế sư nói đều xuất phát từ thật tâm.

 

Hắn chỉ khinh thường liếc nhìn nàng, thái độ như thể giải thích cho nàng thôi cũng đã phiền phức.

 

"Nam Sương, đừng tự lừa mình dối người nữa." Vẻ mặt Đế sư nghiêm khắc, lời nói càng như dao găm vô hình: "Đối với ta, ngươi chẳng có chút giá trị nào."

 

"Từ rất lâu trước kia, ta đã muốn vứt bỏ thứ vô dụng như ngươi. Chỉ tiếc, mỗi lần ta mặc kệ cho ngươi tự sinh tự diệt, đều là Lục Minh Trạch tự ý quyết định, thà chịu phạt còn muốn vác ngươi về."

 

"Nam Sương, ta chưa từng quan tâm đến ngươi. Sự trưởng thành, tiến bộ của ngươi, ta chưa bao giờ để mắt. Thậm chí, rất nhiều lần ta từng nghĩ giết quách ngươi, rồi hấp thụ tu vi của ngươi. Nhưng lần nào cũng là Lục Minh Trạch phá hỏng chuyện của ta, hết lần này tới lần khác cứu ngươi."

 

"Thế mà ngươi vẫn ngu xuẩn. Ta tùy tiện nói cái gì, ngươi cũng tin. Thậm chí còn coi Lục Minh Trạch là kẻ địch, không cần ta sai khiến đã chủ động đối đầu, hãm hại hắn khắp nơi."

 

"Đây cũng là một trong những lý do đến giờ ta vẫn giữ ngươi lại. Từ nay về sau, ta không muốn nghe ngươi gọi ta là thầy nữa. Ta không có một đứa học trò ngu ngốc đến mức này."

 

Từng lời Đế sư nói ra, tựa như mũi tên nhọn, đâm vào tim Nam Sương, khiến nàng đau đến ngàn vết thương chằng chịt.

 

Nước mắt lặng lẽ chảy dài xuống má.

 

Hắn chưa từng nghĩ cho hoàn cảnh của nàng.

 

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ xem nàng như một công cụ để lợi dụng. Một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, thậm chí là cái gánh nặng muốn trừ khử.

 

"Ha… ha ha ha…" Nam Sương bật cười tự giễu, âm thanh chua chát lại bi thương.

 

"Thì ra là vậy sao? Tất cả chỉ là do ta một mực si tâm vọng tưởng, còn đem người đã từng giúp mình xem thành kẻ thù?"

 

Nàng quay sang nhìn Lục Minh Trạch, lần đầu tiên trong ánh mắt nàng có thêm nỗi hổ thẹn, xấu hổ đến mức chẳng biết giấu vào đâu.

 

"Sư huynh… xin lỗi!" Giọng Nam Sương nghẹn lại, nức nở bật ra.

 

"Xin lỗi, xin lỗi! Tất cả đều là lỗi của ta…"

 

Nàng cúi gằm mặt, thân thể run rẩy không ngừng, nước mắt tuôn rơi lộp bộp như hạt đậu rơi xuống đất.