Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 10 lượt Tên truyện: 【Xuyên nhanh】Tôi công lược Quỷ Vương trong trò chơi ác mộng Tác giả: Mộng Hải Cô Nguyệt Thể loại: Đam mỹ, 1V1, song khiết, sủng ngọt, theo đuổi vợ phiên bản lò thiêu, công tính cách điên cuồng sủng ái mạnh mẽ, trinh thám suy luận, ngoại lực buff, sảng văn, linh dị —— Giới thiệu tác phẩm: Lăng Dạ bị gia tộc dâng hiến cho Quỷ Vương. Hắn là vị vương tối cao trong thế giới quỷ dị, mái tóc bạc dài, khoác áo choàng vương giả lộng lẫy, đội vương miện cao quý, tay cầm pháp trượng ngồi trên ngai vàng làm từ xương rồng. Khi hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía y, đập vào mắt chính là đôi mắt xanh đậm lạnh lùng, quyến rũ, khiến người ta kinh tâm động phách. Ánh mắt ấy dưới ánh nến càng thêm rực rỡ chói lóa, trên người hắn tỏa ra khí chất cao quý từ trong ra ngoài, như một vị thần đẹp tuyệt trần không gì sánh được trên thế gian. Hắn sở hữu dung mạo yêu mị tuấn mỹ, khí chất tao nhã, thần bí mạnh mẽ, nhưng cũng cực kỳ cố chấp điên cuồng. Không chiếm được trái tim y, hắn thà muốn lấy mạng y! —— Phỏng vấn: “Bệ hạ Quỷ Vương, kẻ ngoại lai đó nghe kể chuyện ma còn sợ chết khiếp, liệu có thể sống sót vượt qua trò chơi ác mộng không?” Nội tâm Quỷ Vương: “Bảo bối tối qua biểu hiện rất ngoan, ta đã âm thầm giảm độ khó cho em ấy rồi.” Lăng Dạ: “Đồ lừa đảo! Chẳng phải bảo chỉ cần hôn một cái là có thể an toàn qua cửa sao? Thế quái nào vẫn là độ khó cấp địa ngục vậy?!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 35

Chương 35

035. Quá khứ của hắn.

 

"Anh tự tay bắt nó à?"

 

Lăng Dạ hơi tò mò.

 

"Ừm, bác sĩ tâm lý bảo anh thiếu lòng trắc ẩn và kiên nhẫn, cần nuôi mấy con vật nhỏ và cây cối để rèn luyện cảm xúc của một con người bình thường. Nếu không, bọn họ sẽ không cho anh ra ngoài gặp em."

 

Lục Minh Trạch từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Dạ, cằm dịu dàng tựa lên vai y, trong giọng nói còn lẫn chút uất ức nhè nhẹ.

 

Lăng Dạ nghe xong thì càng thêm tò mò, truy hỏi:

 

"Anh nói 'bọn họ' là ai? Là người nhà họ Lục à?"

 

Lục Minh Trạch nhẹ gật đầu, giải thích: "Ừ, ở thế giới thực anh cũng từng bước lớn lên từ lúc còn là trẻ sơ sinh, không khác gì con người."

 

Lăng Dạ khẽ cười lạnh, giọng mang theo chút giễu cợt: "Vậy cũng giỏi thật đấy, có thể chọn đầu thai vào một gia tộc quyền thế giàu có như nhà họ Lục."

 

Nghe đến đây, sắc mặt Lục Minh Trạch bỗng trầm xuống, không nói gì.

 

Lăng Dạ chợt nhận ra mình có lẽ đã chạm vào điểm nhạy cảm của đối phương, trong lòng hơi hối hận, tự giác im bặt.

 

Thế nhưng, Lục Minh Trạch lại chủ động phá vỡ sự im lặng gượng gạo, chuyển chủ đề:

 

"Hồi nhỏ anh lớn lên ở phương Nam, nơi đó mưa phùn dày đặc, bốn mùa hoa nở, chỉ có điều duy nhất không tốt là không thể tự do ra ngoài, mỗi ngày đều như đang ngồi tù vậy."

 

Lăng Dạ vốn không hề hứng thú với quá khứ của Lục Minh Trạch. Trong lòng y, mục đích duy nhất khi tiếp cận hắn là để vượt qua tình cảnh khó khăn hiện tại, chứ chưa từng có ý định phát triển thứ tình cảm đặc biệt nào.

 

Nhưng giờ phút này, khi nghe Lục Minh Trạch chủ động nhắc đến thời thơ ấu, cảm giác lại giống như họ là bạn tri kỷ lâu năm, chuyện gì cũng có thể chia sẻ.

 

Nếu là trước đây, chắc chắn Lăng Dạ sẽ hời hợt cho qua, mặc kệ đối phương độc thoại đến khi cảm thấy chán mà bỏ đi.

 

Thế nhưng lần này, y lại bất giác sinh ra một loại thôi thúc khó hiểu — muốn thật sự hiểu rõ người đàn ông trước mắt.

 

Y không kìm được, mở miệng hỏi:

 

"Anh đã ở nhà họ Lục từ lúc còn là trẻ sơ sinh, khi đó anh đã có ký ức của người trưởng thành rồi đúng không? Giống như mấy nhân vật chính trong truyện trọng sinh xuyên không ấy. Nên gia đình mới tưởng anh bị tâm thần?"

 

Lăng Dạ cảm thấy suy luận của mình rất hợp lý.

 

Dù sao thì, một đứa trẻ có trí nhớ của người trưởng thành chắc chắn sẽ bị coi là dị loại, thậm chí bị cho là có vấn đề thần kinh.

 

Nghĩ đến đó, trong lòng y không khỏi dấy lên một chút cảm thông đối với Lục Minh Trạch.

 

Dù Lăng Dạ luôn không thích những kẻ quỷ dị, cho rằng việc chúng xâm nhập thế giới hiện thực là một hình thức xâm lăng, thế nhưng khi nghe những lời này, y lại cảm nhận được sự cô độc trong thẳm sâu tâm hồn hắn.

 

Một kẻ dị loại, sống trong thế giới xa lạ, từ nhỏ đã là một đứa trẻ không nơi nương tựa, còn bị giam lỏng suốt bao nhiêu năm.

 

Lăng Dạ không dám tưởng tượng nếu bản thân gặp phải những chuyện như thế, liệu có phát điên hay không.

 

Thế nhưng, mặc dù tính cách của Lục Minh Trạch có chút bất kham, vẻ ngoài lại giống hệt một sinh viên đại học lịch sự nho nhã.

 

Khuôn mặt hắn cuối cùng cũng nở nụ cười, hiển nhiên là vì sự quan tâm đột ngột của Lăng Dạ mà thấy vui vẻ.

 

"Không phải đâu, hồi nhỏ anh không có ký ức về thế giới quỷ dị."

 

Lục Minh Trạch hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần dừng lại nơi bể cá, nhìn đàn cá nhỏ đang bơi lội qua lại, tựa như đang chìm đắm trong dòng hồi ức.

 

"Hồi đó anh cũng không khác gì những đứa trẻ loài người bình thường… Có điều, có lẽ cũng không hẳn giống. Nghe nói lúc mới sinh anh không khóc cũng chẳng cười, thậm chí khi chào đời còn không cất tiếng khóc, cả nhà tưởng anh bị câm.

 

Nhà họ Lục là đại gia tộc, không thể chấp nhận một kẻ khuyết tật tồn tại trong gia phả, nên đã không công bố sự tồn tại của anh ra ngoài. Đến khi anh biết đi, họ liền đưa anh đến một ngôi chùa cổ trên núi. Lão hòa thượng ở đó nói anh mệnh 'thiên sát cô tinh', ai đến gần anh thì người đó sẽ gặp xui xẻo. Thế là họ nhốt anh trong trấn yêu tháp ở ngôi chùa đó, nhốt suốt mười bảy năm."

 

Lục Minh Trạch kể bằng giọng nhàn nhạt, như thể đang kể chuyện của người khác.

 

Lăng Dạ lắng nghe, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa khó tả.

 

Y khẽ hỏi: "Sau đó thì sao? Họ cũng không cho anh đi học à?"

 

Lục Minh Trạch cười nhạt, mang theo chút tự giễu: "Bà nội anh là chuyên gia giáo dục, mấy môn học cơ bản đều có gia sư dạy một kèm một.

 

Thế nhưng lúc đó anh vừa mới khôi phục ký ức về thế giới quỷ dị, những hồi ức ấy giống như giấc mơ vậy, mỗi lần tỉnh giấc đều cảm giác mình đã trải qua hàng trăm năm trong thế giới quỷ dị.

 

Trí nhớ rất hỗn loạn, anh thường chẳng phân biệt nổi mình đang ở đâu — là thế giới quỷ dị hay thế giới thực. Những gì thầy cô dạy cũng thế, hôm nay vừa học xong, hôm sau họ hỏi lại thì anh chẳng nhớ nổi điều gì."

 

Lục Minh Trạch cười giễu một tiếng, tiếp tục nói: "Lúc ấy bà nội anh gần như tuyệt vọng, bà không thể tin nổi một người giỏi về giáo dục đến mức toàn cầu công nhận mà lại chẳng dạy nổi anh điều gì. Các gia sư kia cũng không nhịn được mà mắng anh là đầu óc cứng như gỗ mục, không thể thành tài."

 

Lăng Dạ vô cùng kinh ngạc, không nhịn được hỏi:

 

"Với tính cách của anh, họ mắng vậy mà anh cũng chịu đựng được à?"

 

Khóe mắt Lục Minh Trạch thoáng ý cười, nhưng lời hắn nói lại khiến người ta lạnh sống lưng:

 

"Thế nên… bọn họ đều chết cả rồi đấy."

 

—–

 

Lời editor: Tui đã bù những chương mà tuần vừa rồi tui chưa lên được rùi nha~ Ahihi, thi xong tui bị kéo đi chơi, liên hoan, nghỉ mát hoài, không có thời gian mà lên truyện lun=)))