Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 10 lượt Tên truyện: 【Xuyên nhanh】Tôi công lược Quỷ Vương trong trò chơi ác mộng Tác giả: Mộng Hải Cô Nguyệt Thể loại: Đam mỹ, 1V1, song khiết, sủng ngọt, theo đuổi vợ phiên bản lò thiêu, công tính cách điên cuồng sủng ái mạnh mẽ, trinh thám suy luận, ngoại lực buff, sảng văn, linh dị —— Giới thiệu tác phẩm: Lăng Dạ bị gia tộc dâng hiến cho Quỷ Vương. Hắn là vị vương tối cao trong thế giới quỷ dị, mái tóc bạc dài, khoác áo choàng vương giả lộng lẫy, đội vương miện cao quý, tay cầm pháp trượng ngồi trên ngai vàng làm từ xương rồng. Khi hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía y, đập vào mắt chính là đôi mắt xanh đậm lạnh lùng, quyến rũ, khiến người ta kinh tâm động phách. Ánh mắt ấy dưới ánh nến càng thêm rực rỡ chói lóa, trên người hắn tỏa ra khí chất cao quý từ trong ra ngoài, như một vị thần đẹp tuyệt trần không gì sánh được trên thế gian. Hắn sở hữu dung mạo yêu mị tuấn mỹ, khí chất tao nhã, thần bí mạnh mẽ, nhưng cũng cực kỳ cố chấp điên cuồng. Không chiếm được trái tim y, hắn thà muốn lấy mạng y! —— Phỏng vấn: “Bệ hạ Quỷ Vương, kẻ ngoại lai đó nghe kể chuyện ma còn sợ chết khiếp, liệu có thể sống sót vượt qua trò chơi ác mộng không?” Nội tâm Quỷ Vương: “Bảo bối tối qua biểu hiện rất ngoan, ta đã âm thầm giảm độ khó cho em ấy rồi.” Lăng Dạ: “Đồ lừa đảo! Chẳng phải bảo chỉ cần hôn một cái là có thể an toàn qua cửa sao? Thế quái nào vẫn là độ khó cấp địa ngục vậy?!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 31

Chương 31

031. Top bảng xếp hạng.

 

Một lúc lâu, Tô Nhược Nhược vẫn còn đắm chìm trong viễn tưởng của mình, cảm động đến nước mắt rơi như mưa.

 

Giây phút ấy, cô lại một lần nữa tin rằng trên đời thật sự có tình yêu đích thực – anh trai cô và học trưởng Lục chính là minh chứng sống động nhất.

 

Lăng Dạ dẫn Tô Nhược Nhược chậm rãi bước tới trước cửa phòng 702.

 

Y giơ tay định ấn chuông, nhưng ngón tay lại khựng lại giữa không trung, khuôn mặt hiện lên vẻ do dự.

 

Dù sao thì… chỉ vài tiếng trước, hai người còn cãi nhau dữ dội, lúc đó y nói chuyện quá nặng lời, ngữ khí cũng gay gắt.

 

Giờ đây vì gặp nguy hiểm mà quay lại tìm hắn, trong lòng y vẫn có chút vướng víu, cảm giác như tự tôn đang bị kéo căng từng tấc một.

 

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng bật mở, Lục Minh Trạch giống như đã sớm cảm nhận được họ đang đứng bên ngoài. Ánh mắt chạm nhau, bầu không khí lặng ngắt như tờ, thời gian dường như cũng ngưng đọng.

 

Lục Minh Trạch không mời họ vào ngay mà chỉ tựa người vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, nhếch môi nở nụ cười trêu chọc. Hắn nhướn mày nhìn Lăng Dạ, trong mắt mang theo chút hả hê như đang nói: "Giữa đêm thế này, mấy người đến đây làm gì?"

 

Lăng Dạ há miệng, nhưng không nói được lời nào, chỉ có thể im lặng đứng đó.

 

Tô Nhược Nhược thấy cả hai đều không chịu mở lời, cô sốt ruột nên bèn dè dặt nói:

 

"Lục học trưởng, em… em với anh trai có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Có thể… vào trong rồi nói được không?"

 

Giọng cô run run, ánh mắt cứ chốc chốc lại liếc nhìn ra sau, lo sợ có thứ gì đó đuổi theo.

 

Lục Minh Trạch nhìn cô, gương mặt vẫn là nụ cười dịu dàng quen thuộc.

 

Nụ cười đó như ánh nắng ấm áp giữa mùa xuân, lập tức cuốn trôi sự mệt mỏi và sợ hãi trong lòng Tô Nhược Nhược.

 

Khác hẳn với Lăng Dạ lạnh lùng nghiêm túc, Lục Minh Trạch lúc nào cũng như làn gió xuân dịu nhẹ, khiến người ta dễ chịu vô cùng.

 

Hắn nghiêng đầu ra vẻ thắc mắc, vẻ mặt còn có phần đáng yêu, nhưng rồi cũng né sang một bên, nhẹ giọng nói: "Vào đi."

 

Tô Nhược Nhược vội vã bước vào nhà. Nhưng ngay khoảnh khắc Lăng Dạ đặt chân qua cửa, Lục Minh Trạch bất ngờ vươn tay, túm lấy tay y, kéo thẳng vào phòng thay đồ bên cạnh, rồi "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

 

"Anh làm gì vậy?"

 

Lăng Dạ ngơ ngác, ánh mắt tràn ngập khó hiểu.

 

Lục Minh Trạch như một con sói hoang sắp vồ mồi, kề sát cổ y, hít sâu một hơi rồi cất giọng ám muội:

 

"Bảo bối, anh đợi em lâu lắm rồi."

 

Lúc này Lăng Dạ mới sực nhớ, mọi hành động của mình hiện vẫn đang bị phát trực tiếp. Y không muốn diễn một màn cảnh xuân nóng bỏng giữa đám quái vật kia.

 

Y vùng vẫy dữ dội, kháng cự: "Buông tôi ra! Bị người ta nhìn thấy thì sao!"

 

Lục Minh Trạch tay bắt đầu không yên phận, véo nhẹ eo y, rồi cúi xuống cắn khẽ vành tai y, khẽ nói:

 

"Yên tâm đi, anh đã chặn luồng phát trực tiếp của em rồi."

 

Lăng Dạ bị hắn trêu đến thần sắc mơ hồ, nhưng nghe xong câu ấy, con ngươi lập tức co rút lại, kinh ngạc hỏi:

 

"Anh làm sao biết tôi đang livestream?"

 

Lục Minh Trạch cũng không giấu diếm, thản nhiên nói:

 

"Anh là Quỷ Vương, tất nhiên chuyện gì cũng biết."

 

Nói xong, bàn tay hắn lại lần mò tháo thắt lưng của y.

 

Lăng Dạ giận dữ đẩy hắn ra, hét lớn:

 

"Tránh ra! Đừng chạm vào tôi!"

 

"Bảo bối, em từng đồng ý với anh rồi mà. Chỉ cần anh bỏ tiền thì muốn em làm gì cũng được."

 

Lục Minh Trạch không chịu buông tha.

 

Cả người Lăng Dạ cứng đờ, trong lòng tức giận đến run người, gào lên:

 

"Tôi nói bao giờ?!"

 

"Chưa đến một tiếng trước em còn nói đấy. Muốn xem bằng chứng không?"

 

Vừa nói, Lục Minh Trạch vừa lấy điện thoại ra, mở một ứng dụng giao diện kỳ dị, mang cảm giác như trò chơi kinh dị.

 

Hắn đưa màn hình cho Lăng Dạ xem.

 

Y trừng lớn mắt – trên đó hiện rõ đoạn trò chuyện giữa y và "Nguyệt Dã", vị thần tài bí ẩn đã liên tục tặng quà và đẩy dữ liệu cho y trong buổi phát sóng.

 

Chứng cứ rành rành. Hóa ra gã đại gia bí ẩn luôn đứng đầu bảng xếp hạng lại chính là tên đang đứng trước mặt y.

 

Một cơn tuyệt vọng dâng trào trong lòng Lăng Dạ. Y từng nghĩ đối phương chỉ là kẻ sống ở dị giới, không thể tạo ra đe dọa thực tế, chẳng ngờ lại tự mình dâng tới cửa.

 

"Điện thoại của anh… kết nối được với app từ thế giới quỷ dị sao?"

 

Lăng Dạ nghi hoặc, không kìm được hỏi.

 

"Ừ. Dù gì cũng phải liên lạc bên đó. Nhưng cái ứng dụng livestream kinh dị này là anh mới tải, sau khi biết em cũng bị kéo vào livestream… Anh vốn không hứng thú với mấy thể loại này."

 

Lục Minh Trạch giải thích.

 

Biểu cảm của Lăng Dạ trở nên vô cùng phức tạp.

 

Lần trước trong trò chơi ác mộng, Hạ Yến Lệ từng nói, sau khi game kết thúc, những người sống sót sẽ được tập hợp trong sảnh điểm số.

 

Y vốn tưởng đến lúc đó sẽ có cơ hội tìm hiểu kỹ về thế giới quỷ dị thần bí kia.

 

Nhưng khi game kết thúc, y lại bị trả về hiện thực ngay lập tức, chẳng có lấy một cơ hội.

 

Thế nhưng hiện tại, nhìn theo tình hình này, thế giới quỷ dị dường như cũng chẳng thua kém gì hiện thực. Ở đó có cả giải trí, livestream, điều kiện sống cũng không tệ.

 

Chỉ có điều khiến người ta nhức đầu là – dân cư nơi đó gần như đều là một lũ rỗi hơi b*nh h**n, suốt ngày chỉ biết tra tấn con người.

 

Lăng Dạ nhớ lại chuyện vừa rồi bị Lục Minh Trạch ép c** đ*, không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm:

 

"Anh nói gì mà không thích xem livestream, vừa rồi còn ép tôi…"

 

Y nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, phản ứng kịp, túm lấy cà vạt của Lục Minh Trạch rồi kéo mạnh, nghiến răng hỏi:

 

"Nói thật đi – anh có quay màn hình lại không?"