Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 10 lượt Tên truyện: 【Xuyên nhanh】Tôi công lược Quỷ Vương trong trò chơi ác mộng Tác giả: Mộng Hải Cô Nguyệt Thể loại: Đam mỹ, 1V1, song khiết, sủng ngọt, theo đuổi vợ phiên bản lò thiêu, công tính cách điên cuồng sủng ái mạnh mẽ, trinh thám suy luận, ngoại lực buff, sảng văn, linh dị —— Giới thiệu tác phẩm: Lăng Dạ bị gia tộc dâng hiến cho Quỷ Vương. Hắn là vị vương tối cao trong thế giới quỷ dị, mái tóc bạc dài, khoác áo choàng vương giả lộng lẫy, đội vương miện cao quý, tay cầm pháp trượng ngồi trên ngai vàng làm từ xương rồng. Khi hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía y, đập vào mắt chính là đôi mắt xanh đậm lạnh lùng, quyến rũ, khiến người ta kinh tâm động phách. Ánh mắt ấy dưới ánh nến càng thêm rực rỡ chói lóa, trên người hắn tỏa ra khí chất cao quý từ trong ra ngoài, như một vị thần đẹp tuyệt trần không gì sánh được trên thế gian. Hắn sở hữu dung mạo yêu mị tuấn mỹ, khí chất tao nhã, thần bí mạnh mẽ, nhưng cũng cực kỳ cố chấp điên cuồng. Không chiếm được trái tim y, hắn thà muốn lấy mạng y! —— Phỏng vấn: “Bệ hạ Quỷ Vương, kẻ ngoại lai đó nghe kể chuyện ma còn sợ chết khiếp, liệu có thể sống sót vượt qua trò chơi ác mộng không?” Nội tâm Quỷ Vương: “Bảo bối tối qua biểu hiện rất ngoan, ta đã âm thầm giảm độ khó cho em ấy rồi.” Lăng Dạ: “Đồ lừa đảo! Chẳng phải bảo chỉ cần hôn một cái là có thể an toàn qua cửa sao? Thế quái nào vẫn là độ khó cấp địa ngục vậy?!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 110

Chương 110

110. Mẹ từng đến nơi này.

 

Tim Lăng Dạ đập dồn dập, đầu ngón tay khẽ run không kiểm soát nổi, chậm rãi nhập vào một dãy số.

 

Lục Minh Trạch đứng bên cạnh, vừa nhìn đã nhận ra — đó chính là ngày sinh nhật của y.

 

Khi con số cuối cùng được nhập xong, màn hình chợt tối lại.

 

Ngay sau đó, tấm ảnh nền xám trắng liền biến mất, thay vào đó là một tấm hình trẻ nhỏ.

 

— Trong ảnh, chính là dáng vẻ thuở bé của Lăng Dạ: gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt trong veo, nụ cười hồn nhiên thuần khiết.

 

Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong đáy mắt tràn ngập vui mừng và xúc động.

 

Không nghi ngờ gì nữa — đây chính là điện thoại của Giang Tú Nhã!

 

Thế nhưng, niềm vui ấy chỉ ngắn ngủi, hàng loạt nghi vấn liền kéo đến như thủy triều, dồn dập phủ lên tâm trí bọn họ.

 

Thì ra, Giang Tú Nhã đã đến nơi này từ năm năm trước, thậm chí còn gặp cả tộc trưởng.

 

Vậy lúc đó, bà có tìm thấy lối vào Vực Thần không?

 

Lam từng nhắc, bộ lạc A Khắc Nhĩ cực kỳ bài xích người ngoài, kẻ xâm nhập thường không có kết cục tốt.

 

Nhưng Giang Tú Nhã chẳng những bình an vô sự mà còn rời khỏi đây toàn vẹn, lại còn tình cờ gặp anh em Lam trên đường trở ra. Thế nhưng khi ấy bà lại chưa từng nhắc mình từng vào bộ lạc A Khắc Nhĩ.

 

Hơn nữa, một người ngoài lặng lẽ đi vào bộ lạc, vì sao Lam và Ham lại hoàn toàn không hay biết?

 

Những nghi vấn đó như những chiếc móc sắt, lặng lẽ treo trên ngực hai người, nặng nề đến khó thở.

 

Lăng Dạ hơi hé miệng, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không biết bắt đầu từ đâu.

 

"Bảo bối, xem thử đi." Giọng nói của Lục Minh Trạch vang lên đúng lúc, phá tan sự yên lặng ngắn ngủi.

 

Lăng Dạ lúc này mới hoàn hồn, y hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm trạng đang dậy sóng.

 

Ngón tay vẫn còn hơi run, y chạm nhẹ mở album ảnh trong điện thoại.

 

Ở đầu album, là những tấm ảnh Giang Tú Nhã chụp khi vừa đặt chân tới sa mạc Bỉ Phí: cảnh hoang mạc mênh mông trong nắng chói chang, những đụn cát nối tiếp nhau đến tận chân trời, mang theo vẻ đẹp hoang vu đầy cô tịch.

 

Kéo xuống, là mấy tấm ảnh về một ngôi miếu trên núi — kiến trúc cổ kính đã bị thời gian mài mòn, tường đá phủ kín dây leo xanh rậm.

 

Tiếp nữa, là một tòa tháp bảy tầng đen sì, toát ra khí tức u ám và thần bí.

 

Vừa nhìn thấy tòa tháp, Lục Minh Trạch lập tức siết chặt chân mày, trong mắt ánh lên tia đau đớn pha chút phẫn hận.

 

Hiển nhiên, đó chính là tòa Trấn Yêu Tháp đã từng giam giữ hắn thuở bé.

 

Ký ức đen tối ấy như ác mộng cũ, lập tức ùa về trong đầu.

 

Tiếp tục kéo xuống, phần lớn còn lại là ảnh thời tiểu học của Lăng Dạ, chiếm gần 85% tổng số ảnh trong máy.

 

Có ảnh y chơi đùa trên sân, có ảnh học bài nơi bàn học, từng khoảnh khắc trưởng thành đều được Giang Tú Nhã cẩn thận lưu giữ, đủ thấy tình yêu và sự quan tâm sâu sắc của bà dành cho con trai.

 

Lăng Dạ nhìn những bức ảnh ấy, vành mắt dần ửng đỏ. Một vài tấm ảnh chụp chung với Giang Tú Nhã đã hơi ngả vàng theo thời gian, in đậm dấu tích năm tháng, chứa đựng những hồi ức tươi đẹp không thể xóa nhòa.

 

Bỗng nhiên, Lăng Dạ nhìn thấy một tập tin video trong album, có tiêu đề đặc biệt — [Gửi Lăng Dạ].

 

Y ngẩn người trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Lục Minh Trạch, trong mắt đầy nghi hoặc và mong đợi.

 

Lục Minh Trạch siết chặt tay y, cảm nhận rõ đầu ngón tay đang run lên khe khẽ, dịu dàng nói nhỏ:

 

"Bây giờ không tiện xem. Chờ khi ra khỏi nơi này, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh rồi xem cùng nhau."

 

Lăng Dạ hít sâu, nhẹ gật đầu, tạm thời giấu kín sự chờ mong trong lòng.

 

Lục Minh Trạch xoay người, đối mặt với tộc trưởng, trên môi nở một nụ cười tự tin, lên tiếng:

 

"Tộc trưởng, chúng ta làm một cuộc giao dịch thì sao?"

 

Tộc trưởng đang mải nhìn chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt lúc này dời về phía hắn, lặng lẽ quan sát từ đầu đến chân, như đang dò xét ý đồ của hắn.

 

Thiếu nữ đứng cạnh lại cất giọng trong trẻo: "Mời ngươi nói ra điều kiện."

 

Lục Minh Trạch khẽ cười, đảo mắt nhìn quanh đám người trong lều rồi nói:

 

"Tôi thấy bộ lạc các người vẫn dùng hình thức trao đổi vật để giao dịch. Tôi có thể cung cấp thêm nhiều vật phẩm hiện đại hơn nữa, từ công cụ đến vật dụng đời sống, cần gì có đó. Nhưng… tộc trưởng phải đáp ứng tôi một điều kiện."

 

Thiếu nữ nhìn sang tộc trưởng, như đang đợi chỉ thị.

 

Chốc lát sau, nàng truyền đạt lại lời ông:

 

"Tộc trưởng nói, ông ấy có thể đồng ý. Nhưng ngươi phải nói rõ muốn ông ấy làm gì?"

 

Lục Minh Trạch đáp gọn: "Dẫn đường cho chúng tôi."

 

"Dẫn đường?" Thiếu nữ thoáng sửng sốt, hỏi lại: "Các ngươi muốn rời khỏi sa mạc Bỉ Phí?"

 

Hắn lắc đầu, giọng chắc nịch:

 

"Không. Chúng tôi không phải muốn ra ngoài, mà là muốn tiến sâu vào bên trong sa mạc."

 

"Tiến sâu vào sa mạc?" Sắc mặt thiếu nữ biến đổi rõ rệt, không kìm được mà cao giọng:

 

"Các ngươi điên rồi sao? Khu vực sâu nhất của sa mạc Bỉ Phí là vùng cấm, được gọi là quê hương của Thần Chết, là biển chết chóc! Ở đó đầy rẫy nguy hiểm không lường trước được, biết bao người đi rồi không quay lại, các ngươi còn muốn vào?"

 

"Ừ." Lục Minh Trạch không do dự gật đầu. "Hơn nữa, chỉ có tộc trưởng mới có thể dẫn đường."

 

Nghe vậy, ánh mắt thiếu nữ lập tức trở nên sắc bén, như đang đánh giá con mồi.

 

Bất ngờ, nàng hỏi bằng giọng lạnh lùng:
"Các ngươi muốn vào… Vực Thần?"

 

Một câu vừa dứt, bầu không khí trong lều lập tức căng thẳng hẳn lên.

 

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lục Minh Trạch và Lăng Dạ.