Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.4/10 từ 30 lượt THẦN THÁM BỊ NGƯỜI GHÉT, TIỀN TỶ KÉO NGƯỜI VỀ Tên QT: Vạn người ngại thần thám bằng trăm triệu người thời nay Hán Việt: Vạn nhân hiềm thần tham bằng ức cận nhân Tác giả: Vượng Vương Khảo Bình Tình trạng: 208 chương Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình Cảm, Trinh Thám, Quan Trường, Song Khiết, Xuyên Thư, Phá Án, Hào Môn Thế Gia, Cường Cường, Chủ Thụ, Sảng Văn, Chế phục tình duyên, Pháo hôi, 1v1, Thật giả thiếu gia, Chức Nghiệp tinh anh, Niên đại văn. Giới thiệu Cậu sinh viên trường cảnh sát Giản Nhược Trầm xuyên sách, xuyên vào một quyển tiểu thuyết bối cảnh Hồng Kông những năm 90, trở thành vị thiếu gia thật bị vạn người ghét, một nhân vật pháo hôi làm nền cho vị thiếu gia giả vạn người mê. Trong cốt truyện gốc, vị thiếu gia bị vạn người ghét vì muốn có được tình thân và tình yêu đã từ bỏ quyền thừa kế khối tài sản chục tỷ. Cuối cùng lại bị bố ruột hắt hủi, bị người yêu ruồng bỏ, bị đẩy lên giường của đối thủ cạnh tranh, để rồi bị móc thận rạch tim, đổi lấy sức khỏe cho vị thiếu gia vạn người mê. Giản Nhược Trầm xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg Cái quái gì thế này? Luật hình sự đâu rồi? Ngày xuyên sách, nguyên chủ đang từ chối tài sản thừa kế vì tình yêu. Quản gia người Anh hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu chắc chắn muốn chọn tình yêu, từ bỏ 10 tỷ sao?” Giản Nhược Trầm: Yêu đương chó má gì, tôi thừa kế 10 tỷ. Sau khi thừa kế 10 tỷ, Giản Nhược Trầm quay lại nghề cũ, trở thành cố vấn tâm lý tội phạm của cục cảnh sát, chuẩn bị đưa tên đàn ông đã phạm tội ba lần trong một chương của nguyên tác ra pháp luật. Sau này… Tên giết người hàng loạt sa lưới: Hôm đó tôi chỉ lướt qua cảnh sát Giản, kết quả cậu ta liền quật tôi xuống đất, giải về đồn. Băng nhóm sản xuất ma túy sa lưới: Tôi chỉ đang cắt tóc thôi, cảnh sát Giản vừa hay ngồi cạnh, cậu ta bảo sẽ giới thiệu cho tôi một thợ cắt tóc tốt hơn, rồi đưa tôi vào tù… bây giờ… đầu trọc lốc. Tên tội phạm bị truy nã vì cướp bóc sa lưới: Hu hu, lúc tôi đi cướp thì gặp cảnh sát Giản, vốn chỉ muốn cướp 1 triệu, lần đó cậu ta cho tôi hẳn 50 triệu rồi bảo tôi cút, lúc đó tôi không hiểu, sau này mới biết 1 triệu chỉ bị phạt 10 năm… cậu ta, cậu ta muốn tôi tù chung thân mà! *** Sau khi Giản Nhược Trầm rời khỏi nhà họ Giang, những người trong nguyên tác từng làm tổn thương cậu đều hối hận. Trước truyền thông. Bố nói: Nó luôn là niềm tự hào của tôi. Tôi đồng ý cho nó thừa kế toàn bộ tài sản! Giản Nhược Trầm: Mấy đồng tiền lẻ đó, xin từ chối. Vị thiếu gia giả vạn người mê nói: Anh trai, em biết anh là người tốt, anh cứu em với. Giản Nhược Trầm: Nhưng cậu không phải người tốt, phải ngồi tù. Vị hôn phu cũ chật vật quỳ trước mặt cậu cầu xin tha thứ: Em tha thứ cho anh một lần được không? Thật ra người anh yêu là em! Giản Nhược Trầm: Hối hận rồi à? Vậy thì nghe cho kỹ đây – “Nhà họ Giang trốn thuế, gây nguy hiểm đến an toàn công cộng, tổ chức tội phạm cướp giật, án tử hình.” “Thiếu gia nhà họ Giang, cậu… tội trộm cắp, hơn 10 năm tù.” “Vị hôn phu cũ, anh còn ghê gớm hơn. Dưới tên anh điều tra thấy có một tổ chức buôn bán nội tạng, một cơ sở dược phẩm sinh học trái phép, 8 KTV thu nhập bất hợp pháp, 12 trung tâm mát-xa khiêu dâm, ngoài ra còn trốn thuế, buôn lậu cổ vật v.v…” Giản Nhược Trầm cười nói: “Thưởng cho một viên đậu phộng sắt.” Sau này Quan Ứng Quân, vị thanh tra cao cấp của tổ trọng án khu Tây Cửu Long khiến tội phạm nghe tiếng đã sợ mất mật, khẽ hôn lên đầu ngón tay Giản Nhược Trầm, “Chúng tôi đang thiếu một chuyên gia tinh thông tâm lý tội phạm, em đừng đến chỗ Sở trưởng Lặc nữa có được không?” Siêu giỏi diễn xuất, giàu có, cáo già thông minh thụ x Ngoài lạnh trong nóng, luôn theo đuổi sự thật công. Hướng dẫn đọc truyện: · Tác phẩm do đập đầu vào bàn phím mà ra, lấy sướng làm chủ, có mô tả vụ án nhưng không phải tiểu thuyết suy luận truyền thống. · Bối cảnh hư cấu, cường cường, tác giả là một kẻ cuồng sửa văn, cứ có thời gian là lại sửa. · Ảnh bìa là ảnh mẫu, không có bản quyền độc quyền. · Sau khi đọc xong văn án có thể gửi não ở chương một, đọc thoải mái rồi lấy lại sau, chúc các bạn đọc vui vẻ~ Tóm tắt: Luật hình sự vả mặt, sảng khoái cực hạn. Giàn ý: Lấy pháp luật làm vũ khí, bảo vệ quyền lợi của pháo hôi. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 195

Chương 194: Mua khí thế

Tết năm nay, họ đón giao thừa ở biệt thự trên đỉnh núi.

 

Sau bữa cơm tất niên, Giản Nhược Trầm đứng trên đài ngắm cảnh trước khu vườn của biệt thự nhà mình trên đỉnh núi, hoàn thành một màn duyệt binh có một không hai.

 

Anh Trung sĩ từ Đại lục nhà bọn họ cuối cùng cũng rảnh đến phát cuồng, thời gian này đã lôi mấy vệ sĩ và nhóm người hầu truyền đời của gia tộc Connaught ra huấn luyện quân sự kiểu Hoa Quốc, thậm chí còn bắt chạy rèn luyện.

 

Bây giờ bọn họ đều có thể mặc vest đi đều bước, ai nấy đều là vệ sĩ, ngay cả trong đội hình vuông kia còn có một anh đầu bếp người Anh mặc áo bếp trắng tinh.

 

Anh ta còn gầy đi.

 

Giữa cái không khí khôi hài buồn cười ấy lại xen lẫn một chút cảm giác hợp tình hợp lý khó tả.

 

"Mua pháo hoa chưa ạ?" Giản Nhược Trầm quay đầu hỏi La Bân Văn.

 

"Con có thể thưởng thức một màn trình diễn pháo hoa ở đây rồi." La Bân Văn nhìn đài phun nước trong vườn, cảm khái nói, "Cuối cùng khu vườn rộng 4.000 mét vuông nhà mình cũng không bị các con biến thành sân tập buổi sáng nữa."

 

Ánh mắt Giản Nhược Trầm lảng đi một cách chột dạ: "Đâu có 4.000 mét đâu."

 

La Bân Văn cười nói, "Khu rừng nhỏ phía sau cũng là của nhà chúng ta đấy, từ năm 1993 đã lắp camera rồi, con tưởng là khu vực công cộng giữa biệt thự số 1 và số 2 à?"

 

Không biết ai mà suốt ngày rảnh là lại trèo lên sân thượng nhỉ?

 

Không khí dường như lặng ngắt trong một lát.

 

Một đóa pháo hoa vàng óng tròn trịa bay vút lên chính diện phía trước, đợi khi pháo hoa bung nở hoàn toàn, mới nghe thấy một tiếng "đùng" vang vọng.

 

Tiếp theo đó, những tia pháo hoa như sao băng rơi xuống, phát ra từng tràng âm thanh lách tách rộn ràng.

 

Màn pháo hoa này giống như một hồi còi lệnh, toàn bộ khu biệt thự Lệ Cẩm Quốc Tế đầy tiếng pháo nổ vang rền khắp nơi, bầu trời đêm đều được pháo hoa thắp sáng, Giản Nhược Trầm ngẩng đầu ngây ngốc nhìn, đột nhiên không nói nên lời.

 

Những năm trước cũng ăn Tết, nhưng khu Lệ Cẩm này chưa từng bắn pháo hoa rực rỡ trên quy mô lớn như vậy.

 

Có lẽ là nhờ chú La đi từng nhà vận động, biệt thự số 2 là Lặc xử đang ở, bên đó không biết thế nào, mỗi lần bắn pháo hoa đều luôn có hình dạng kỳ quặc, chẳng có quả nào tròn trịa đàng hoàng.

 

Biệt thự số 3 và số 4 làm ngành nhà hàng, thể thao và phòng gym, Giản Nhược Trầm cũng chỉ từng gặp vài lần trong các buổi tiệc.

 

Biệt thự số 5 là nhà của một Phó Cục trưởng vừa mới nhậm chức ở Cục An ninh, trong hệ thống có bốn Phó Cục trưởng và một Cục trưởng, ông ta là người Hồng Kông duy nhất. Trước đây từng làm trợ lý Sở trưởng của Cục Cảnh vụ dưới trướng Lặc Kim Văn.

 

Pháo hoa nhà ông ta là loại pháo hai nòng đặc biệt to, xen lẫn một chút khí cụ quân sự, nổ ra sắc xanh lam và tím lạnh.

 

Nhìn thôi cũng biết là đồ đắt tiền.

 

"Sao ba nuôi thuyết phục được bọn họ cùng bắn pháo hoa đúng 12 giờ vậy?" Giản Nhược Trầm ngẩn ngơ lẩm bẩm, "Đẹp quá…"

 

Quan Ứng Quân đứng cạnh cậu, không ngẩng đầu, chỉ nhìn thẳng vào gương mặt của Giản Nhược Trầm, trong đôi mắt lấp lánh của cậu phản chiếu cảnh tượng lộng lẫy nơi bầu trời. Khóe môi cậu khẽ hé, khuôn mặt đầy vẻ vui sướng và xúc động không hề che giấu.

 

Đẹp quá.

 

"Pháo hoa của Sở trưởng Lặc mua ở đâu vậy, nhìn không giống cùng một nhà ra." Giản Nhược Trầm nhìn thấy một quả cầu lông màu đỏ, sau khi nổ ra có hình dẹt, không nhịn được bật cười.

 

"Nhà khác đều do chúng ta mua tặng, chỉ có cậu anh nhất quyết đòi tự mua." Quan Ứng Quân giơ tay, nắm lấy bàn tay của Giản Nhược Trầm đang ngẩn người, thần sắc nhàn nhạt, gần như không có gì thay đổi so với lúc mới quen, chỉ là trong mắt hắn đã in thêm một bóng hình Giản Nhược Trầm, "Chúng ta cùng nhau cố gắng vì một xã hội pháp trị, cờ đỏ sao năm cánh thì em đợi thêm vài tháng nữa, cả khu Lệ Cẩm Quốc Tế này giờ đều một lòng vì tổ quốc. Bọn thương nhân đen tối và quan tham đều đã lần lượt sa lưới và bị thanh trừng trong các vụ án trước. Đây chẳng phải cảnh yên bình em muốn sao?"

 

Giản Nhược Trầm sững sờ.

 

Không ngôn từ nào có thể diễn tả hết sự rung động trong lòng cậu lúc này.

 

Thế mà Quan Ứng Quân vẫn nhớ rõ những lời cậu từng giận dữ nói lúc mới đến.

 

Lúc đó người này có bệnh đa nghi rất nặng, nắm được chút sơ hở là quyết không bỏ qua, lúc đó cậu mới đến không lâu, rõ ràng lập công mà vẫn bị nghi ngờ, muốn về cũng không thể về, bèn mượn cớ phát giận, nửa thật nửa giả bộc phát.

 

Cậu vốn đã quên lúc đó mình nói gì, vậy mà Quan Ứng Quân vẫn luôn nhớ kỹ.

 

Giản Nhược Trầm rất ít khi khóc.

 

Cậu cảm thấy số lần Quan Ứng Quân đỏ mắt còn nhiều hơn mình.

 

Nhưng lần này thật sự không nhịn được nữa.

 

Cậu giơ tay Quan Ứng Quân lên, dùng ống tay áo người đàn ông lau mắt, khẽ đáp: "Ừ."

 

Cậu ngừng lại một chút, hỏi tiếp: "Anh dùng tiền tiêu vặt mua pháo hoa à? Tiền còn đủ không—ưm."

 

Miệng bị chặn lại.

 

Quan Ứng Quân hôn cậu, khẽ dùng răng cắn nhẹ đôi môi mềm mại, "Được rồi."

 

Tâm trí của hắn bay lơ lửng, không hiểu sao lại nhớ tới lần đầu tiên đi trộm sổ sách nhà họ Giang.

 

Lúc đó Giản Nhược Trầm nhập vai đến nghiện, nói hắn là người mẫu mới được bao nuôi.

 

Vẫn là gương mặt xinh đẹp như xưa.

 

Cũng cái miệng láu cá như hồi đó.

 

Quan Ứng Quân không biết hôm nay tim mình đập nhanh hơn, hay là lúc trộm sổ sách năm đó.

 

Giản Nhược Trầm cũng nghĩ đến.

 

Cậu còn nghĩ tới Giang Hàm Dục: "Theo lý mà nói, Giang Hàm Dục chắc ra tù rồi."

 

"Không." Quan Ứng Quân nói, "Cậu ta chết rồi. Khi cậu ta sắp hết hạn tù, thì vừa đúng lúc vụ án gián điệp bên trường tiểu học kết thúc, Tây Cửu Long nhận được lời khai mới, cậu ta lại bị tăng án. Giang Hàm Dục biết mình bị tăng án, tinh thần suy sụp, sức khỏe sa sút, chưa đầy một tháng đã chết."

 

"Vậy à." Giản Nhược Trầm gật đầu.

 

Không ai nhắc đến cậu ta nữa.

 

·

 

Sau khi đón Tết Nguyên Đán, đến tháng 3 năm 1997, Giản Nhược Trầm lại tham gia một đợt kỳ thi điều chuyển nội bộ.

 

Trước khi có kết quả, Cửu Diện Phật đã bị bắt giải về Hồng Kông.

 

Thậm chí, hắn còn chống chọi qua được thuật khôi phục ký ức cao cấp của CIB, chịu được ba lần thẩm vấn khi điện trong phòng thẩm tra bị cắt, nhưng lại không chịu được một câu nói của Quan Ứng Quân: "Xem ra mày rất muốn gặp cố vấn Giản của chúng tao."

 

Cửu Diện Phật: Không muốn lắm.

 

Ngay khoảnh khắc Quan Ứng Quân cầm điện thoại gọi đi, hắn đã lập tức khai nhận, chủ động xin án tử hình hoãn thi hành, đồng ý phối hợp điều tra, giúp truy bắt đám trùm m* t** bên Mexico.

 

Giản Nhược Trầm nghe toàn bộ cuộc trao đổi qua điện thoại, lạnh nhạt nói: "Interpol sẽ tiếp nhận anh, sắp xếp nhiệm vụ cho anh, công nghệ của họ rất tiên tiến, tôi sẽ thông báo nhờ họ lắp cho anh một máy điều hòa nhịp tim, nếu anh dám có ý đồ phản bội, thì chỉ cần ra khỏi phạm vi 10 mét, họ sẽ có thể xử tử anh bằng điều khiển từ xa."

 

Cửu Diện Phật: …

 

Bị cấp dưới của Quan Ứng Quân là Hoắc Minh Hiên đánh đến nỗi ngạo khí tiêu tan, nghe Giản Nhược Trầm nói chuyện chỉ thấy mạng sống mong manh như chỉ mành treo chuông.

 

Nghe đồn người này rất biết tẩy não.

 

Dù có là thật hay không, nhưng nghĩ đến việc gắn máy điều hòa nhịp tim ngay cạnh tim vẫn còn dễ chịu hơn nhiều so với bị tẩy não.

 

Chỉ cần vài câu nói, con đường sống chết đã bị sắp đặt xong xuôi.

 

Quan Ứng Quân mất hai tháng để dọn sạch bè phái của Cửu Diện Phật, càn quét từ Miến Điện sang tận Philippines, lấp đầy nhà giam trên núi Tân Giới.

 

Trong thời gian đó, Giản Nhược Trầm ở Cục Cảnh vụ, lần lượt tiếp nhận từng chút quyền lực mà Lặc Kim Văn chuyển giao.

 

Ban đầu ai cũng lo Giản sir mới lên nhậm chức sẽ nổi phong ba.

 

Nhưng rất nhanh, các bộ phận đều nhận ra…

 

Kinh phí được phân nhiều hơn, cuối cùng trên bàn làm việc cũng có máy tính, án tồn đọng cứ mỗi tuần lại giải quyết được một vụ, thành tích được chia đều theo manh mối và hướng dẫn, tiền thưởng được phát tận tay.

 

Ánh sáng của "Tiểu Thần Tài" chiếu rọi khắp cả Cục Cảnh vụ!

 

Ngày 29 tháng 6 năm 1997, Giản Nhược Trầm theo Lặc Kim Văn làm công tác chuẩn bị giới nghiêm.

 

"Phong tỏa tuyến đường Cửu Long – Trung Hoàn, phát túi đỏ đã chuẩn bị sẵn từ sáng nay cho các cửa hàng và cư dân quanh đó để trấn an, nói rõ tình hình, chú ý giọng điệu, đừng quá cứng nhắc," Giản Nhược Trầm cầm bộ đàm dặn dò.

 

Túi đỏ trông rất mộc mạc, giống như cái bọc nhỏ mà bà ngoại hay nhét vào ngực áo không nỡ bỏ đi.

 

Nhưng bên trong lại là tiền vàng kỷ niệm phát hành trong năm nay.

 

Ngay cả Lặc Kim Văn cũng được phát một tờ, ông cười khổ nhìn một lúc rồi mới nói đến chuyện chính, "Bên Đại Lục đã bàn bạc xong với chính phủ Anh Quốc, sẽ có một đội quân tiên phong tiến vào Hồng Kông trước, đến vào lúc 10 giờ tối."

 

"Đã rõ, bên đó đã gửi thông báo, lộ trình phong tỏa cũng đã được gửi đến để sao lưu." Giản Nhược Trầm nói.

 

Cậu chưa từng trải qua thời khắc lịch sử trọng đại như thế này, không tránh khỏi hồi hộp, lúc này mới nhận ra tối qua mình gần như không ngủ được, trong đầu toàn là những bức ảnh từng thấy khi còn đi học.

 

Phông nền đỏ rực, người đông nghịt đứng thành hai hàng, ngăn cách rõ ràng, hai lá cờ một lên một xuống, khoảnh khắc giao thoa chính là sự kết thúc của một thời đại, là sự khởi đầu cho một kỷ nguyên huy hoàng.

 

Dưới mắt Giản Nhược Trầm lờ mờ quầng thâm, nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn. Lúc này Quan Ứng Quân cũng không rảnh rỗi, CIB đang rà soát các tòa nhà dọc tuyến đường lãnh đạo sẽ đi qua, đồng thời bố trí phòng vệ tại các cao ốc để ngăn chặn những vụ ám sát hoặc sự cố nghiêm trọng.

 

Toàn bộ hệ thống vận hành như dây cung căng chặt.

 

Trong xe cảnh sát, tiếng điện thoại di động rung lên.

 

Tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra kiểm tra.

 

Giản Nhược Trầm nói: "Là của tôi."

 

Sắc mặt cậu hơi trầm xuống: "Bên đài khí tượng STN vừa báo tin mới nhất, khoảng 10 giờ tối nay, trời chuyển nhiều mây, có mưa rào kèm giông, nhiệt độ 26 độ."

 

"Có mưa rào à." Lặc Kim Văn thở dài, "Không biết mưa có to không, liệu có ai lợi dụng thời cơ gây chuyện không."

 

Ông ngừng một lát, quay đầu hỏi Giản Nhược Trầm: "Cậu nghĩ sao?"

 

Giản Nhược Trầm trầm ngâm giây lát: "Có cần phái một Đội Chống Bạo động túc trực ở doanh trại quân đội Anh không?"

 

Lặc Kim Văn hài lòng đáp: "Đúng là nên vậy. Đội Xử lý Chất nổ cũng kiểm tra hết các thùng rác quanh đó đi, đề phòng có người cài bom."

 

Đa số dân thường ở Hồng Kông đều mong ngóng ngày trở về, nhưng không ít giới tư bản giàu có đã sớm đưa cả nhà di dân.

 

"Thật chẳng dễ dàng gì," Giọng Lặc Kim Văn nghẹn ngào.

 

Ông quay đầu nhìn sang bên cạnh.

 

Đôi khi chỉ một vụ án, một con người, lại có thể thay đổi nhiều đến vậy.

 

Ông không dám tưởng tượng, nếu 3 năm trước tổng bộ gián điệp của Anh không bị nhổ tận gốc, thì nhân tài của Hồng Kông sẽ bị thất thoát bao nhiêu, có khi kế hoạch chuyển giao nhân lực của phe Cảng Anh đã thành công rồi?

 

Nếu Giản Nhược Trầm không giúp Tây Cửu Long bắt được Lục Tiệm, thì Tam Hợp Hội sẽ càng ngày càng hoành hành đến mức nào nữa?

 

Thời gian trôi qua trong bầu không khí khẩn trương, dường như trong lòng mỗi người đều có một chiếc đồng hồ đang tích tắc đếm ngược.

 

Trên các sạp hàng ở đường phố Hồng Kông, thậm chí còn xuất hiện cả đám người bán lon không khí, trên biển quảng cáo và vỏ lon in dòng chữ: "Ngụm không khí cuối cùng của chính phủ Anh."

 

Lúc Giản Nhược Trầm đi ngang qua cảm thấy thú vị, mua luôn một lon để làm kỷ niệm.

 

·

 

Tối ngày 30 tháng 6 năm 1997, đúng 10 giờ.

 

Lần đầu tiên Giản Nhược Trầm cảm nhận được thế nào là "đại quân áp trận".

 

Năm 2030, đánh trận toàn bằng công nghệ cao và máy bay không người lái, cảnh tượng như thế này cậu chưa từng thấy bao giờ.

 

Vậy mới thật sự thấm thía câu nói: "Anh đồng ý, vậy thì đúng 0 giờ ngày 1 tháng 7 giao trả, anh không đồng ý, vậy thì chúng tôi lấy ngay bây giờ, dù lá cờ đỏ không kéo lên cũng phải kéo lên."

 

Trong không khí đầy hàm ý như vậy, tất cả đều nín thở, không dám phát ra một tiếng động.

 

Cơn mưa rào trong dự báo thời tiết rơi lất phất từ sớm, Giản Nhược Trầm thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác chẳng mấy chốc sẽ mưa to.

 

Những sự kiện trọng đại như thế này, sợ nhất là trời mưa lớn.

 

Mưa lớn khiến tầm nhìn kém đi, gây khó khăn cho việc cảnh giới, ngay cả hiệu quả của thiết bị cảm nhiệt cũng sẽ giảm sút.

 

Giản Nhược Trầm kiểm tra bảng quy trình trên tay Lặc Kim Văn hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại việc rà soát mọi hạng mục công việc trong ngày có sơ sót gì không.

 

Tim cậu đập thình thịch, vang rền trong lồng ngực.

 

Kênh liên lạc nội bộ của CIB vang lên âm thanh rè rè.

 

Quan Ứng Quân báo cáo: "Các tòa nhà xung quanh đã được kiểm tra xong."

 

Toàn thân Giản Nhược Trầm nổi da gà.

 

Lặc Kim Văn nói: "Chúng ta cũng nên xuất phát thôi."