Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.4/10 từ 30 lượt THẦN THÁM BỊ NGƯỜI GHÉT, TIỀN TỶ KÉO NGƯỜI VỀ Tên QT: Vạn người ngại thần thám bằng trăm triệu người thời nay Hán Việt: Vạn nhân hiềm thần tham bằng ức cận nhân Tác giả: Vượng Vương Khảo Bình Tình trạng: 208 chương Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình Cảm, Trinh Thám, Quan Trường, Song Khiết, Xuyên Thư, Phá Án, Hào Môn Thế Gia, Cường Cường, Chủ Thụ, Sảng Văn, Chế phục tình duyên, Pháo hôi, 1v1, Thật giả thiếu gia, Chức Nghiệp tinh anh, Niên đại văn. Giới thiệu Cậu sinh viên trường cảnh sát Giản Nhược Trầm xuyên sách, xuyên vào một quyển tiểu thuyết bối cảnh Hồng Kông những năm 90, trở thành vị thiếu gia thật bị vạn người ghét, một nhân vật pháo hôi làm nền cho vị thiếu gia giả vạn người mê. Trong cốt truyện gốc, vị thiếu gia bị vạn người ghét vì muốn có được tình thân và tình yêu đã từ bỏ quyền thừa kế khối tài sản chục tỷ. Cuối cùng lại bị bố ruột hắt hủi, bị người yêu ruồng bỏ, bị đẩy lên giường của đối thủ cạnh tranh, để rồi bị móc thận rạch tim, đổi lấy sức khỏe cho vị thiếu gia vạn người mê. Giản Nhược Trầm xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg Cái quái gì thế này? Luật hình sự đâu rồi? Ngày xuyên sách, nguyên chủ đang từ chối tài sản thừa kế vì tình yêu. Quản gia người Anh hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu chắc chắn muốn chọn tình yêu, từ bỏ 10 tỷ sao?” Giản Nhược Trầm: Yêu đương chó má gì, tôi thừa kế 10 tỷ. Sau khi thừa kế 10 tỷ, Giản Nhược Trầm quay lại nghề cũ, trở thành cố vấn tâm lý tội phạm của cục cảnh sát, chuẩn bị đưa tên đàn ông đã phạm tội ba lần trong một chương của nguyên tác ra pháp luật. Sau này… Tên giết người hàng loạt sa lưới: Hôm đó tôi chỉ lướt qua cảnh sát Giản, kết quả cậu ta liền quật tôi xuống đất, giải về đồn. Băng nhóm sản xuất ma túy sa lưới: Tôi chỉ đang cắt tóc thôi, cảnh sát Giản vừa hay ngồi cạnh, cậu ta bảo sẽ giới thiệu cho tôi một thợ cắt tóc tốt hơn, rồi đưa tôi vào tù… bây giờ… đầu trọc lốc. Tên tội phạm bị truy nã vì cướp bóc sa lưới: Hu hu, lúc tôi đi cướp thì gặp cảnh sát Giản, vốn chỉ muốn cướp 1 triệu, lần đó cậu ta cho tôi hẳn 50 triệu rồi bảo tôi cút, lúc đó tôi không hiểu, sau này mới biết 1 triệu chỉ bị phạt 10 năm… cậu ta, cậu ta muốn tôi tù chung thân mà! *** Sau khi Giản Nhược Trầm rời khỏi nhà họ Giang, những người trong nguyên tác từng làm tổn thương cậu đều hối hận. Trước truyền thông. Bố nói: Nó luôn là niềm tự hào của tôi. Tôi đồng ý cho nó thừa kế toàn bộ tài sản! Giản Nhược Trầm: Mấy đồng tiền lẻ đó, xin từ chối. Vị thiếu gia giả vạn người mê nói: Anh trai, em biết anh là người tốt, anh cứu em với. Giản Nhược Trầm: Nhưng cậu không phải người tốt, phải ngồi tù. Vị hôn phu cũ chật vật quỳ trước mặt cậu cầu xin tha thứ: Em tha thứ cho anh một lần được không? Thật ra người anh yêu là em! Giản Nhược Trầm: Hối hận rồi à? Vậy thì nghe cho kỹ đây – “Nhà họ Giang trốn thuế, gây nguy hiểm đến an toàn công cộng, tổ chức tội phạm cướp giật, án tử hình.” “Thiếu gia nhà họ Giang, cậu… tội trộm cắp, hơn 10 năm tù.” “Vị hôn phu cũ, anh còn ghê gớm hơn. Dưới tên anh điều tra thấy có một tổ chức buôn bán nội tạng, một cơ sở dược phẩm sinh học trái phép, 8 KTV thu nhập bất hợp pháp, 12 trung tâm mát-xa khiêu dâm, ngoài ra còn trốn thuế, buôn lậu cổ vật v.v…” Giản Nhược Trầm cười nói: “Thưởng cho một viên đậu phộng sắt.” Sau này Quan Ứng Quân, vị thanh tra cao cấp của tổ trọng án khu Tây Cửu Long khiến tội phạm nghe tiếng đã sợ mất mật, khẽ hôn lên đầu ngón tay Giản Nhược Trầm, “Chúng tôi đang thiếu một chuyên gia tinh thông tâm lý tội phạm, em đừng đến chỗ Sở trưởng Lặc nữa có được không?” Siêu giỏi diễn xuất, giàu có, cáo già thông minh thụ x Ngoài lạnh trong nóng, luôn theo đuổi sự thật công. Hướng dẫn đọc truyện: · Tác phẩm do đập đầu vào bàn phím mà ra, lấy sướng làm chủ, có mô tả vụ án nhưng không phải tiểu thuyết suy luận truyền thống. · Bối cảnh hư cấu, cường cường, tác giả là một kẻ cuồng sửa văn, cứ có thời gian là lại sửa. · Ảnh bìa là ảnh mẫu, không có bản quyền độc quyền. · Sau khi đọc xong văn án có thể gửi não ở chương một, đọc thoải mái rồi lấy lại sau, chúc các bạn đọc vui vẻ~ Tóm tắt: Luật hình sự vả mặt, sảng khoái cực hạn. Giàn ý: Lấy pháp luật làm vũ khí, bảo vệ quyền lợi của pháo hôi. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 15

Chương 14: Cậu muốn gì?

Khi đội A tổ trọng án Tây Cửu Long thu đội.

 

Tại tổ trạch nhà họ Giang, đèn đuốc sáng trưng.

 

Giang Minh Sơn ngồi ở vị trí chủ tọa trong sảnh chính, sắc mặt không chút biểu cảm: "Lục tiên sinh, ý của cậu là muốn tôi hoàn toàn từ bỏ Giang Vĩnh Ngôn?"

 

Giang Hàm Dục hơi nghiêng người, như thể bị dọa sợ: "Ba…"

 

Giang Minh Sơn dịu giọng, "Tiểu Hàm, con lên lầu trước đi."

 

Giang Hàm Dục: …

 

Cậu ta đâu phải sợ thật.

 

Chỉ là muốn mượn cớ nhắc nhở ba mình nói chuyện với Lục Tiệm nên giữ thái độ tốt hơn một chút.

 

Tiệc đính hôn còn chưa có tổ chức, mọi chuyện vẫn còn chưa có kết quả.

 

Sao nhà họ Giang có thể bày ra dáng vẻ bề trên với Lục Tiệm vào lúc này chứ?

 

Giang Hàm Dục thay đổi biểu cảm, làm bộ tủi thân rồi đứng dậy lên lầu.

 

Lục Tiệm không ngăn cản.

 

Giang Hàm Dục vốn ngây thơ đơn thuần, quả thật không nên dính líu vào những chuyện dơ bẩn này.

 

Đợi người rời đi, Giang Minh Sơn tiếp tục nói: "Lục tổng, Giang Vĩnh Ngôn đã làm việc cho nhà họ Giang gần mười năm, hắn biết quá nhiều chuyện. Nếu cứ để hắn nằm trong tay cảnh sát lâu như vậy, sẽ rất bất lợi cho chúng tôi."

 

Lục Tiệm cười khẩy một tiếng, "Thì ra là vì cái này? Tôi còn tưởng là ông nhìn tôi không vừa mắt."

 

Giang Minh Sơn vội nói:  "Làm gì có chuyện đó? Tôi đã già rồi, mà Tiểu Hàm lại quá ngây thơ, sau này còn phải nhờ cậu chăm sóc. Nhà họ Giang cũng đâu có con cháu đông đúc như nhà họ Lục, tôi vẫn đang lo lắng về chuyện người kế thừa đây."

 

Lục Tiệm nghĩ thầm, đúng là tàn dư của tư tưởng phong kiến.

 

Vừa muốn dùng Giang Hàm Dục để đổi lấy lợi ích, lại vừa chê Giang Hàm Dục không đủ thông minh, muốn có một đứa con trai khác để kế thừa gia nghiệp.

 

Giang Minh Sơn thật sự là tham lam đến đáng sợ.

 

Lục Tiệm không muốn dây dưa thêm, liền trở lại vấn đề chính: "Giang Vĩnh Ngôn gây họa trong địa bàn của tôi, hiện giờ cảnh sát muốn mượn cơ hội này để điều tra Thiên Tuyền Đô. Tôi đang đau đầu đây… Thiên Tuyền Đô liên quan đến việc tôi có thể chính thức tiếp quản nhà họ Lục hay không, dự án này tuyệt đối không thể thất bại."

 

Giang Minh Sơn nhanh chóng cân nhắc lợi hại trong lòng.

 

Điều ông ta cần là một chàng rể có thể kế thừa nhà họ Lục, chứ không phải bất cứ ai mang họ Lục cũng được.

 

Nhưng Giang Vĩnh Ngôn…

 

Lục Tiệm thấy ông ta có vẻ đang dao động, lập tức tung thêm điều kiện: "Hiện giờ Giang Vĩnh Ngôn vẫn còn đang ở trong trại tạm giam của sở cảnh sát Thâm Thủy Bộ, an ninh ở đó không nghiêm ngặt, ông chỉ cần phái người để Giang Vĩnh Ngôn trong thời gian thả gió đi đến dưới bức tường thấp phía tây, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi."

 

Giang Minh Sơn: "Lục tổng có cách cứu người ra ngoài?"

 

Lục Tiệm chỉ cười không nói.

 

Giang Minh Sơn lập tức hiểu ý: "Vậy làm phiền Lục tổng rồi. Dù sao cũng là người nhà tôi không biết quy củ, gây rắc rối cho cậu, cậu muốn xử lý thế nào thì cứ xử lý thế ấy. Không phải cậu vẫn luôn muốn có miếng đất bên cạnh Cửu Long Thành Trại sao? Khi tôi lấy được nó, sẽ tặng cậu làm quà đính hôn."

 

Nhà họ Giang ở Hồng Kông không có nhiều mối quan hệ, nhưng làm ăn rất phát đạt, tiền bạc dư dả.

 

Miếng đất bên cạnh Cửu Long Thành Trại vốn rất nổi tiếng, cả Hồng Kông đều đang dòm ngó. Nếu nhà họ Giang lấy được rồi tặng nó cho nhà họ Lục với danh nghĩa quà đính hôn, tất cả mọi người sẽ ngầm hiểu rằng hai nhà đã chính thức liên minh.

 

Lục Tiệm hiểu rõ những trò mèo này, nhưng vẫn giả vờ không biết: "Cảm ơn bác Giang. Nhưng bác phải làm nhanh lên, Giang Vĩnh Ngôn sắp bị đưa ra xét xử rồi. Một khi hắn bị chuyển đến nhà tù, lúc đó muốn ra tay thì khó hơn nhiều."

 

Giang Minh Sơn cười nói: "Tất nhiên."

 

Lục Tiệm đáp một tiếng, "Hợp tác vui vẻ. Tôi lên lầu xem Tiểu Hàm một chút nhé?"

 

"Đi đi."

 

Lục Tiệm đi lên lầu, thấy Giang Hàm Dục đang ngồi nghiêng trên ghế sofa, đôi môi hơi bĩu ra đầy vẻ hờn dỗi.

 

Hắn đi tới, ngồi xuống bên cạnh: "Sao thế? Giận rồi à?"

 

Giang Hàm Dục hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Giang quản gia còn có thể về nhà không đây?"

 

Giang Vĩnh Ngôn là tai mắt tốt nhất của cậu ta, sẽ cam tâm tình nguyện làm việc cho cậu ta, bây giờ lại bị Giản Nhược Trầm tống vào trong đó rồi!

 

Giang Hàm Dục nghiến răng, vừa tức giận vừa không tiện phát tác, chỉ có thể bày ra vẻ uất ức: "Sao anh Nhược Trầm lại làm như vậy… Dù có là chi thứ, nhưng cũng là máu mủ ruột thịt của anh ấy… chẳng qua là anh Vĩnh Ngôn nhất thời hồ đồ mà thôi…"

 

Lục Tiệm không đáp lời, chỉ đưa tay xoa mái tóc đen nhánh của Giang Hàm Dục, "Đừng nghĩ nữa."

 

Giang Hàm Dục cúi thấp đầu, che đi vẻ căm phẫn trong đáy mắt.

 

·

 

Cùng lúc đó, ở sở cảnh sát khu Tây Cửu Long vô cùng náo nhiệt.

 

Việc Quan Ứng Quân nhanh chóng thu đội đã lan truyền khắp tổ trọng án.

 

Khu Tây Cửu Long chủ yếu phụ trách các vụ án nghiêm trọng, tính chất cực kỳ ác liệt. Mỗi vụ đều đủ khiến các sĩ quan cảnh sát đau đầu.

 

Bọn họ chưa từng thấy vụ án nào được phá nhanh như vậy!

 

Từ khi vụ án xảy ra đến khi bắt được hung thủ, thời gian chưa đến 3 ngày!

 

Mọi chuyện đều diễn ra vô cùng suôn sẻ.

 

Thậm chí nhân chứng còn trùng hợp là học trò của thầy Lý, người được mệnh danh là bậc thầy phân tích hành vi phạm tội!

 

Quan thanh tra phá án, có thành tích xuất sắc, lại còn tiện tay nhặt thêm một cố vấn.

 

Kiếp trước hắn đã cứu cả thế giới sao?

 

"Nhân chứng kia đâu rồi?"

 

"Không biết, chắc đang ở cùng Quan sir?"

 

"Quan sir nóng tính như thế, tôi thấy chắc chắn cậu ta chịu không nổi đâu!"

 

"Tổ trọng án có 10 đội đấy, đội A không chịu nổi thì đến đội B bọn tôi ~"

 

"Cậu đã nhắm đến rồi hả?"

 

 

Mà nhân chứng đang bị nhắc đến lại đang thu mình trên ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, nhấp từng ngụm cà phê.

 

Cơ thể này quá yếu, cứ đến tối là kiệt sức, phải uống chút gì đó để tỉnh táo hơn.

 

Quan Ứng Quân ngồi bên cạnh cậu, lật xem hai cuốn "thực đơn" của hội sở Bạch Kim, những dòng chữ mô tả trên đó thẳng thắn đến vô cùng, nam nữ đều có giá niêm yết rõ ràng.

 

Sở dĩ tổ Z không có tiến triển gì ở hội sở Bạch Kim chính là vì không có được ảnh của những "người hành nghề".

 

Không có ảnh thì không tìm ra người, càng khỏi nói đến việc điều tra và thẩm vấn sau đó.

 

Thứ này là "hàng nội bộ" phải tốn tiền thật giá thật mới có thể chạm vào.

 

Quan Ứng Quân khép cuốn album lại, giọng điệu có vẻ tùy ý: "Sao lại muốn tặng thành tích cho đội A? Thứ này ít gì cũng đáng giá 5 triệu, cậu hoàn toàn có thể dùng nó để kết giao với tổ Z, đổi lấy một ân tình."

 

Giản Nhược Trầm: …

 

Hắn đến rồi, hắn đến rồi.

 

Hắn lại mang theo sự dò xét đến nữa!

 

Giản Nhược Trầm bị món cà phê Americano đắng ngắt của sở cảnh sát làm cho tê cả lưỡi, nhăn nhó nói: "Hả? Tôi mới làm xong biên bản lời khai mà, sao lại có người thẩm vấn tôi nữa rồi?"

 

Quan Ứng Quân không tiếp lời, "Không uống được thì đổ đi."

 

Giản Nhược Trầm làm ngơ, đứng dậy lấy sữa đặc không đường cho vào cà phê, bỏ liền năm viên sau đó lại uống một ngụm, lúc này mới thấy đầu lưỡi bớt chịu tội hơn.

 

Nhưng khi ngồi xuống tiếp tục uống, cậu càng uống càng thấy nhạt nhẽo, liền hỏi: "Quan sir, Tây Cửu Long các anh có nước cam không vậy?"

 

Quan Ứng Quân chỉ vào cái tủ bên dưới máy pha cà phê, "Trong đó có bột pha."

 

Giản Nhược Trầm nheo mắt lại, bộ dạng như không nhìn rõ: "Đâu đâu?"

 

Quan Ứng Quân đành đứng dậy lấy giúp cậu, đúng nghĩa phục vụ tận tay. Sau đó hắn trơ mắt nhìn Giản Nhược Trầm đem toàn bộ gói bột cam hòa tan kia đổ hết vào ly cà phê, rồi dùng ống hút khuấy đều.

 

Hắn nghĩ đến hành động dùng xương dê nhúng rượu vang đỏ của Giản Nhược Trầm.

 

Giản Nhược Trầm uống một ngụm, thoải mái thở ra một hơi.

 

Lần này đúng vị rồi.

 

Cậu nhâm nhi ly cà phê cam sữa, "Quan sir, sao anh cứ muốn dò hỏi tôi vậy?"

 

Quan Ứng Quân tựa vào ghế, dùng ngón trỏ gõ từng cái lên hai cuốn album đặt trên đầu gối, "Trả lời câu hỏi của tôi."

 

Giản Nhược Trầm thu lại ánh mắt, chậm rãi nói: "Muốn cho thì cho thôi, chẳng phải đội A không có tiền sao? Hội sở Bạch Kim bị điều tra cũng tốt, coi như làm việc thiện cho xã hội."

 

Quan Ứng Quân hơi nhếch khóe môi: "Thật sao?"

 

Giản Nhược Trầm liếc hắn một cái, cười nhạt: "Nói thật thì anh cũng chẳng tin."

 

Cậu ngửa đầu định uống nốt chỗ cà phê còn lại.

 

Nhưng ly cà phê của sở cảnh sát Tây Cửu Long thiết kế có chút vấn đề, không uống được ngụm cuối cùng, nên cậu đành phải cắm ống hút vào miệng ly, chuẩn bị hút hết.

 

Quan Ứng Quân nhíu mày đứng dậy, từ bên cạnh máy nước nóng lấy một cái mới, "Cái kia cậu dùng tay bóp rồi."

 

"Xì." Giản Nhược Trầm mím môi, "Tôi cũng có ghét bỏ tay mình đâu."

 

Quan Ứng Quân xé lớp bọc nhựa trên ống hút, cầm phần cuối ống hút chọc vào cốc, sau đó mới tháo nốt lớp bọc, lại dùng lớp bọc nhựa ngăn cách, nhặt cái ống hút đã dùng vứt đi.

 

Giản Nhược Trầm cắn nhẹ vào ống hút mới, hút sạch ngụm cuối cùng, cười nói: "Phục vụ chu đáo vậy? Muốn lấy tình cảm thuyết phục tôi à?"

 

Quan Ứng Quân không phủ nhận, chỉ đứng ở trên cao nhìn xuống cậu, "Ba ngày trước, khi chúng ta đối chất với Giang Vĩnh Ngôn ở sở cảnh sát Thâm Thủy Bộ, hắn nói cậu và Lục Tiệm có hôn ước. Hội Sở Bạch Kim là sản nghiệp của Lục Tiệm, cậu giúp cảnh sát như vậy, không sợ hắn tức giận à?"

 

Ngón tay Giản Nhược Trầm hơi siết chặt, cậu bóp bẹp cốc giấy rỗng, sau đó vung tay ném nó vào thùng rác cách đó không xa.

 

Cậu mỉm cười dịu dàng, môi mỏng hơi hồng, đuôi mắt khẽ nhếch lên, khẽ nói: "Quan sir, sau này chúng ta còn phải cùng nhau làm việc, anh không thể cứ mãi dò xét tôi như vậy được. Không có sự tin tưởng, chẳng làm nên chuyện gì cả."

 

Trước đây, mỗi lần bị thăm dò, cậu đều nhẹ nhàng cho qua. Nhưng khi điều đó xảy ra quá nhiều, Quan Ứng Quân bắt đầu đặt mình vào vị trí cấp trên không ngừng dò xét và nghi ngờ, cảm thấy cậu là cố ý tiếp cận, nhất định phải làm cố vấn của Tây Cửu Long cho bằng được.

 

Nhưng thật ra, cậu chỉ muốn làm học trò của thầy Lý mà thôi.

 

Con đường phía trước có thể đi từ từ, cậu đến đây để làm đồng nghiệp, chứ không phải bị xem như một phạm nhân.

 

Chỉ khi Quan Ứng Quân thật sự đặt cậu vào vị trí cộng sự, cậu mới có thể giành được quyền lên tiếng trong tổ trọng án.

 

Có lẽ, đã đến lúc cần thể hiện thái độ, ít nhất cũng đừng để Quan Ứng Quân nghĩ rằng cậu dễ mềm lòng.

 

Giản Nhược Trầm nhếch môi, ý cười sâu xa: "Quan sir, rốt cuộc anh muốn nói gì đây?"

 

Quan Ứng Quân ngước mắt lên: "Trong vụ Phùng Gia Minh, cậu đã thể hiện rất xuất sắc, ép được Giang Vĩnh Ngôn ra mặt, giữ người ở lại sở cảnh sát Thâm Thủy Bộ. Sau đó, cậu nhanh chóng trở thành học trò của Lý Trường Ngọc, trở thành thành viên của tổ trọng án Tây Cửu Long. Hiện tại, còn chưa đợi tôi giới thiệu cậu với đồng nghiệp trong đội, cậu đã vung tiền như rác giúp chúng tôi giải quyết một vụ án khó nhằn, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn cậu bằng con mắt khác."

 

"Không những vậy, cậu còn lấy được bằng chứng quan trọng nhất để lật đổ Hội Sở Bạch Kim, chẳng đòi hỏi gì, không cần một đồng nào, thậm chí còn tự tay dâng nó cho tôi. Gián tiếp thu phục lòng người của đội A tổ trọng án."

 

Quan Ứng Quân đứng lên, đóng hai cánh cửa lớn thông ra khu nghỉ ngơi, đảm bảo trong không gian này chỉ có hai người bọn họ, rồi mới quay lại trước mặt Giản Nhược Trầm, thấp giọng nói: "Cậu biết không? Toàn bộ tổ trọng án Tây Cửu Long có tổng cộng 153 người, không ai thông minh hơn cậu."

 

Giản Nhược Trầm nhướng mày.

 

Cậu đã nói rồi mà, Quan Ứng Quân không phải EQ thấp, chỉ là không muốn thể hiện thôi. Bây giờ lại mang bộ mặt nghiêm nghị này, lúc thì ga lăng giúp người khác cắm ống hút, lúc lại chân thành khen ngợi liên tục, ngay cả đôi mắt lạnh lẽo kia cũng bắt đầu trở nên ôn hòa hơn rồi.

 

Giản Nhược Trầm cười khẽ một tiếng, "Cảm ơn đã khen ngợi."

 

Vừa dứt lời, nụ cười trên môi cũng tắt hẳn. Cậu ngồi thẳng lưng, nhướng mày hừ nhẹ: "Anh cũng biết tôi đã giúp cảnh sát nhiều như thế nào rồi đúng không?"

 

Đôi mắt hồ ly khi không còn ý cười, màu hổ phách trở nên trầm đậm, tôn lên những đường nét sắc sảo trên gương mặt, mang theo khí thế bức người, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

 

Quan Ứng Quân chẳng để sự tức giận này vào mắt, thậm chí hắn còn cúi người ghé sát lại gần cậu hơn, nhìn thẳng vào Giản Nhược Trầm, hai đầu mũi gần như chạm vào nhau, như thể muốn nhìn thấu từng biểu cảm trên gương mặt cậu. "Trước đây cậu là sinh viên y khoa, 18 năm đầu đời đều bôn ba trong các công việc bán thời gian khác nhau, cuộc sống khó khăn, chưa từng có cơ hội ra nước ngoài, vậy rốt cuộc cậu lấy đâu ra thời gian để học được nhiều thứ như vậy?"

 

Hắn khẽ nói: "Bây giờ cậu đã có đủ tiền, lại khéo léo đối nhân xử thế, đi đến đâu cũng có tương lai rộng mở. Vậy tại sao cứ phải dính dáng đến cảnh sát và tội phạm? Cậu thực sự muốn gì?"

 

Quan Ứng Quân cảm thấy sự kiên nhẫn của mình chưa bao giờ tốt đến thế.

 

Hắn không dùng bất kỳ kỹ xảo thẩm vấn nào, mà chỉ đơn giản là chân thành và thẳng thắn: "Nếu cậu có muốn gì, vậy chúng ta cứ sớm đem giao dịch bày ra trước mặt. Chỉ cần không quá đáng, tôi đều có thể tranh thủ cho cậu."