Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.4/10 từ 30 lượt THẦN THÁM BỊ NGƯỜI GHÉT, TIỀN TỶ KÉO NGƯỜI VỀ Tên QT: Vạn người ngại thần thám bằng trăm triệu người thời nay Hán Việt: Vạn nhân hiềm thần tham bằng ức cận nhân Tác giả: Vượng Vương Khảo Bình Tình trạng: 208 chương Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình Cảm, Trinh Thám, Quan Trường, Song Khiết, Xuyên Thư, Phá Án, Hào Môn Thế Gia, Cường Cường, Chủ Thụ, Sảng Văn, Chế phục tình duyên, Pháo hôi, 1v1, Thật giả thiếu gia, Chức Nghiệp tinh anh, Niên đại văn. Giới thiệu Cậu sinh viên trường cảnh sát Giản Nhược Trầm xuyên sách, xuyên vào một quyển tiểu thuyết bối cảnh Hồng Kông những năm 90, trở thành vị thiếu gia thật bị vạn người ghét, một nhân vật pháo hôi làm nền cho vị thiếu gia giả vạn người mê. Trong cốt truyện gốc, vị thiếu gia bị vạn người ghét vì muốn có được tình thân và tình yêu đã từ bỏ quyền thừa kế khối tài sản chục tỷ. Cuối cùng lại bị bố ruột hắt hủi, bị người yêu ruồng bỏ, bị đẩy lên giường của đối thủ cạnh tranh, để rồi bị móc thận rạch tim, đổi lấy sức khỏe cho vị thiếu gia vạn người mê. Giản Nhược Trầm xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg Cái quái gì thế này? Luật hình sự đâu rồi? Ngày xuyên sách, nguyên chủ đang từ chối tài sản thừa kế vì tình yêu. Quản gia người Anh hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu chắc chắn muốn chọn tình yêu, từ bỏ 10 tỷ sao?” Giản Nhược Trầm: Yêu đương chó má gì, tôi thừa kế 10 tỷ. Sau khi thừa kế 10 tỷ, Giản Nhược Trầm quay lại nghề cũ, trở thành cố vấn tâm lý tội phạm của cục cảnh sát, chuẩn bị đưa tên đàn ông đã phạm tội ba lần trong một chương của nguyên tác ra pháp luật. Sau này… Tên giết người hàng loạt sa lưới: Hôm đó tôi chỉ lướt qua cảnh sát Giản, kết quả cậu ta liền quật tôi xuống đất, giải về đồn. Băng nhóm sản xuất ma túy sa lưới: Tôi chỉ đang cắt tóc thôi, cảnh sát Giản vừa hay ngồi cạnh, cậu ta bảo sẽ giới thiệu cho tôi một thợ cắt tóc tốt hơn, rồi đưa tôi vào tù… bây giờ… đầu trọc lốc. Tên tội phạm bị truy nã vì cướp bóc sa lưới: Hu hu, lúc tôi đi cướp thì gặp cảnh sát Giản, vốn chỉ muốn cướp 1 triệu, lần đó cậu ta cho tôi hẳn 50 triệu rồi bảo tôi cút, lúc đó tôi không hiểu, sau này mới biết 1 triệu chỉ bị phạt 10 năm… cậu ta, cậu ta muốn tôi tù chung thân mà! *** Sau khi Giản Nhược Trầm rời khỏi nhà họ Giang, những người trong nguyên tác từng làm tổn thương cậu đều hối hận. Trước truyền thông. Bố nói: Nó luôn là niềm tự hào của tôi. Tôi đồng ý cho nó thừa kế toàn bộ tài sản! Giản Nhược Trầm: Mấy đồng tiền lẻ đó, xin từ chối. Vị thiếu gia giả vạn người mê nói: Anh trai, em biết anh là người tốt, anh cứu em với. Giản Nhược Trầm: Nhưng cậu không phải người tốt, phải ngồi tù. Vị hôn phu cũ chật vật quỳ trước mặt cậu cầu xin tha thứ: Em tha thứ cho anh một lần được không? Thật ra người anh yêu là em! Giản Nhược Trầm: Hối hận rồi à? Vậy thì nghe cho kỹ đây – “Nhà họ Giang trốn thuế, gây nguy hiểm đến an toàn công cộng, tổ chức tội phạm cướp giật, án tử hình.” “Thiếu gia nhà họ Giang, cậu… tội trộm cắp, hơn 10 năm tù.” “Vị hôn phu cũ, anh còn ghê gớm hơn. Dưới tên anh điều tra thấy có một tổ chức buôn bán nội tạng, một cơ sở dược phẩm sinh học trái phép, 8 KTV thu nhập bất hợp pháp, 12 trung tâm mát-xa khiêu dâm, ngoài ra còn trốn thuế, buôn lậu cổ vật v.v…” Giản Nhược Trầm cười nói: “Thưởng cho một viên đậu phộng sắt.” Sau này Quan Ứng Quân, vị thanh tra cao cấp của tổ trọng án khu Tây Cửu Long khiến tội phạm nghe tiếng đã sợ mất mật, khẽ hôn lên đầu ngón tay Giản Nhược Trầm, “Chúng tôi đang thiếu một chuyên gia tinh thông tâm lý tội phạm, em đừng đến chỗ Sở trưởng Lặc nữa có được không?” Siêu giỏi diễn xuất, giàu có, cáo già thông minh thụ x Ngoài lạnh trong nóng, luôn theo đuổi sự thật công. Hướng dẫn đọc truyện: · Tác phẩm do đập đầu vào bàn phím mà ra, lấy sướng làm chủ, có mô tả vụ án nhưng không phải tiểu thuyết suy luận truyền thống. · Bối cảnh hư cấu, cường cường, tác giả là một kẻ cuồng sửa văn, cứ có thời gian là lại sửa. · Ảnh bìa là ảnh mẫu, không có bản quyền độc quyền. · Sau khi đọc xong văn án có thể gửi não ở chương một, đọc thoải mái rồi lấy lại sau, chúc các bạn đọc vui vẻ~ Tóm tắt: Luật hình sự vả mặt, sảng khoái cực hạn. Giàn ý: Lấy pháp luật làm vũ khí, bảo vệ quyền lợi của pháo hôi. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 152

Chương 151: Lộ tẩy

Lúc này đã vào cuối thu.

 

Quan Ứng Quân xách túi rau về, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn để chuẩn bị lẩu. Hơi nóng từ nồi nước sôi lan ra khắp phòng ăn, bốc lên mù mịt.

 

Mùi thơm của nước dùng gà nấu nấm tỏa khắp không khí, xen lẫn chút hương thanh mát của cà chua, k*ch th*ch vị giác khiến người ta thèm ăn đến khó cưỡng.

 

Giản Nhược Trầm từng bước từng bước đi tới, hai chân mỏi nhừ như vừa chạy 20 cây số.

 

Cậu kéo ghế ngồi xuống, lầu bầu: "Sao không mua nước lẩu cay?"

 

Quan Ứng Quân đang xắt cần tây đã nhặt sạch, cắt nhỏ rồi thả vào nồi cà chua cùng thịt bò. Hắn liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt lành lạnh: "Tay của em, em…"

 

Giản Nhược Trầm giơ tay lên, ngắt lời hắn: "Em biết rồi."

 

Vành tai như bị nồi lẩu đun sôi, nóng bừng đến bỏng rát.

 

Hai người chậm rãi ăn hết bữa lẩu này.

 

Giản Nhược Trầm bị hơi nóng hun cho mồ hôi vã đầy đầu, nước dùng lại thơm đến kỳ lạ, như thể được hầm từ nước cốt cao cấp, nhúng thịt hay rau vào rồi húp thêm một miếng lại thấy mùi vị càng thêm đậm đà, khiến người ta không nỡ buông thìa.

 

Vừa ăn cậu vừa kể cho Quan Ứng Quân nghe đầu đuôi chuyện Lục Vinh bị loại.

 

Quan Ứng Quân tưởng tượng cảnh Lục Vinh không đầu tư được vào dự án nào, khoản tiền khổ sở tẩy trắng cũng chẳng tiêu đi đâu được, nghĩ đến đó liền cong môi cười khẽ.

 

Sau khi nói xong nguyên nhân Lục Vinh bị loại, câu chuyện tự nhiên chuyển sang vụ nhảy lầu ở Đại học Hồng Kông có liên quan đến chất phenmetrazine.

 

Vụ án này được xử lý rất gọn gàng, không chỉ tung ra đòn chí mạng cuối cùng đối với Oliver Keith, mà còn túm được tuyến dưới của Lục Vinh – là Tào Hữu Phương.

 

Điều quan trọng nhất là quen biết với Lý Phi Tuyền.

 

Hắn tự nguyện làm chỉ điểm, trong tay nắm giữ manh mối về Lục Vinh.

 

Giản Nhược Trầm hỏi: "Sau khi Lý Phi Tuyền trở thành chỉ điểm có truyền tin gì về không? Anh ta vẫn an toàn chứ? Sao chẳng có chút động tĩnh gì vậy? Bên các anh liên lạc với anh ta kiểu gì?"

 

Quan Ứng Quân gắp hết rau xanh cậu gắp ra một bên cho vào bát mình, "Mới làm chỉ điểm thì đều như vậy cả, năm đầu tiên chưa giành được mấy niềm tin, làm gì cũng như đi trên băng mỏng. Bên cạnh Lý Phi Tuyền còn có mấy tên đàn em đi theo, những người đó vừa là trợ thủ, vừa là sơ hở."

 

"Anh sẽ không chủ động liên lạc với anh ta, cũng không hỏi phương thức liên lạc của anh ta, đợi đến khi anh ta cảm thấy an toàn, sẽ tự tìm cách liên hệ với chúng ta."

 

Vừa nói, hắn vừa gắp cho Giản Nhược Trầm ít cần tây thái nhỏ.

 

Giản Nhược Trầm không thích mấy loại rau xanh mềm nhũn, nhưng những loại không có lá như cọng rau cải cúc, cần tây, súp lơ lại không đến mức ghét bỏ.

 

Cậu vừa nhấp từng ngụm canh, vừa nhíu mày có vẻ không vui: "Lục Vinh… chẳng lẽ thật sự phải mất mấy năm mới bắt được hắn sao?"

 

Quan Ứng Quân bật cười: "Từ lúc em vào Tây Cửu Long, dù luôn lăn lộn ở ranh giới sống chết nhưng phá án vẫn quá thuận lợi. Thực ra đấu lâu dài với loại như Lục Vinh mới là trạng thái bình thường của Tổ trọng án."

 

Một vụ án điều tra nửa năm, thậm chí 1 năm hay 3 năm đều rất bình thường.

 

Giản Nhược Trầm hé môi, chưa kịp nói gì.

 

Những năm 90, hệ thống giám sát "thiên nhãn" còn chưa phổ cập.

 

Không có camera, không có nhận diện khuôn mặt, việc phá án của cảnh sát cực kỳ khó khăn, tội phạm thì tự tung tự tác, ngang nhiên gây án.

 

Đến năm 2030, hệ thống giám sát và nhận dạng DNA đã được hoàn thiện.

 

Vụ án báo buổi sáng, nếu tối còn chưa phá được, dân mạng nhiệt tình sẽ vừa mắng cảnh sát vừa bắt tay điều tra, giúp tìm manh mối.

 

GPS phủ sóng toàn cầu, chỉ cần một bức ảnh là có thể xác định chính xác vị trí.

 

Trường cảnh sát còn đặc biệt đưa kỹ năng này vào học phần bắt buộc, cung cấp cho tất cả các cảnh sát hình sự.

 

Nếu một vụ án điều tra nửa năm mà vẫn chưa có kết quả, thì Cục trưởng Cục Cảnh sát này có khả năng sẽ được Tổ Thanh tra Tỉnh "quan tâm đặc biệt", nhân tiện điều tra luôn có th*m nh*ng hay không.

 

Lục Vinh khó điều tra, nguyên nhân cốt lõi là không tìm được dấu vết phạm tội của hắn.

 

"Đúng rồi, còn Hoàng Hữu Toàn?" Giản Nhược Trầm nhẹ giọng nói, "Lý Phi Tuyền nhận được số tiền cao hơn Hoàng Hữu Toàn gấp đôi, như vậy không ổn."

 

Dù sao Hoàng Hữu Toàn cũng là chỉ điểm kỳ cựu đã liều mạng làm việc cho Tây Cửu Long nhiều năm, từng lấy được không ít thông tin về Lục Tiệm.

 

Hiện tại Lục Tiệm bị bắn, Hoàng Hữu Toàn tạm thời không còn nhiệm vụ chính, nếu không có Lý Phi Tuyền thì chuyện anh ta bị giảm tiền không phải vấn đề lớn.

 

Nhưng sợ không phải là ít, mà là không đều.

 

Chuyện Lý Phi Tuyền nhận được nhiều hơn nếu lọt vào tai Hoàng Hữu Toàn, e sẽ khiến người ta sinh lòng dị nghị.

 

Chỉ điểm kỳ cựu mà đổi lòng thì sẽ là tai họa lớn với cảnh sát.

 

"Ít nhất cũng phải trả giá ngang nhau." Giản Nhược Trầm nhớ lại mấy dự án mình giành được, "Tăng tiền cho Hoàng Hữu Toàn đi, tăng nhiều chút, phải cao hơn cả Lý Phi Tuyền."

 

Quan Ứng Quân sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ra.

 

Người chỉ điểm cũng có vòng tròn riêng của họ, tin tức lan truyền rất nhanh.

 

Chuyện phí chỉ điểm của Hoàng Hữu Toàn tăng vọt vừa truyền ra, tất cả mọi người sẽ biết theo Quan sir làm việc, càng lâu năm càng có tương lai, càng trung thành càng có tiền.

 

Hoàng Hữu Toàn đi theo hắn lâu nhất, mấy người khác dẫu biết chuyện cũng sẽ không ganh tị.

 

Bởi đó là thứ mà hắn xứng đáng nhận được.

 

Chỉ cần tăng cho một người, là có thể mua được lòng trung thành của cả đám.

 

Trước kia Quan Ứng Quân không hiểu vì sao người ngoài luôn bảo, sau khi cậu có mợ thì trở nên khéo léo, dễ nói chuyện, quan lộ hanh thông, từng bước thăng tiến.

 

Giờ thì…

 

Hắn liếc nhìn Giản Nhược Trầm.

 

Giản Nhược Trầm chống cằm nói: "Anh Quân, làm lão đại thì phải hào phóng một chút. Chỉ điểm của anh cũng là của em, không cần tiết kiệm giùm em đâu."

 

Tiêu hoài không hết, thật sự không tiêu hết nổi.

 

Mấy cơn gió "kỳ lạ" không rõ từ đâu thổi đến, sản nghiệp gia tộc vô duyên vô cớ mở rộng, tiêu bao nhiêu cũng vẫn giữ nguyên con số 10 tỷ, thậm chí càng tiêu càng nhiều — đúng là khó hiểu, quỷ dị hết chỗ nói!

 

Cậu dùng hai tay ấn huyệt thái dương, lẩm bẩm: "Anh phải giúp em tiêu tiền."

 

Số tiền 10 tỷ này, sống không mang theo, chết cũng chẳng dùng được, không bằng tiêu cho những việc có ý nghĩa.

 

Quan Ứng Quân:……

 

Sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân đang ăn bám người khác.

 

"Anh sẽ tăng."

 

Hai người ăn xong bữa lẩu này, lại dọn dẹp nơi ở nghỉ ngơi thêm hai hôm, đợi bên Cục Cảnh vụ làm xong an ninh mới tiếp tục đi làm.

 

Lúc ấy, Tổng khu Tây Cửu Long đã đi làm được một tuần, đang đau đầu vì không phá nổi lớp phòng thủ vững như bàn thạch của Lục Vinh.

 

Ngay cả những món ăn mới ra mắt của quán trà dưới lầu cũng không còn ngon nữa.

 

Trương Tinh Tông vừa ăn cá rán giòn sốt nấm mới ra mắt, vừa nằm ườn trên giường xếp, mặt mày ủ rũ: "Cố vấn Giản đâu rồi? Sao Quan sir tự về một mình vậy?"

 

Tây Cửu Long của bọn họ không có Tiểu Thần Tài như bị vận xui đeo bám vậy.

 

Ra ngoài chẳng gặp được manh mối nào!

 

"Cậu ấy chuẩn bị thi cuối kỳ rồi." Tất Loan Loan ngậm một que khoai tây chiên, vừa gõ máy tính mới lắp trong đội bằng một ngón tay, vừa độc miệng không chút nể nang: "Chứ như cậu, học phần tự chọn năm hai bị đánh trượt thì Tây Cửu Long sớm muộn cũng tiêu đời."

 

Trương Tinh Tông buồn rầu kêu lên: "Chị Loan, tha cho em đi mà!"

 

Đinh Cao bật cười, vừa nói vừa gắp một miếng cá chiên giòn trong phần ăn của Trương Tinh Tông: "Cái này là cá chiên giòn bên làng chài chuyển đến hả? Ngon hơn mấy lần trước nhiều."

 

"Đúng vậy. Đỗ Lạc Tân giảm giá cho quán trà của sở cảnh sát, nấm hương cũng là hái từ vườn sau nhà hắn đó. Cả Hồng Kông, chỉ có quán trà trong Sở Cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long chúng ta mới có món cá chiên giòn nấm hương đặc biệt như này."

 

Trương Tinh Tông ôm hộp đồ ăn như giữ báu vật: "Đừng lấy của tôi, muốn ăn thì tự mua đi. Anh học cách sử dụng máy tính chưa?"

 

Đinh Cao cười khẩy: "Chuyện nhỏ như con thỏ, muỗi!"

 

Bộ dạng rõ ràng là: Tuy tôi không phải dân văn phòng, nhưng cũng giỏi hơn cậu rồi đấy.

 

……

 

Gần đây, Tập đoàn Điện tử Giản thị tài trợ cho sở cảnh sát tổng khu Tây Cửu Long một lô máy tính. Cả tổ trọng án lẫn bộ phận văn phòng đều được thay mới, còn mời cả giảng viên công nghệ thông tin đến giảng dạy, phổ cập kiến thức về tội phạm điện tử đang dần nổi lên ở nước ngoài.

 

Việc học là tự nguyện.

 

Đa số nhân viên kỳ cựu đã quen với hiện trạng, khó mà tiếp nhận cái mới, không muốn học lại từ đầu. Phía trên cũng không ép buộc, nhưng tổ trọng án Tây Cửu Long sẽ xây dựng hệ thống mạng nội bộ riêng, thông tin và danh sách nhân sự sẽ tách biệt với bộ phận hành chính thông thường.

 

Không khó để tưởng tượng: nếu sau này toàn bộ hệ thống cảnh sát hình sự và tổ trọng án ở Hồng Kông kết nối thông tin với nhau, thì sẽ tạo nên một mạng lưới khổng lồ đến mức nào.

 

Lúc Giản Nhược Trầm bận ôn thi, cảnh sát tổng khu Tây Cửu Long cũng đang chịu khổ với việc học hành.

 

Một kiểu "đồng cam cộng khổ" khác biệt.

 

Ngày 20 tháng 12, thi xong.

 

Ngày 23 tháng 12, Giản Nhược Trầm chính thức rời trường.

 

Trước khi đi, cậu giúp thầy Lý sắp xếp lại tài liệu chuyển khoa và khóa học dành cho tân sinh viên, sau đó quay về cục cảnh sát hỗ trợ, còn được ăn món mới của quán trà là cá chiên giòn nấm hương – ngon hơn cả fish & chips kiểu Anh.

 

Đêm Giáng sinh đã ở ngay trước mắt, bảng hiệu của quán trà trong cục cũng đã dán hình Giáng sinh, một cây thông to đẹp trang trí đầy bóng thủy tinh sặc sỡ được dựng ở góc phòng.

 

Rõ ràng là không khí an lành vui vẻ, thế nhưng tổ trọng án lại cảm thấy như bị nghẹn ở cổ.

 

Từ sau khi Lục Vinh bị loại, hắn như rút vào vỏ ốc, hoàn toàn không để lại chút động tĩnh nào!

 

Quan Ứng Quân thức trắng suốt mấy tuần liền, mắt đỏ ngầu.

 

Lục Vinh dùng hồ sơ mật MI6 thao túng Giang Hàm Dục phạm tội gián điệp.

 

Đổi ra video hành quyết Lục Tiệm.

 

Giật dây vụ đánh bom tòa nhà khiến hàng chục người thương vong.

 

Lại ở trong khuôn viên trường Đại học Hồng Kông phát tán phenmetrazine, gây ra vụ nhảy lầu.

 

Ngay từ đầu hắn đã biết thủ đoạn mà Lục Cảnh Thâm giết mẹ Giản Nhược Trầm, thậm chí ngay cả việc phát tán phenmetrazine trong trường học cũng là để lặp lại chiêu cũ, nhằm âm thầm điều khiển hoặc sát hại Giản Nhược Trầm.

 

Những tội danh này rõ ràng như ban ngày, thế nhưng lại không để lại chút đầu mối hay chứng cứ nào.

 

Không thể định tội được.

 

Phía Lý Phi Tuyền cũng không có bất kỳ tin tức gì.

 

Vụ án rơi vào bế tắc hoàn toàn.

 

Cả đêm Giáng Sinh lẫn lễ Giáng Sinh cũng chẳng được yên ổn.

 

Mãi đến ngày đầu năm mới 1994, mồng 1 tháng 1.

 

10 giờ sáng.

 

Toàn bộ thành viên đội A của Tổ trọng án Tây Cửu Long đều nhận được tin nhắn từ tổng chỉ huy.

 

[Trên tầng thượng của sòng bạc mới tại khu phức hợp Vịnh Victoria ở Trung tâm Cửu Long, khu Du Ma Địa, có người buộc bom lên người và chuẩn bị nhảy lầu!]

 

[Trong sòng bạc có ẩu đả, nhân chứng nói kẻ cầm đầu là Lý Phi Tuyền, nhận định sơ bộ là ân oán hội nhóm, nhanh chóng đến hiện trường!]

 

Lý Phi Tuyền?

 

Giản Nhược Trầm cau mày: "Không phải anh ta là chỉ điểm sao? Sao lại chủ động gây chuyện?"

 

Quan Ứng Quân nhìn chằm chằm vào những dòng chữ kín màn hình, trầm giọng: "Không ổn rồi."

 

Ai cũng biết, Lục Vinh đang rửa tiền.

 

Phương thức rửa tiền của hắn thay đổi liên tục.

 

Trong đó có một cách là dùng sòng bạc để quay vòng, một phần hối lộ quan chức, một phần quay về tay mình.

 

Sòng bạc này rất có thể là đường dây do Lý Phi Tuyền phụ trách.

 

Thế nhưng đường dây này đến cả Tây Cửu Long cũng không biết – sao giờ lại bất ngờ xảy ra chuyện?

 

Chẳng lẽ, Lý Phi Tuyền bị lộ rồi?