Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.4/10 từ 30 lượt THẦN THÁM BỊ NGƯỜI GHÉT, TIỀN TỶ KÉO NGƯỜI VỀ Tên QT: Vạn người ngại thần thám bằng trăm triệu người thời nay Hán Việt: Vạn nhân hiềm thần tham bằng ức cận nhân Tác giả: Vượng Vương Khảo Bình Tình trạng: 208 chương Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình Cảm, Trinh Thám, Quan Trường, Song Khiết, Xuyên Thư, Phá Án, Hào Môn Thế Gia, Cường Cường, Chủ Thụ, Sảng Văn, Chế phục tình duyên, Pháo hôi, 1v1, Thật giả thiếu gia, Chức Nghiệp tinh anh, Niên đại văn. Giới thiệu Cậu sinh viên trường cảnh sát Giản Nhược Trầm xuyên sách, xuyên vào một quyển tiểu thuyết bối cảnh Hồng Kông những năm 90, trở thành vị thiếu gia thật bị vạn người ghét, một nhân vật pháo hôi làm nền cho vị thiếu gia giả vạn người mê. Trong cốt truyện gốc, vị thiếu gia bị vạn người ghét vì muốn có được tình thân và tình yêu đã từ bỏ quyền thừa kế khối tài sản chục tỷ. Cuối cùng lại bị bố ruột hắt hủi, bị người yêu ruồng bỏ, bị đẩy lên giường của đối thủ cạnh tranh, để rồi bị móc thận rạch tim, đổi lấy sức khỏe cho vị thiếu gia vạn người mê. Giản Nhược Trầm xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg Cái quái gì thế này? Luật hình sự đâu rồi? Ngày xuyên sách, nguyên chủ đang từ chối tài sản thừa kế vì tình yêu. Quản gia người Anh hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu chắc chắn muốn chọn tình yêu, từ bỏ 10 tỷ sao?” Giản Nhược Trầm: Yêu đương chó má gì, tôi thừa kế 10 tỷ. Sau khi thừa kế 10 tỷ, Giản Nhược Trầm quay lại nghề cũ, trở thành cố vấn tâm lý tội phạm của cục cảnh sát, chuẩn bị đưa tên đàn ông đã phạm tội ba lần trong một chương của nguyên tác ra pháp luật. Sau này… Tên giết người hàng loạt sa lưới: Hôm đó tôi chỉ lướt qua cảnh sát Giản, kết quả cậu ta liền quật tôi xuống đất, giải về đồn. Băng nhóm sản xuất ma túy sa lưới: Tôi chỉ đang cắt tóc thôi, cảnh sát Giản vừa hay ngồi cạnh, cậu ta bảo sẽ giới thiệu cho tôi một thợ cắt tóc tốt hơn, rồi đưa tôi vào tù… bây giờ… đầu trọc lốc. Tên tội phạm bị truy nã vì cướp bóc sa lưới: Hu hu, lúc tôi đi cướp thì gặp cảnh sát Giản, vốn chỉ muốn cướp 1 triệu, lần đó cậu ta cho tôi hẳn 50 triệu rồi bảo tôi cút, lúc đó tôi không hiểu, sau này mới biết 1 triệu chỉ bị phạt 10 năm… cậu ta, cậu ta muốn tôi tù chung thân mà! *** Sau khi Giản Nhược Trầm rời khỏi nhà họ Giang, những người trong nguyên tác từng làm tổn thương cậu đều hối hận. Trước truyền thông. Bố nói: Nó luôn là niềm tự hào của tôi. Tôi đồng ý cho nó thừa kế toàn bộ tài sản! Giản Nhược Trầm: Mấy đồng tiền lẻ đó, xin từ chối. Vị thiếu gia giả vạn người mê nói: Anh trai, em biết anh là người tốt, anh cứu em với. Giản Nhược Trầm: Nhưng cậu không phải người tốt, phải ngồi tù. Vị hôn phu cũ chật vật quỳ trước mặt cậu cầu xin tha thứ: Em tha thứ cho anh một lần được không? Thật ra người anh yêu là em! Giản Nhược Trầm: Hối hận rồi à? Vậy thì nghe cho kỹ đây – “Nhà họ Giang trốn thuế, gây nguy hiểm đến an toàn công cộng, tổ chức tội phạm cướp giật, án tử hình.” “Thiếu gia nhà họ Giang, cậu… tội trộm cắp, hơn 10 năm tù.” “Vị hôn phu cũ, anh còn ghê gớm hơn. Dưới tên anh điều tra thấy có một tổ chức buôn bán nội tạng, một cơ sở dược phẩm sinh học trái phép, 8 KTV thu nhập bất hợp pháp, 12 trung tâm mát-xa khiêu dâm, ngoài ra còn trốn thuế, buôn lậu cổ vật v.v…” Giản Nhược Trầm cười nói: “Thưởng cho một viên đậu phộng sắt.” Sau này Quan Ứng Quân, vị thanh tra cao cấp của tổ trọng án khu Tây Cửu Long khiến tội phạm nghe tiếng đã sợ mất mật, khẽ hôn lên đầu ngón tay Giản Nhược Trầm, “Chúng tôi đang thiếu một chuyên gia tinh thông tâm lý tội phạm, em đừng đến chỗ Sở trưởng Lặc nữa có được không?” Siêu giỏi diễn xuất, giàu có, cáo già thông minh thụ x Ngoài lạnh trong nóng, luôn theo đuổi sự thật công. Hướng dẫn đọc truyện: · Tác phẩm do đập đầu vào bàn phím mà ra, lấy sướng làm chủ, có mô tả vụ án nhưng không phải tiểu thuyết suy luận truyền thống. · Bối cảnh hư cấu, cường cường, tác giả là một kẻ cuồng sửa văn, cứ có thời gian là lại sửa. · Ảnh bìa là ảnh mẫu, không có bản quyền độc quyền. · Sau khi đọc xong văn án có thể gửi não ở chương một, đọc thoải mái rồi lấy lại sau, chúc các bạn đọc vui vẻ~ Tóm tắt: Luật hình sự vả mặt, sảng khoái cực hạn. Giàn ý: Lấy pháp luật làm vũ khí, bảo vệ quyền lợi của pháo hôi. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 110

Chương 109: Cắt tóc

Trong lòng Lặc Kim Văn trăm mối ngổn ngang, ngoài miệng lại chỉ nói đến chính sự: "Cục Cảnh vụ an toàn hơn, người cứ để bên ta trước đã. Đoạn băng ghi hình mẹ con họ ở chỗ ta, ta sẽ cho người đưa sang, chắc giờ gần tới nơi rồi."

 

Quan Ứng Quân nói cảm ơn, rồi vội vàng cúp máy, phái người đi lấy băng, lại gọi Trương Tinh Tông và Lưu Tư Chính đưa Kiều Giác Dân từ trại tạm giam lên.

 

Đợi dặn dò xong hết những việc lặt vặt, nỗi bất an vì lo lắng trong lòng hắn cũng nhạt đi.

 

Chỉ là thăm dò một giáo sư lai lịch chưa rõ thôi mà, Giản Nhược Trầm thông minh như vậy, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

 

Quan Ứng Quân nói: "Đã có đối tượng thử thăm dò thích hợp rồi thì việc điều tra thuốc và tổ chức phản quy cũng để Giản Nhược Trầm phụ trách, còn chúng ta tập trung phá vụ đánh bom tòa nhà."

 

Vụ đánh bom tòa nhà số 13 khu Bán Sơn Nhã Cư đến nay đã rơi vào tình trạng nửa phá nửa không.

 

Điểm then chốt, nguy hiểm nhất đã bị Giản Nhược Trầm vạch trần, tiếp theo chỉ còn việc thu dọn hậu quả.

 

Bao nhiêu lần rồi, cứ mỗi khi đi đến bước kết án, các thành viên đội A đều cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa khi có Giản cố vấn và khi không có cậu.

 

Phòng thẩm vấn lại mở ra.

 

Quan Ứng Quân bình tĩnh ngồi trước mặt Kiều Giác Dân đợi hắn xem xong đoạn băng ghi hình và lời khai của vợ con mình.

 

Lục Vinh là loại người luôn đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu, làm việc không có giới hạn, thường xuyên giăng bẫy trong giao dịch, nhưng ít ra vẻ ngoài vẫn còn chút sĩ diện.

 

Sau khi đưa vợ con Kiều Giác Dân sang Philippines, hắn ta mua bảo hiểm cho họ, lại cho một khoản tiền lớn, rồi mặc kệ sống chết.

 

Bề ngoài thì có vẻ hết lòng, dường như không tìm ra được sai sót, nhưng thực tế khoảng cách giàu nghèo ở Philippines quá lớn, môi trường xã hội hỗn loạn, trong điều kiện sống như thế, của trời dễ đến mà khó giữ.

 

Vợ con Kiều Giác Dân không biết tiếng, số tiền kia chẳng mấy chốc đã bị bọn lưu manh địa phương cướp sạch, cuối cùng phải sống nhờ từng đồng lẻ cầm hơi.

 

Khi người của Lặc Kim Văn tìm được họ, thì vợ của Kiều Giác Dân đang bị một tên ma cô quấy rối, may mà cảnh sát đến kịp mới không xảy ra chuyện nghiêm trọng.

 

Quan Ứng Quân lạnh lùng nhìn Kiều Giác Dân hối hận rơi nước mắt, nhìn hắn lắp bắp, đứt quãng kể về việc Lục Vinh đã xúi giục hắn ra sao, dụ dỗ hắn làm chuyện sai trái, rồi lại hối hận như thế nào.

 

Nghe được 10 phút, Quan Ứng Quân mất kiên nhẫn, ngắt lời: "Lục Vinh xúi giục anh thì có ghi âm hoặc hợp đồng gì không? Chúng tôi cần chứng cứ xác thực hơn."

 

Giản Nhược Trầm khoanh tay đứng ngoài phòng thẩm vấn, dõi mắt quan sát.

 

Bên trong, Kiều Giác Dân sững người, há miệng muốn nói, nhưng một lời cũng không thốt ra nổi.

 

Hắn đột nhiên ý thức được, không có camera giám sát, không có ghi âm, không có hợp đồng, đến cả tiền mua bình gas cũng là hai thùng tiền mặt nặng trịch.

 

Khi Lục Vinh chỉ thị hắn phạm tội, vậy mà không để lộ bất kỳ sơ hở nào!

 

Toàn thân Kiều Giác Dân phát lạnh, như rơi vào hầm băng.

 

Hắn nắm chặt tay vịn ghế thẩm vấn, khớp xương trắng bệch, mắt trợn trừng, hoảng loạn tột độ, run rẩy hỏi: "Tôi… tôi sẽ thế nào? Tôi có bị xử tử không?"

 

Vừa dứt lời, bên ngoài phòng thẩm vấn…

 

Tất Loan Loan khẽ bĩu môi, "Một tháng trước còn treo cổ tìm chết ở Thôn Tân Tiểu Mã Sơn, chỉ hận không thể lập tức đầu thai, giờ lại bắt đầu sợ chết. Thật không hiểu nổi."

 

"Vì vợ con được cứu về, nên có lẽ trong lòng Kiều Giác Dân đã có chút hy vọng, đương nhiên muốn gặp họ một lần." Giản Nhược Trầm nhìn mặt Kiều Giác Dân, trong lòng nảy sinh muôn vàn cảm xúc khó nói.

 

Kiều Giác Dân không tính là một người tốt, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể xem là một người chồng, một người cha tốt.

 

Nhân tính vốn phức tạp…

 

Giản Nhược Trầm thu hồi ánh nhìn, xoay người nói: "Tôi về trước đây."

 

Tất Loan Loan sững sờ, "Cậu không đợi Quan sir thẩm vấn xong à?"

 

Bước chân của Giản Nhược Trầm khựng lại, quay đầu nhìn Tất Loan Loan.

 

Câu hỏi này nghe thật kỳ lạ.

 

Vì sao phải đợi Quan Ứng Quân thẩm vấn xong?

 

Không phải Quản sir không biết làm việc, trong đội đã có người thạo việc, vậy thì một cố vấn như cậu đâu nhất thiết phải ở lại?

 

Chẳng lẽ Tất Loan Loan nhận ra điều gì rồi?

 

Nếu cô thật sự nhận ra, vậy thái độ sẽ ra sao?

 

Ánh mắt Giản Nhược Trầm dừng trên gương mặt Tất Loan Loan, trong lòng thoáng cân nhắc, lại không thể đoán chắc.

 

Tất Loan Loan bị cậu nhìn đến nổi da gà, đưa tay sờ mặt: "Sao thế?"

 

"Không có gì." Giản Nhược Trầm cong nhẹ đuôi mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười dịu dàng: "Không đợi anh ấy nữa. Đợi vụ án đánh bom kết thúc, tôi sẽ mời cả đội đến Thuyền Phường ăn một bữa. Dù có hơi mặn, nhưng mùi vị cũng không tệ, đúng không?"

 

Tất Loan Loan lập tức nghĩ đến món thịt kho tiêu nhà quê cay đến nỗi phải trụng qua ba lần nước, vừa sợ vừa thèm, khẽ l**m môi một cái, tâm trí bị kéo đi mất.

 

Đến khi hoàn hồn lại, trước mặt đã chẳng còn bóng dáng Giản Nhược Trầm nữa.

 

***

 

Giản Nhược Trầm bắt xe về nhà.

 

Chuyện gặp mặt người họ Connaught kia, cậu vẫn cần bàn bạc kỹ với La Bân Văn rồi mới quyết định.

 

Dù sao, vị lãnh tụ tinh thần kia từng nói: không đánh trận không chuẩn bị.

 

La Bân Văn cầm trong tay một xấp hồ sơ, đang ngồi đối diện Giản Nhược Trầm trong thư phòng, từng câu từng chữ giới thiệu về vị giáo sư này: "Ngài Oliver Connaught Keith, là con trai của cháu gái của cụ ngoại cậu sinh ra với một quý tộc Anh."

 

Giản Nhược Trầm: …

 

Mối quan hệ này… cũng thật xa xôi quá thể.

 

La Bân Văn lấy ra một tài liệu có in đầy đủ tên của ông Keith: "Connaught chỉ là một trong những tên đệm của ông ta thôi. Tên của quý tộc Anh thường rất dài, mấy tên đệm nối liền nhau. Việc chọn tên đệm nào để công khai hoàn toàn do cá nhân quyết định."

 

Giản Nhược Trầm nhìn vào cái tên dài ba hàng trên tập tin mà im lặng.

 

Thật là làm khó Oliver Keith, trong nhiều tên đệm như vậy mà chọn ra cái tên Connaught.

 

Chỉ một hành động đơn giản như vậy, đủ để chứng minh ông ta không giống như lời đồn đại bên ngoài – hoàn toàn không có ý tranh giành di sản.

 

Không có cái cớ nào che giấu được động cơ bộc lộ qua lựa chọn cá nhân.

 

Muốn đánh giá một người là tốt hay xấu, không nên chỉ nhìn những gì họ đã làm, mà phải xem kết quả cuối cùng họ đạt được là gì.

 

Bởi kết quả, mới là tấm gương phản chiếu lòng người.

 

Giản Nhược Trầm vuốt nhẹ mép tờ giấy bằng đầu ngón tay, trầm ngâm hỏi: "Chú La, sao chú lại cho rằng ông Connaught không hứng thú với phần di sản?"

 

La Bân Văn đã trấn giữ Connaught suốt nhiều năm, sau khi "mẹ" qua đời thì càng giữ vững vị thế trong tập đoàn gia tộc. Một người như vậy không thể dễ dàng tin vào lời nói một phía của Oliver Keith. Nhất định còn có điều gì đó mà cậu chưa biết.

 

"Oliver Keith đã làm gì?" Giản Nhược Trầm hỏi.

 

"Là ông ta mang hết tiền tiết kiệm của mình đi tổ chức các buổi hội thảo học thuật, tham gia những sự kiện nghiên cứu, còn đầu tư vào quỹ nghiên cứu." La Bân Văn nhún vai, "Oliver Keith cực kỳ say mê thiên văn vật lý và toán học. Năm năm trước, do lập trường học thuật mà bị giới nghiên cứu ở Anh cô lập, nên ông ta chuyển sang Hồng Kông làm việc."

 

4 năm trước…

 

Chân mày Giản Nhược Trầm khẽ nhíu lại: "Thời điểm này trùng hợp thật, vì chính 4 năm trước cháu bị Giang Minh Sơn tìm thấy."

 

Cho dù Oliver Keith đến trước khi Giang Minh Sơn tìm thấy nguyên chủ, hay là đến sau khi Giang Minh Sơn tìm thấy nguyên chủ, thì cũng đều có chút vi diệu.

 

Nhưng cũng không thể vội vàng quy chụp người ta có tội, vẫn phải tiếp tục quan sát thêm.

 

"Còn gì khác không?" Giản Nhược Trầm khẽ hỏi, "Tính cách của ông ta thế nào?"

 

La Bân Văn nhìn lên trên, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng rặn ra một câu: "Cũng được. Ông ta chưa từng chủ động tiếp xúc với tôi. Trong thời gian mẹ cậu mất tích, rất nhiều người đến dò hỏi chuyện thừa kế, nhưng ông ta không nằm trong số đó, cho nên…"

 

Giản Nhược Trầm hiểu rõ.

 

Chính vì vậy mà La Bân Văn mới tin tưởng chắc chắn rằng một vị giáo sư suốt đời cống hiến cho học thuật, không giỏi ăn nói, cũng không giỏi giao tiếp xã hội như thế, tuyệt đối không có khả năng thèm khát tài sản.

 

Bất kỳ ai gặp phải tình huống đó cũng sẽ nghĩ như vậy.

 

Nhưng từng việc, từng chuyện một lại trái ngược với việc Oliver Keith chọn cái tên Connaught làm tên đệm.

 

Nói một cách đơn giản, là không hợp lý.

 

Giản Nhược Trầm trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: "Cái tên đệm 'Connaught' này có ý nghĩa đặc biệt gì với Oliver Keith không? Ví dụ như từng tài trợ cho dự án nghiên cứu của ông ta, lập quỹ học thuật cho ông ta chẳng hạn?"

 

"Không có." La Bân Văn cũng nhận ra nghi vấn, tên đệm ba âm tiết, vì sao lại cố tình chọn là 'Connaught'?

 

Nếu đã muốn tránh liên hệ, sao không tránh cho triệt để hơn?

 

Từ cái tên đệm này mà nói, việc Oliver Keith dùng tên 'Connaught' để hoạt động trong giới học thuật, giả sử sau này ông ta thực sự được thừa kế tài sản, thì cũng sẽ chẳng ai thấy có gì bất thường.

 

Chỉ nghĩ đơn giản là ông ta may mắn mà thôi.

 

Càng đào sâu, lại càng thấy kỳ lạ.

 

Giản Nhược Trầm nhíu mày, chỉnh lại tập tài liệu trong tay, trầm giọng nói: "Đã là giáo sư của Đại học Hồng Kông, vậy cháu sẽ đến nghe thử một buổi giảng của ông ta."

 

"Chú La, ba ngày sau chú lấy cớ là tập đoàn Connaught muốn đầu tư vào một quỹ dự án nghiên cứu vật lý thiên văn gì đó, mời ông ta đến nhà hàng Hoàng Ký dùng cơm."

 

Màn thử này có thể nói là hoàn toàn chiều theo hình tượng mà Oliver Keith thể hiện.

 

Nếu ông ta thực sự là một giáo sư say mê học thuật lại bị giới học thuật chính thống xa lánh, thì nhất định sẽ không từ chối.

 

Gương mặt La Bân Văn nở nụ cười an tâm.

 

Ông không sợ tiểu thiếu gia suy nghĩ chu toàn, chỉ sợ tiểu thiếu gia giống như tiểu thư năm xưa, thông minh thì có thừa, nhưng lại quá ngây thơ.

 

May mà Giản Nhược Trầm không phải như vậy.

 

Ông lập tức đặt thời khoá biểu của Oliver Keith lên trước mặt Giản Nhược Trầm, "4 giờ chiều ngày mai, có một buổi diễn thuyết công khai của ông ta, loại diễn thuyết công khai này thể hiện rõ nhất lý tưởng học thuật và năng lực giảng dạy, có thể cậu sẽ muốn nghe."

 

Giản Nhược Trầm vuốt nhẹ mái tóc dài đến thắt lưng đã được buộc gọn.

 

Đến Hồng Kông cũng gần nửa năm, tóc cũng dài ra kha khá, để nguyên mái tóc dài này mà đi nghe giảng thì hơi gây chú ý quá, thôi thì cắt đi vậy.

 

Hôm nay cắt luôn, không đợi phiên tòa của Giang Hàm Dục nữa.

 

Dù sao vụ án của Giang Minh Sơn, Giang Hàm Dục và Lục Tiệm cũng đã kết thúc rồi.

 

Dù vụ của Giang Hàm Dục còn chưa mở phiên toà, thì con đường của cậu ta cũng đã đến hồi kết.

 

Cho dù thẩm phán có "nương tay" đặc biệt đến đâu, Trung tâm Interpol Hoa Quốc cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta. Nếu xử nhẹ, chỉ khiến đám gián điệp ở Hồng Kông càng thêm ngông cuồng, cuối cùng biến Hồng Kông thành trạm trung chuyển cho gián điệp.

 

Tính chất chính trị của vụ Giang Hàm Dục quá nặng, Cục trung tâm tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng buông tha.

 

Giản Nhược Trầm giật đuôi tóc, nhìn La Bân Văn: "Cháu muốn cắt tóc."

 

Cậu dùng tay làm dấu đến ngang gáy, "Cắt đến đây."

 

La Bân Văn khẽ sững sờ, "Không muốn để tóc dài nữa à?"

 

"Không tiện." Giản Nhược Trầm cười tinh ranh, tay chỉ lên đầu, "Khi đang làm nhiệm vụ bên ngoài mà để màu tóc thế này thì nổi bật quá, cắt ngắn một chút sẽ dễ đội tóc giả đen hơn. Chú La, tóc chú cũng màu đen, chú có muốn xem thử cháu để tóc đen trông thế nào không? Tóc của cháu… làm kiểu giống chú thì sao?"

 

Ánh mắt của quản gia La nhìn mẹ cậu năm xưa, giống hệt ánh mắt Quan Ứng Quân nhìn cậu.

 

Nếu không đoán sai, La Bân Văn hẳn là rất thích cô Connaught.

 

Thích đến từng mơ ước mình trở thành chồng của cô.

 

Dù sao La Bân Văn đã nói: Thế hệ Connaught này chỉ có một cô con gái, con của cô ấy, bất kể người cha là ai đều có thể kế thừa Connaught.

 

Lập trường trong câu nói này quả thật khiến người ta phải suy ngẫm.

 

La Bân Văn gần như lập tức bị dụ dỗ.

 

Ông nhìn nụ cười tươi rói của Giản Nhược Trầm, thở dài nói: "Ai mà từ chối được cậu chứ? Tôi đi lấy kéo. Thiếu gia, mời cậu sang phòng rửa mặt đợi một lát."

 

Một giờ sau, khi từng lọn tóc ướt rơi xuống, tóc mái trước trán được cắt tỉa thành lớp lưa thưa và có nhiều lớp, mái tóc dài chạm thắt lưng được cắt thành vừa đủ qua vai, phần đuôi hơi cong lên tạo thành vòng cung nhẹ nhàng.

 

Giản Nhược Trầm lim dim buồn ngủ dưới làn gió ấm áp của máy sấy tóc, vừa mở mắt ra liền thấy kiểu tóc mới mẻ trước gương.

 

Cậu khẽ lắc đầu như cún con, nhìn vào gương cười: "Tay nghề của chú La thật không tệ."

 

Trong giọng nói của La Bân Văn mang theo một chút khoe khoang: "Cậu thích là tốt rồi, dù sao đây cũng nằm trong chuyên môn của tôi mà."

 

Sáng hôm sau lúc 8 giờ, Sở cảnh sát tổng khu Tây Cửu Long yêu cầu Kiều Giác Dân ký tên vào lời khai chỉ điểm Lục Vinh, sau khi xác nhận đoạn ghi hình, chính thức khởi tố Kiều Giác Dân và chuyển sang toà án.

 

3h50 chiều.

 

Giản Nhược Trầm đội một chiếc tóc giả đen được cắt tỉa kỹ lưỡng gần giống tóc thật, sống mũi đeo kính gọng bạc không độ, mặc bộ đồ thể thao đen, ngồi ở hàng ghế cuối trong giảng đường.

 

Buổi giảng còn mười phút nữa mới bắt đầu, nhưng mấy sinh viên ngồi phía sau vẫn rì rầm bàn tán, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn.

 

Đây là ai vậy?

 

Sao lại đẹp trai như vậy?

 

Tư thế ngồi chuẩn quá, lưng thẳng tắp, ngay cả khi cúi đầu, độ cong cổ cũng không giống người thường, nhìn thôi đã thấy khí chất rồi. Đôi tay trắng trẻo như ngọc chống cằm, ngón tay còn lại kẹp một cây bút bi cán dài màu đen xoay xoay tùy ý, thân bút gần như muốn xoay ra hoa nơi đầu ngón tay.

 

Thư thái tự do, khí chất thiếu niên anh tuấn như ập thẳng vào mặt.

 

Đẹp trai thế này, rốt cuộc là sinh viên khoa nào?

 

Sao vừa thấy quen lại vừa thấy lạ quá vậy?