Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.4/10 từ 30 lượt THẦN THÁM BỊ NGƯỜI GHÉT, TIỀN TỶ KÉO NGƯỜI VỀ Tên QT: Vạn người ngại thần thám bằng trăm triệu người thời nay Hán Việt: Vạn nhân hiềm thần tham bằng ức cận nhân Tác giả: Vượng Vương Khảo Bình Tình trạng: 208 chương Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình Cảm, Trinh Thám, Quan Trường, Song Khiết, Xuyên Thư, Phá Án, Hào Môn Thế Gia, Cường Cường, Chủ Thụ, Sảng Văn, Chế phục tình duyên, Pháo hôi, 1v1, Thật giả thiếu gia, Chức Nghiệp tinh anh, Niên đại văn. Giới thiệu Cậu sinh viên trường cảnh sát Giản Nhược Trầm xuyên sách, xuyên vào một quyển tiểu thuyết bối cảnh Hồng Kông những năm 90, trở thành vị thiếu gia thật bị vạn người ghét, một nhân vật pháo hôi làm nền cho vị thiếu gia giả vạn người mê. Trong cốt truyện gốc, vị thiếu gia bị vạn người ghét vì muốn có được tình thân và tình yêu đã từ bỏ quyền thừa kế khối tài sản chục tỷ. Cuối cùng lại bị bố ruột hắt hủi, bị người yêu ruồng bỏ, bị đẩy lên giường của đối thủ cạnh tranh, để rồi bị móc thận rạch tim, đổi lấy sức khỏe cho vị thiếu gia vạn người mê. Giản Nhược Trầm xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg Cái quái gì thế này? Luật hình sự đâu rồi? Ngày xuyên sách, nguyên chủ đang từ chối tài sản thừa kế vì tình yêu. Quản gia người Anh hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu chắc chắn muốn chọn tình yêu, từ bỏ 10 tỷ sao?” Giản Nhược Trầm: Yêu đương chó má gì, tôi thừa kế 10 tỷ. Sau khi thừa kế 10 tỷ, Giản Nhược Trầm quay lại nghề cũ, trở thành cố vấn tâm lý tội phạm của cục cảnh sát, chuẩn bị đưa tên đàn ông đã phạm tội ba lần trong một chương của nguyên tác ra pháp luật. Sau này… Tên giết người hàng loạt sa lưới: Hôm đó tôi chỉ lướt qua cảnh sát Giản, kết quả cậu ta liền quật tôi xuống đất, giải về đồn. Băng nhóm sản xuất ma túy sa lưới: Tôi chỉ đang cắt tóc thôi, cảnh sát Giản vừa hay ngồi cạnh, cậu ta bảo sẽ giới thiệu cho tôi một thợ cắt tóc tốt hơn, rồi đưa tôi vào tù… bây giờ… đầu trọc lốc. Tên tội phạm bị truy nã vì cướp bóc sa lưới: Hu hu, lúc tôi đi cướp thì gặp cảnh sát Giản, vốn chỉ muốn cướp 1 triệu, lần đó cậu ta cho tôi hẳn 50 triệu rồi bảo tôi cút, lúc đó tôi không hiểu, sau này mới biết 1 triệu chỉ bị phạt 10 năm… cậu ta, cậu ta muốn tôi tù chung thân mà! *** Sau khi Giản Nhược Trầm rời khỏi nhà họ Giang, những người trong nguyên tác từng làm tổn thương cậu đều hối hận. Trước truyền thông. Bố nói: Nó luôn là niềm tự hào của tôi. Tôi đồng ý cho nó thừa kế toàn bộ tài sản! Giản Nhược Trầm: Mấy đồng tiền lẻ đó, xin từ chối. Vị thiếu gia giả vạn người mê nói: Anh trai, em biết anh là người tốt, anh cứu em với. Giản Nhược Trầm: Nhưng cậu không phải người tốt, phải ngồi tù. Vị hôn phu cũ chật vật quỳ trước mặt cậu cầu xin tha thứ: Em tha thứ cho anh một lần được không? Thật ra người anh yêu là em! Giản Nhược Trầm: Hối hận rồi à? Vậy thì nghe cho kỹ đây – “Nhà họ Giang trốn thuế, gây nguy hiểm đến an toàn công cộng, tổ chức tội phạm cướp giật, án tử hình.” “Thiếu gia nhà họ Giang, cậu… tội trộm cắp, hơn 10 năm tù.” “Vị hôn phu cũ, anh còn ghê gớm hơn. Dưới tên anh điều tra thấy có một tổ chức buôn bán nội tạng, một cơ sở dược phẩm sinh học trái phép, 8 KTV thu nhập bất hợp pháp, 12 trung tâm mát-xa khiêu dâm, ngoài ra còn trốn thuế, buôn lậu cổ vật v.v…” Giản Nhược Trầm cười nói: “Thưởng cho một viên đậu phộng sắt.” Sau này Quan Ứng Quân, vị thanh tra cao cấp của tổ trọng án khu Tây Cửu Long khiến tội phạm nghe tiếng đã sợ mất mật, khẽ hôn lên đầu ngón tay Giản Nhược Trầm, “Chúng tôi đang thiếu một chuyên gia tinh thông tâm lý tội phạm, em đừng đến chỗ Sở trưởng Lặc nữa có được không?” Siêu giỏi diễn xuất, giàu có, cáo già thông minh thụ x Ngoài lạnh trong nóng, luôn theo đuổi sự thật công. Hướng dẫn đọc truyện: · Tác phẩm do đập đầu vào bàn phím mà ra, lấy sướng làm chủ, có mô tả vụ án nhưng không phải tiểu thuyết suy luận truyền thống. · Bối cảnh hư cấu, cường cường, tác giả là một kẻ cuồng sửa văn, cứ có thời gian là lại sửa. · Ảnh bìa là ảnh mẫu, không có bản quyền độc quyền. · Sau khi đọc xong văn án có thể gửi não ở chương một, đọc thoải mái rồi lấy lại sau, chúc các bạn đọc vui vẻ~ Tóm tắt: Luật hình sự vả mặt, sảng khoái cực hạn. Giàn ý: Lấy pháp luật làm vũ khí, bảo vệ quyền lợi của pháo hôi. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 88

Chương 87: Quan Ứng Quân lái xe rất ngông cuồng

Phía Bắc đường số 8, khu Ngang Thuyền Châu.

 

Trên con đường nhỏ nằm trong khu vực chưa khai phá phía Nam công viên Chung Chi.

 

Bên trong chiếc Toyota V20 màu trắng.

 

Giang Hàm Dục nghe thấy tiếng còi cảnh sát văng vẳng bên tai, tầm mắt dừng lại trên chiếc điện thoại bị vứt xuống đất. Cậu ta cúi người nhặt lên, luống cuống lắp pin bị rơi ra, đậy nắp sau rồi mở nguồn, bật danh bạ lên.

 

Giang Vĩnh Ngôn, Giang Minh Sơn, Lục Tiệm…

 

Những cái tên quen thuộc ấy giờ không thể gọi được nữa.

 

Giang Hàm Dục đầm đìa nước mắt, từng giọt từng giọt nối nhau rơi lên màn hình điện thoại, ánh nhìn cũng bị dòng lệ làm nhòe đi. Cậu ta dùng tay áo lau màn hình, luống cuống nhấn phím cuộn xuống để tiếp tục xem danh bạ.

 

Trong tiệc đính hôn, cậu ta quen biết không ít người quyền quý, lẽ ra phải có ai đó giúp được chứ.

 

Phó cục trưởng Cục An ninh – Ban Gia Ngọc, đã vào tù.

 

Bộ Chính vụ, Hội Lập pháp…

 

Càng lướt, Giang Hàm Dục càng cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

 

Cậu ta đột nhiên ý thức được những người mà mình quen biết thông qua Lục Tiệm, hoặc là đồng lõa của Lục Tiệm, hoặc đang bị cảnh sát điều tra vì có liên quan đến lợi ích với Lục Tiệm.

 

Xem kỹ lại, người duy nhất còn có thể nhận điện thoại của cậu ta lúc này lại chỉ có Lục Vinh.

 

Nhưng gọi cũng vô ích thôi.

 

Lục Vinh chỉ nghĩ cách lợi dụng cậu ta, moi cho cạn sạch giá trị, tuyệt đối sẽ không giúp đỡ.

 

Giang Hàm Dục tháo SIM, lắp một thẻ mới vào, mở cốp xe, dịch ngăn bí mật sang một bên, lấy ra một ít đô la Hồng Kông và vàng dự trữ, rồi lôi tấm hộ chiếu giả mà cha cậu ta đã chuẩn bị sẵn.

 

Việc xuất nhập cảnh đã bị hạn chế, không thể đi máy bay hay phà công cộng. Nhưng phà không đi được thì vẫn có thể dùng du thuyền tư nhân.

 

Hộ chiếu giả vẫn còn dùng được.

 

Cậu ta nhìn chằm chằm vào ảnh của Giang Minh Sơn một lúc, rồi gập hộ chiếu lại vứt sang bên, rút một tấm khác, sau đó xách can xăng dự phòng đổ khắp thân xe và khu vực đỗ xe bên cạnh.

 

Bây giờ cảnh sát toàn Cửu Long đều đang tìm cậu ta, cậu ta nhất định phải phân tán lực lượng cảnh sát thì mới có chút hy vọng trốn thoát.

 

Giang Hàm Dục lục trong ngăn chứa đồ tìm được hộp diêm khẩn cấp, quẹt một que rồi ném ra ngoài.

 

Từng đốm lửa bùng lên, nhanh chóng men theo vệt xăng lan đến xe hơi.

 

10 phút sau.

 

ẦM—

 

Tiếng nổ của chiếc Toyota vang vọng cả công viên Chung Chi.

 

Ba phút sau, tại Tổ trọng án của Cục Cảnh sát khu Tây Cửu Long.

 

Lâm Nhã Chi đành phải gọi điện cho Giản Nhược Trầm và Quan Ứng Quân đang truy đuổi Giang Hàm Dục, "Ba phút trước, ở phía Bắc đường số 8 khu Ngang Thuyền Châu, bên phía Nam công viên Chung Chi xảy ra một vụ nổ xe, chưa rõ thương vong."

 

"Hiện tại đội Cứu hỏa và Tổ trọng án đều đã cử người đến hiện trường, đội C và đội A của các anh đều đang ở bờ đê, các đội khác của tổ trọng án còn có án giết người các loại phải xử lý… Tôi điều đội Z đến nghe lệnh các cậu nhé?"

 

Mặc dù đội Z mang ký hiệu cuối cùng, nhưng thực chất là đội thứ 10.

 

Là đội hành động đặc biệt chuyên phụ trách triệt phá các hoạt động tệ nạn, mấy tháng trước còn gây hấn với Quan Ứng Quân vì đội A dẹp được Bạch Kim hội sở.

 

Nghĩ đến gương mặt Hà Siêu Dũng và cái bụng hơi phệ của hắn ta, Quan Ứng Quân im lặng một lúc: "…Để anh ta dẫn người đến mấy trạm kiểm soát lớn ở Thâm Thủy Bộ và Du Tiêm Vượng hỏi cảnh sát giao thông xem có thấy biển số A8456 không, nếu có thì báo lại vị trí."

 

Lâm Nhã Chi nói: "Ok."

 

Cúp máy.

 

Quan Ứng Quân mở bản đồ ra, dùng bút đánh dấu gạch bỏ mấy con đường hầm dưới biển.

 

Giản Nhược Trầm nghiêng đầu nhìn, "Giờ chỉ còn ba đường hầm biển có chốt chặn, Giang Hàm Dục bị vây ở bán đảo Cửu Long. Cảnh sát đã công bố biển số xe của cậu ta rồi, em nghĩ cậu ta sẽ không dùng xe nữa đâu, dễ bị lộ lắm."

 

Người như Giang Hàm Dục, tuy không có đạo đức cũng chẳng thông minh gì, nhưng tuyệt đối không phải đồ ngu.

 

Xe không dùng được.

 

Máy bay, phà công cộng đều không thể đi…

 

Vậy còn cách di chuyển nào khác nữa?

 

"Trốn bằng tàu hàng?"

 

Những năm 90, rất nhiều người Hồng Kông đã nhìn thấy cơ hội kiếm tiền do sự khác biệt thông tin giữa đại lục và Hồng Kông mang lại, cho nên đã đi thuyền đánh cá của ngư dân ra biển hoặc tàu hàng buôn lậu vào đại lục kiếm tiền.

 

Kiếm chênh lệch giá, kiếm lợi nhuận kếch xù.

 

Đem những giao dịch mờ ám của Hồng Kông vào đại lục.

 

Giang Hàm Dục lớn lên trong một gia đình thương nhân Hồng Kông, chắc chắn biết con đường này.

 

Chữ trên bản đồ nhỏ quá, dù có cúi đầu thế nào cũng không nhìn rõ. Giản Nhược Trầm đành phải duỗi tay phải chống lên đùi Quan Ứng Quân để lấy điểm tựa, nửa người đều nghiêng đi, tay trái chỉ vào đường cảng ở góc trên bên trái bản đồ, "Nếu Giang Hàm Dục quay đầu xe ở miệng hầm, chạy ngược lại thì toàn là cảng, đến mười cái lận."

 

Một nửa sự chú ý của Quan Ứng Quân đều đặt trên đùi bị thiếu niên đè lên, nửa người dưới căng thẳng đến tê rần.

 

Hắn cúi đầu, cổ họng bất giác căng cứng, lại phải cưỡng ép bản thân dồn sự chú ý còn lại vào bản đồ.

 

Giản Nhược Trầm hơi ngập ngừng, rồi ánh mắt chợt ngưng lại, ngón tay cũng dừng lại ở một điểm trên bản đồ, "Công viên Chung Chi?"

 

Đây không phải là nơi xảy ra vụ nổ xe sao?

 

Trùng hợp đến vậy à?

 

Ngón tay của Giản Nhược Trầm bấu nhẹ trên đùi Quan Ứng Quân, "Nếu Giang Hàm Dục bỏ xe dùng phà tư nhân, nhất định sẽ đi ngang qua công viên Chung Chi!"

 

Quan Ứng Quân bị cậu chọc cho ngứa ngáy, một tay ôm chặt Giản Nhược Trầm, tay kia gọi ngay cho Hạ Siêu Dũng – đội trưởng đội Z.

 

Hà Siêu Dũng: "Alo?"

 

Quan Ứng Quân dùng một tay giữ chặt cổ tay của Giản Nhược Trầm, "Hà sir, có tin gì chưa?"

 

"Có thì có…" Hạ Siêu Dũng ấp úng.

 

Khi Quan Ứng Quân nghĩ rằng hắn ta lại định hét giá trên trời.

 

Hà Siêu Dũng lại cười một tiếng, "Thôi được rồi, nể mặt Tiểu Thần Tài, tôi nói thẳng."

 

"Cảnh sát giao thông ở ngã tư Thâm Thủy Bộ nói từng thấy chiếc Toyota biển A8456. Anh ta nói sở dĩ chú ý vì bản thân rất mê xe cổ, mà chiếc xe này lại có gương chiếu hậu lắp trên tấm chắn bùn, đúng gu thẩm mỹ của anh ta."

 

"Chiếc xe này từ Chi Giác Đạo đi về hướng Tây Bắc rồi."

 

Hà Siêu Dũng nói xong, còn nhấn mạnh, "Tôi nể tình Tiểu Thần Tài mới nói cho anh biết đấy. Là đồng nghiệp bao năm, anh chẳng giúp được gì cho tôi, nhưng Giản Nhược Trầm thì khác."

 

Quan Ứng Quân cúi đầu, nhìn Giản Nhược Trầm, "Giúp anh cái gì?"

 

Giản Nhược Trầm chớp mắt: ?

 

Hạ Siêu Dũng bật cười: "Có khi chính cậu ấy cũng không biết. Tin tức về triệt phá tệ nạn rất nhạy cảm, cả Hồng Kông không có báo nào dám làm chuyên đề, chỉ có STN dám lên bài… Nhờ Giản Nhược Trầm, những nỗ lực của đội Z chúng tôi mới đến được với người dân Hồng Kông, chứ không thì…"

 

Hắn ta thở dài, "Công việc triệt phá tệ nạn bị người ngoài kỳ thị lắm."

 

Hạ Siêu Dũng khẽ "hừ" một tiếng, "Thôi, tin cũng báo rồi, không làm trễ việc của các cậu, cần gì thì cứ nói."

 

Quan Ứng Quân đáp: "Cảm ơn, hôm nào mời anh ăn cơm."

 

Hà Siêu Dũng vừa muốn khách sáo một chút, thì đầu dây bên kia đã cúp máy.

 

Hắn ta im lặng một lát, lắc đầu cười khẽ: "Quan Ứng Quân này thật là…"

 

Quan Ứng Quân khởi động xe, chạy ra khỏi làn dừng khẩn cấp, "Xe của Giang Hàm Dục đi từ đường Chi Giác về hướng Tây Bắc, hướng đó chính là công viên Chung Chi. Em đoán không sai đâu."

 

Giản Nhược Trầm: "Vậy vụ nổ xe chắc là để cố tình phân tán lực lượng cảnh sát?"

 

"Ừm." Quan Ứng Quân nói, "Phía tây công viên Chung Chi là bến tàu container, bên đó có không ít tàu hàng nhận chở người vượt biên. Em dùng điện thoại của anh gọi cho Hoàng Hữu Toàn, hỏi anh ta lịch xuất cảng của tàu hàng hôm nay."

 

Giản Nhược Trầm nhìn quanh bảng điều khiển, "Điện thoại anh đâu?"

 

Quan Ứng Quân: "Trong túi áo."

 

Xe chạy rất nhanh, thời gian lại gấp gáp.

 

Quan Ứng Quân vẫn giữ mắt nhìn chằm chằm phía trước, chân ga thả nhẹ một chút. Giản Nhược Trầm lập tức vươn tay lục túi áo hắn, móc ra điện thoại, tìm số Hoàng Hữu Toàn và gọi đi.

 

Sau ba tiếng tút máy, giọng ngái ngủ của Hoàng Hữu Toàn vang lên trong điện thoại: "Alo?"

 

Giản Nhược Trầm chớp mắt một cái, trong tích tắc đã xác định cách xưng hô, "Anh Toàn, tôi là Giản Nhược Trầm."

 

"Ồ ồ, Giản sir." Giọng Hoàng Hữu Toàn lập tức tỉnh táo hơn.

 

Hắn ta nghi ngờ nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, lại có nhận thức mới đối với vị cố vấn này trong lòng Quan Ứng Quân, "Cứ gọi tên tôi là được rồi, không dám nhận tiếng 'anh Toàn' của cậu. Ờ, phải chăng là Quan sir có chuyện muốn nhờ?"

 

"Đúng vậy. Quan sir nhờ tôi hỏi anh tình hình sắp xếp tàu hàng ở bến container hôm nay, tiền bạc không thành vấn đề." Giọng Giản Nhược Trầm mang theo ý cười.

 

Người cung cấp tin tức.

 

Dù ngoài mặt có tuân thủ pháp luật đến mấy cũng có thể chỉ là tạm thời.

 

Tiếp xúc với loại người này, phải cực kỳ cẩn trọng trong từng lời nói, từng hành động.

 

Bởi họ rất nhạy cảm, chỉ cần người liên lạc sơ suất một câu cũng có thể khiến họ trượt chân sa lầy.

 

Ví dụ như người cung cấp tin tức của Đoàn Minh, Lâm Chinh.

 

Giản Nhược Trầm mỉm cười nói: "Giá cả do anh quyết định."

 

"Chà, hào phóng vậy sao?" Hoàng Hữu Toàn ngồi xuống bàn, bắt đầu lật đống giấy tờ chất đống.

 

Tiếng giấy sột soạt vọng qua ống nghe.

 

Giản Nhược Trầm nghe thấy, liền trêu: "Đúng thế, lần này tôi trả, nhưng anh đừng đòi giá trên trời nhé, một hai trăm triệu thì hơi quá đấy."

 

Hoàng Hữu Toàn ngừng thở một nhịp, "Làm gì đến mức đó? Cùng lắm một hai chục ngàn thôi, tôi đâu phải làm vụ này rồi rửa tay gác kiếm."

 

"Tìm được rồi." Hắn ta liếc qua bảng thông tin, "Hôm nay chỉ có bến số 8 là có tàu xuất cảng."

 

Giản Nhược Trầm: "Thời gian thì sao?"

 

"Sáu giờ chiều."

 

"Cảm ơn." Giản Nhược Trầm cười, giơ tay xem đồng hồ.

 

Còn 9 phút nữa là 18:00 rồi.

 

Giản Nhược Trầm nói: "Ngày mốt anh tới cổng Đại học Hồng Kông, tôi và Quan sir mời anh ăn trưa."

 

Hoàng Hữu Toàn lịch sự khách sáo vài câu rồi cúp máy.

 

Giản Nhược Trầm nhét điện thoại lại vào túi áo của Quan Ứng Quân, "Quan sir, bến số 8 có tàu, 6 giờ xuất phát. Có thể nhanh hơn không?"

 

Quan Ứng Quân nhấn mạnh chân ga, tiếng gầm của động cơ vang lên, kim đồng hồ tốc độ bật nhảy, vọt thẳng đến 150.

 

Hắn thấp giọng: "Ngồi cho chắc."

 

Giọng trầm khàn của người đàn ông hòa lẫn trong tiếng gầm rú của động cơ, mang theo một vẻ quyến rũ khác thường. Khi lái xe, hắn rất hoang dã, như có chút hưng phấn lẫn khát máu của một con dã thú.

 

Sự hoang dã ấy tạo nên đối lập rõ rệt với vẻ ngoài lạnh lùng, điển trai và phong cách làm việc trầm ổn, quyết đoán của Quan Ứng Quân.

 

Giản Nhược Trầm không rõ sự đối lập này cuốn hút ở chỗ nào.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại, khi cậu không biết phải làm sao trong thời gian ngắn để hợp lý tìm ra tầng ngầm của Giải trí Thiên Tuyền Đô, chính là Quan Ứng Quân đã khẽ mấp máy đôi môi mỏng, đọc ra hai chữ "kích nổ", quả thực vừa ngông cuồng vừa ngầu.

 

Giản Nhược Trầm nhìn phong cảnh hai bên cửa sổ trước lùi nhanh về phía sau, tim đập dồn dập như muốn xuyên qua lồng ngực.

 

Xe chạy nhanh quá, cậu có chút căng thẳng.

 

Vì thế cậu lấy bộ đàm ra, chuyển hướng chú ý: "Madam, hiện tại tôi và Quan sir đang hướng đến bến tàu số 8 ở khu Ngang Thuyền Châu, theo suy đoán, có khả năng Giang Hàm Dục muốn lợi dụng tàu ở bến này để vượt biên, xin hỗ trợ."

 

6 phút sau, Quan Ứng Quân cho xe dừng lại bên ngoài bến tàu số 8. Hai người lập tức mở cửa xuống xe.

 

Ngay khi cánh cửa xe khép lại.

 

Hệ thống chiếu sáng ở bến tàu hàng số 8 khu vực Ngang Thuyền Châu, Hồng Kông, đột ngột bật sáng.

 

Ánh đèn vàng rực rỡ chiếu khắp mặt cảng, khiến nơi đây như được rắc đầy sao lấp lánh. Những điểm sáng lấp loáng trên mặt nước xa xa hòa trong ánh hoàng hôn lay động, tựa những ngọn đèn dầu trôi nổi.

 

"U—uu—"

 

Cách đó không xa, một tiếng còi tàu vang lên, dài và trầm, như hồi kèn hiệu vọng mãi giữa vùng biển mênh mông vắng lặng.

 

Giản Nhược Trầm nhìn kỹ, lập tức phát hiện một chiếc tàu chở hàng đang neo ở bờ cảng, dây neo và thừng buộc đang được tháo dỡ, chuẩn bị rời bến.

 

Chiếc tàu đó không thuộc loại tải trọng lớn kiểu năm 2030, chỉ chất lên vài chục container đơn lẻ.

 

Quan Ứng Quân sải bước lao tới, rút thẻ chứng minh thân phận: "CID! Tôi nghi ngờ các người đang che giấu tội phạm truy nã! Lập tức hoãn khởi hành!"

 

Một ông lão đang tháo dây buộc dưới mạn tàu chẳng hề dừng tay, quay đầu như thể bị lãng tai: "Cái gì?"

 

Ông ta ra vẻ bình thản, nhưng ánh mắt liên tục dao động, cằm hơi rụt lại, rõ ràng là đang cố ý lảng tránh.

 

Loại người như thế này chắc chắn đã từng nhiều lần tiếp xúc với các vụ vượt biên, lại được chia chác không ít lợi lộc. Ông ta nghĩ nếu để tàu rời bến rồi, cảnh sát không có bằng chứng thì cũng chẳng làm gì được ông ta.

 

Giản Nhược Trầm lạnh nhạt nói: "Ông ta đang giả vờ, đừng phí lời với ông ta nữa."

 

Cậu kéo tay Quan Ứng Quân, chỉ lên cầu thang tàu: "Tàu còn chưa rời bến, chúng ta nhảy sang đi."

 

Ông ta trợn mắt há mồm, "Các người…"

 

Chẳng ai buồn đáp lời, hai người ba bước thành hai, lao nhanh lên thang tàu. Quan Ứng Quân nhấc chân vượt qua trước, sau đó dang tay chờ: "Lên đi."

 

Giản Nhược Trầm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, lùi ra sau vài bước rồi lấy đà nhảy lên.

 

Người đàn ông dễ dàng đón lấy cậu, vòng tay giữ vững rồi đặt cậu xuống boong tàu.

 

"Lần này nhảy xa hơn rồi." Quan Ứng Quân vừa nói, vừa rút súng, lên đạn sẵn sàng. "Lần cướp phà lần trước, em còn treo lơ lửng trên khung tàu mãi không leo lên nổi."

 

Vành tai Giản Nhược Trầm nóng lên, "Em không nhớ."

 

Quan Ứng Quân gật đầu, như đã hiểu: "Được. Là anh nhớ nhầm."

 

Giản Nhược Trầm:…

 

Có ai an ủi mà lộ liễu vậy không chứ…

 

Khóe môi Quan Ứng Quân cong lên, nhưng ngay sau đó nghiêm mặt quay người, đi đến bên cạnh buồng lái, gõ cửa, giơ thẻ ra trước mặt thuyền phó vừa mở cửa: "CID! Lập tức dừng tàu, tôi nghi ngờ các anh đang che giấu tội phạm."

 

Hắn giơ súng lên, giọng bình tĩnh: "Hợp tác điều tra ngay lập tức, nếu không sẽ bị truy tố cản trở công lý!"

 

Giản Nhược Trầm đảo mắt nhìn quanh buồng lái, ánh mắt bỗng nheo lại.

 

Cậu tiến đến bàn điều khiển, rút khăn tay ra nhặt một chai thủy tinh nhỏ chứa đầy hạt kim loại óng ánh, giơ lên trước mặt thuyền phó: "Ồ? Hạt vàng à? Từ đâu ra vậy? Trên biển này còn có nơi nào giao dịch bằng vàng nữa sao?"

 

Cậu hạ giọng chất vấn: "Từ đâu mà có? Ai đưa cho anh? Người đó đâu?"

 

Thuyền phó hoảng hốt giơ hai tay lên, trán rịn mồ hôi: "A… a sir, để tôi giải thích…"

 

Quan Ứng Quân ngắt lời, gằn giọng: "Dừng tàu!"

 

Vừa dứt lời, tiếng còi xe cảnh sát đồng loạt vang lên bên ngoài bến tàu.

 

Viện binh đến rồi.

 

Giản Nhược Trầm nhẹ giọng hỏi: "Thưa anh, anh muốn hợp tác với cảnh sát để được biểu dương, hay lên vành móng ngựa nghe thẩm phán tuyên tội danh cản trở công lý?"

 

Thuyền phó lập tức khom người cúi đầu: "Tôi dừng, tôi dừng! Không không không, tôi sẽ cho tàu cập bến ngay, mời các sir lên tàu khám xét. Tôi thật sự không biết bên trong giấu gì cả!"