Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.5/10 từ 2 lượt 【Ẩm thực + Không nữ chính+ Đời thường + Hài hước + Chữa lành + Đọc khi ăn rất hợp】 Lâm Huyền – một người không muốn đi làm, bất ngờ được liên kết với Hệ thống Ẩm Thực. Mỗi tuần, hệ thống sẽ ngẫu nhiên chỉ định địa điểm và món ăn cần bán. Ngay trong tuần đầu tiên, khi nhìn thấy nhiệm vụ của hệ thống, Lâm Huyền sững sờ: Cái gì?! Bán cánh gà siêu cay ngay trước cổng… bệnh viện hậu môn – trực tràng?! Đây là nhiệm vụ quái quỷ gì thế?! —— Tuần thứ hai: Bán thịt ba chỉ trộn tỏi ở khu hẹn hò dành cho người trung niên. Tuần thứ ba: Bán đậu phụ thối ngay trước cổng một buổi hòa nhạc. …… Nhưng thực tế đã chứng minh — chỉ cần đồ ăn đủ ngon, bán ở đâu cũng không quan trọng. —— Bình luận từ thực khách khắp nơi: Thực khách 1: “Gì cơ?! Ông chủ Lâm lại lại lại đổi chỗ bán nữa rồi hả?” Thực khách 2: “Bệnh trĩ của tôi khỏi rồi đó! Vậy mà cánh gà cay cậu không bán nữa?!” Thực khách 3: “Tôi lạy anh, mở một cửa hàng đàng hoàng đi! Đừng ép tôi phải quỳ xin như vầy nữa…” Thực khách 4: “Giờ tôi chẳng cần biết ông chủ Lâm bán món gì, chỉ cần anh ấy chịu mở bán, là tôi hạnh phúc rồi.” Thực khách 5: “Tọa độ XX, ông chủ Lâm lại xuất hiện rồi! Mau đến!” Thực khách N: “Tọa độ… nước Mẽo, vừa ra khỏi sân bay đã thấy ông chủ Lâm. Tôi khóc mất!” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 292: Ông đây không phải là không trả nổi tiền Chương 291: Mặt mũi gì chứ, làm sao quan trọng bằng cái dạ dày của mình được! Chương 290: Sự bá đạo của cậu chính là liều thuốc giải của tôi Chương 289: Sao có thể nghĩ ông chủ Ếch và ông chủ Lâm có liên quan được chứ? Chương 288: Cái mặt nạ đầu ngựa này lại còn có tính kế thừa nữa à?

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 243

Chương 243: Hoàn toàn không cùng đẳng cấp

Sau khi điểm danh thuận lợi tại quán net Tiểu Ngư và Black Ant, Lâm Huyền liền lái xe thẳng về nhà đánh một giấc.

Hai giờ sáng.

Mấy thành viên của nhóm Ngũ A Ca lúc này chờ đến hoa cũng sắp tàn.

A Văn trông mặt mày hết sức hoang mang, miệng lẩm bẩm: "Hai giờ rồi, sao ông chủ bán bánh bao còn chưa tới nữa!"

"Thèm bánh bao quá! Tối giờ chưa ăn gì, đói chết mất!"

A Khải lúc này đến chơi game cũng hết nổi, cả người mềm oặt dựa vào ghế, nói năng yếu xìu.

"Hay là mình ăn tạm mì gói lót dạ trước đi?"

A Diệu nhìn cả đám vừa mệt vừa đói, không nhịn được đề nghị.

"Không được, ăn mì gói rồi là ăn chẳng được mấy cái bánh bao đâu, lỗ lắm!"

A Khải vội lắc đầu quầy quậy, thái độ kiên quyết.

Thà đói chứ nhất quyết không để bát mì gói ảnh hưởng đến sức chiến đấu lát nữa chén bánh bao.

Đúng lúc này, Từ Nhã Cầm ngồi bên cạnh cũng liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.

Bà khẽ nói với ông cụ bên cạnh: "Ba ơi, đừng đợi nữa, chắc cậu Lâm có việc bận không đến đâu, mình về ngủ thôi ba."

"Ba lớn tuổi rồi, ngủ ít lắm, đợi thêm chút nữa, đợi đến ba giờ."

Ông cụ trông mặt mày không cam tâm.

Dù gì ông cũng đã hứa ngày mai không thức đêm nữa, nếu hôm nay không mua được bánh bao, chỗ hàng tích trữ còn lại trong tủ lạnh nhiều nhất chỉ đủ ăn hai ngày là hết veo.

"Đợi nhiều nhất là nửa tiếng nữa thôi, không tới là mình về!"

Từ Nhã Cầm thấy ông cụ cố chấp như vậy, đành phải ra tối hậu thư.

Bánh bao tuy ngon, nhưng cô còn lo cho sức khỏe của ông hơn, tuyệt đối không thể để ông thức đêm chờ đợi như thế này.

Trong quán net, cũng có người thấy đã hai giờ, nghĩ bụng hôm nay chắc không đợi được ông chủ lái Cullinan bán bánh bao nữa rồi.

Cuối cùng, có người không nhịn được nữa, thanh toán rồi tắt máy.

Ngay sau đó, ba bốn người nữa cũng lục tục rời đi.

Ông chủ quán net Black Ant nhìn cảnh này, trong lòng bắt đầu sốt ruột.

Anh ta nói với cậu nhân viên trông quán: "Không phải cậu bảo cái người lái Cullinan bán bánh bao một giờ sẽ tới sao, sao giờ hai giờ rồi mà chẳng thấy bóng dáng đâu cả."

Tối nay trong quán có không ít khách đến chỉ để chờ mua bánh bao, nếu bánh bao không tới, khách khứa bỏ đi hết thì tổn thất lớn.

Cậu nhân viên nghe vậy thiếu chút nữa thì trợn trắng mắt, không khỏi thầm rủa trong bụng.

Nói hay thật, ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai bây giờ.

Tôi đâu phải chân sai vặt của ông chủ tiệm bánh bao, mà tôi cũng thèm bánh bao lắm chứ.

Không được ăn bánh bao, ca trực đêm này lại càng khó chịu nổi.

Cậu nhân viên cũng chỉ đành cố nói: "Chắc có việc gì đột xuất thôi ạ, đợi thêm chút nữa xem sao."

Dù sao cậu cũng nghĩ mình trực ca đêm, ông chủ bán bánh bao mấy giờ tới cũng mặc, cậu vẫn phải ở đây cày tới sáng.

Đến muộn một chút lại hay, đến lúc đó chẳng có ai giành bánh bao với mình.

Đúng lúc này, cửa quán net bị đẩy ra, một thanh niên trẻ bước vào.

Anh ta xách một cái túi ni lông, trong túi là ba cái bánh bao nóng hổi.

"Anh ơi, cho em mở một máy."

Chàng trai đi thẳng đến quầy thu ngân, vừa nói vừa thò tay vào túi định lấy chứng minh thư.

Đang nói, anh ta bỗng cảm thấy không khí có gì đó là lạ, cứ có cảm giác như bị rất nhiều người nhìn chằm chằm.

Anh ta bất giác quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, gần một nửa số người trong quán net đang dán mắt vào mình.

Chàng trai ngơ ngác tại chỗ.

Gì đây? Mặt mình dính gì à?

Hay mình đẹp trai ra? Sao ai cũng nhìn mình thế này?

Ông chủ quán net Back Any thấy bánh bao trong tay anh ta, mặt mày lập tức lộ vẻ mừng rỡ.

Vội vàng hỏi: "Bánh bao này cậu mua ở đâu thế?"

"Hả?"

Chàng trai trông mặt mày ngơ ngác, thầm nghĩ giờ này thì còn mua bánh bao được ở đâu nữa, chắc chắn là cửa hàng tiện lợi ngoài cửa rồi.

Chứ nửa đêm nửa hôm thế này, biết đi đâu mua bánh bao nóng hổi mà ăn.

Thế là, anh ta chỉ tay về phía cửa, nói: "Ngay ngoài cửa quán anh, bên cạnh…"

Nhưng bốn chữ "cửa hàng tiện lợi" còn chưa kịp thốt ra, anh ta đã kinh ngạc thấy gần như quá nửa số người trong quán net đồng loạt đứng dậy.

Chàng trai sợ chết khiếp, cảnh tượng này đáng sợ quá.

"Ông chủ bán bánh bao tới rồi phải không?"

Không biết ai đó đột nhiên hét lên một tiếng.

"Trời đất ơi, cuối cùng cũng đợi được rồi!"

Có người phấn khích đáp lại.

"Đi mau đi mau!"

"Tôi đói chết mất!"

Bên này, nhóm Ngũ A Ca nghe thấy động tĩnh, mắt sáng rực lên, vội vàng đi nhanh về phía cửa.

Ông cụ cũng vội vàng đứng dậy.

Trên mặt ông lộ vẻ may mắn, thầm mừng vì lúc nãy đã không nghe lời con gái về ngủ.

May mà chưa về, không thì đúng là bỏ lỡ thật rồi.

Thế là, một đám người, trước ánh mắt "sốc tận óc" của chàng trai trẻ, đồng loạt ùa ra cửa.

Tuy nhiên, họ hớt hải chạy ra đến cửa lại chẳng thấy người bán bánh bao nào, cũng không thấy chiếc Cullinan quen thuộc đâu cả.

"Cậu ơi, người bán bánh bao ở đâu thế?"

Có người lại quay đầu vội vã chạy vào quán net, hỏi chàng trai đang đứng ở quầy.

"Ra cửa rẽ phải, cửa hàng tiện lợi đó anh."

Chàng trai tuy hơi hoảng nhưng vẫn thật thà trả lời.

Cửa hàng tiện lợi?

Một đám người đứng ngoài cửa, sắc mặt lập tức tối sầm.

Hóa ra bánh bao của cậu mua ở cửa hàng tiện lợi à?

Lãng phí tình cảm ghê!

Còn chàng trai đứng ở quầy, mặt mày vô tội, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng lẽ bây giờ đi cửa hàng tiện lợi mua bánh bao là chuyện gì xấu xa lắm sao?

Sao mọi người lại phản ứng dữ dội thế nhỉ?

Bên quán net Tiểu Ngư, tình hình cũng căng thẳng không kém.

Vì ông chủ quán trước đó đã hứa với khách rằng tối nay người lái Cullinan bán bánh bao nhất định sẽ đến.

Đến giờ này, nhiều khách hàng chờ đợi đã không ngồi yên được nữa.

"Ông chủ ơi, người bán bánh bao còn chưa tới à?"

"Anh gọi điện thoại đi chứ, bắt chúng tôi chờ đến bao giờ!"

Ông chủ quán net Tiểu Ngư lúc này cũng cạn lời.

Người bán bánh bao kia hai hôm liền, đều đúng một giờ hơn là tới.

Vậy mà hôm nay không biết làm sao, đã qua giờ đó rồi mà chẳng thấy tăm hơi đâu.

Với lại, khách bảo gọi điện, thì biết gọi cho ai bây giờ?

Mình có quen biết người ta đâu, lấy đâu ra số điện thoại mà gọi!

"Chắc sắp tới rồi, đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa."

Ông chủ quán net Tiểu Ngư nặn ra một nụ cười, vừa xoa dịu khách hàng, vừa vắt óc nghĩ cách đối phó.

Anh ta ngẫm nghĩ một hồi, mắt bỗng sáng lên, nảy ra một ý.

Anh ta vội chạy đến quầy, nói nhỏ với nhân viên: "Tôi nhớ ở ngã tư đằng trước có một cái cửa hàng tiện lợi 24 giờ đúng không, cậu ra đó mua 30 cái bánh bao về đây, vị nào cũng được, nếu không đủ số lượng thì bảo họ hấp tại chỗ luôn!"

Nhân viên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ông chủ, tức thì hiểu ngay ông chủ đang tính giở trò gì.

Hóa ra ông chủ định làm hàng giả để lừa khách đây mà.

"Không được đâu sếp ơi, bánh bao cửa hàng tiện lợi dở ẹc, với bánh của người ta hoàn toàn không cùng đẳng cấp đâu."

Cậu nhân viên nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Cậu đã đích thân nếm thử bánh bao của Lâm Huyền, so với mấy loại hàng công nghiệp trong cửa hàng tiện lợi, hai thứ quả thực khác nhau một trời một vực.

Lấy bánh bao cửa hàng tiện lợi ra giả mạo, đúng là một sự sỉ nhục.

"Cũng là bánh bao, ngon thì ngon đến đâu, dở thì dở đến đâu, sàn sàn là được rồi!"

"Lỡ hôm nay ông chủ bán bánh bao không đến, cậu ra giải thích thay tôi à!"

Ông chủ quán net Tiểu Ngư đã không còn nghĩ được nhiều nữa, chỉ muốn giải quyết cho nhanh.

Cách này tuy không ổn lắm, nhưng còn hơn là không làm gì.